Thái Tử Bồi Táng Cùng Ta - Chương 4
12.
Kiếp trước, vì lo hoàng đế bệnh nặng sẽ xảy ra biến cố, ta đã vào cung túc trực bên giường bệnh.
Chuyện gì ta cũng tự mình làm, cuối cùng cũng chăm sóc hoàng đế khỏi bệnh.
Nhưng kiếp này, trong cung dường như rất hỗn loạn, bệnh tình của hoàng đế không những không khá lên mà ngày càng nghiêm trọng hơn.
Lúc đầu, người còn có thể khoác áo xem tấu chương, về sau chỉ có thể nằm trên giường nghe người khác bẩm báo.
Đến bây giờ, nghe nói mỗi ngày ít nhất phải ngủ mười canh giờ, khi tỉnh dậy thì tinh thần mơ hồ, không nghe rõ người khác nói gì.
Thái tử, à không, Hoàng Phủ Quân đã bị phế truất, phần lớn thế lực trong cung đã nằm trong tay Tứ hoàng tử và sinh mẫu của hắn – Lý quý phi.
Khi hoàng hậu bị gạt ra ngoài cuộc, thì mọi chuyện đã quá muộn.
Hoàng đế băng hà.
Tứ hoàng tử xuất trình một bản di chiếu, tuyên bố tiên hoàng lập hắn làm tân hoàng đế.
Mặc dù trong triều dấy lên không ít lời bàn tán nghi ngờ, nhưng Tứ hoàng tử đã mưu tính từ lâu, nếu không nắm chắc phần thắng, hắn sẽ không dám ngồi lên ngai vàng đó.
Liên tiếp mấy vụ ám sát xảy ra, không ít thần tử trung thành với thái tử bị thủ tiêu, chỉ trong chốc lát, cả triều đình không còn ai dám lên tiếng phản đối.
Ngay cả hoàng hậu, cũng bị giam cầm trong cung một thời gian dài, không dám hé răng nói nửa lời.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, Tứ hoàng tử đã ngồi vững trên ngai vàng.
Ngay khi vừa đăng cơ, thánh chỉ đầu tiên của hắn là phế truất Hoàng Phủ Quân thành thứ dân, cả gia tộc bị đày đến Lĩnh Nam.
Dĩ nhiên, Hoàng Phủ Quân không cam tâm chịu số phận này.
Đêm hôm đó, hắn quỳ trước mặt ta, khóc lóc thảm thiết:
“Ninh Thi, là ta sai rồi, ta đáng chết, ta không nên để con tiện nhân đó lên giường của ta. Ta cầu xin nàng, tha thứ cho ta!
“Chỉ cần… chỉ cần nàng đồng ý để ngoại tổ phụ nàng xuất binh giúp ta đăng cơ, ta đảm bảo sau này nàng nhất định sẽ là hoàng hậu, ta sẽ ban cho cả nhà nàng vinh quang hiển hách!
“Xin nàng… cứu ta với. Ta là thái tử mà, làm sao… làm sao có thể bị đày đến Lĩnh Nam chứ!”
Ta nhìn hắn, lạnh lùng cười:
“Ngươi biết không, ta thực sự đã từng rất chân thành giúp ngươi.
“Đáng tiếc thay, sau khi ta giúp ngươi lên ngôi, ngươi lại tàn sát cả ngoại tổ gia của ta, thậm chí còn biến ta thành nhân trư.
“Trên đường đến Lĩnh Nam, ngươi nhớ phải cẩn thận đấy. Đừng để bị ai đó bắt được, rồi cắt tai, móc mắt của ngươi ra.
“Thái tử điện hạ mà biến thành nhân trư, chắc chắn sẽ trở thành bảo vật độc nhất vô nhị trên thế gian này.”
Hắn kinh hãi nhìn ta, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng ta đã thẳng chân đạp hắn ngã lăn ra:
“Mang theo Liễu Khanh Khanh của ngươi mà mau cút đi.
“À, đúng rồi, ngươi cũng nên cẩn thận một chút.
“Nếu trên đầu thái tử điện hạ vô tình mọc thêm một cái mũ xanh, thì sẽ chẳng đẹp mắt chút nào đâu.”
13.
Hoàng Phủ Quân bị lưu đày đến Lĩnh Nam, ai ai cũng biết hắn giờ đây là kẻ thù chính trị của tân hoàng đế.
Thắng làm vua, thua làm giặc, đã không còn được coi là huyết mạch hoàng tộc nữa.
Để lấy lòng tân hoàng, trên đường lưu đày, chắc chắn hắn sẽ phải chịu đủ mọi cực hình tra tấn.
Năm ngày trước khi hắn bị lưu đày, tất cả những kẻ có liên quan đến hắn cũng lần lượt bị bắt giam.
Phụ thân ta và Lâm thị, với tư cách là cha mẹ của sủng thiếp của Hoàng Phủ Quân, đương nhiên cũng khó thoát khỏi trừng phạt.
Tân hoàng làm việc quyết đoán, lập tức ban tử lệnh cho Lâm thị.
Còn phụ thân ta, bị giáng chức và đày đi làm quan ở nơi đất cằn sỏi đá.
Lúc sắp đi, ông ta khóc đỏ cả mắt vì Lâm thị, nhưng vẫn khẩn thiết cầu xin ta:
“Ninh Thi, ngoại tổ phụ của con đã có thể bảo vệ con trước hoàng thượng, chắc chắn cũng có thể cứu ta!
“Con chỉ cần cầu xin ngoại tổ phụ một câu, để ta được ở lại kinh thành thôi!
“Ta nghe nói nơi đó ngay cả một giọt nước uống cũng không có, đường đi toàn là sa mạc nắng cháy. Ta đã già rồi, e rằng sẽ chết dọc đường mất!
“Dù gì… ta cũng là cha ruột của con mà!”
Ta cười nhạo:
“Đến giờ mới nhớ ra mình là cha ruột của ta sao?
“Trước kia, hình như người chỉ nhớ mình là cha của Liễu Khanh Khanh thôi nhỉ?
“Không phải con gái người sắp vào cung làm quý phi sao? Sao không đi cầu cứu nàng ta đi?”
Ông ta nhìn ta đầy tuyệt vọng, rồi bị mấy tên quan binh áp giải đi.
Sau khi ngoại tổ phụ biết chuyện xảy ra với ta, ông đã hỏi ý kiến của ta, rồi chuyển tên ta từ gia phả Liễu gia sang gia phả của ngoại tổ gia.
Từ đó, ta và Liễu phủ không còn bất kỳ liên quan nào nữa.
Thế nhưng, tin tức về Liễu Khanh Khanh vẫn không ngừng lọt vào tai ta.
Chẳng hạn như, sau khi Hoàng Phủ Quân bị phế ngôi thái tử, trên đường bị áp giải, đám quan binh kia không chỉ nhục mạ hắn mà còn hành hạ hắn đủ điều để lấy lòng tân hoàng.
Hắn chẳng khác nào một tên khổ sai.
Ban ngày, hắn phải xoa bóp vai, đấm lưng, dâng trà rót nước cho đám quan binh.
“Này, ta thật có phúc khi được thái tử điện hạ rót nước cho uống!”
“Thái tử điện hạ gì chứ, giờ còn không bằng con chó vàng nhà ta nữa là!”
“Trước đây ta chỉ nhìn trộm một lần thiếp thất của ngươi, ngươi đã sai người đánh ta gần chết!
“Không ngờ hôm nay ngươi lại rơi vào tay ta. Ta muốn xem thử, vị thái tử cao quý này có thể chịu đựng được bao nhiêu ngày dưới tay ta đây?”
Điều khiến người ta khó tin hơn nữa chính là, trong phủ Hoàng Phủ Quân có rất nhiều thiếp thất.
Người đông khó quản, nên hắn thường dùng thủ đoạn tàn nhẫn để trấn áp.
Trong số những kẻ áp giải hắn lần này, có không ít người từng có thù oán với hắn.
Nghe nói… vị thái tử điện hạ cao quý đó, đã bị mấy gã đàn ông kia đè dưới thân, giày vò suốt cả đêm.
Có lẽ, kể từ đêm đó, hắn đã không còn được coi là một nam nhân hoàn chỉnh nữa.
14.
Sau chuyện đó, Hoàng Phủ Quân đã bị ám ảnh tâm lý nặng nề về chuyện nam nữ.
Liễu Khanh Khanh dĩ nhiên là mười mấy ngày cũng không được hắn sủng hạnh lấy một lần.
Lời tiên đoán của ta đã thành hiện thực, nàng ta quả nhiên đi tư thông.
Khi Hoàng Phủ Quân phát hiện nàng ta đang “vui vẻ” cùng mấy gã quan binh, miệng còn buông lời nhục mạ: “Các ngươi giỏi hơn tên thái tử vô dụng đó gấp trăm lần!”, hắn tức giận đến mức suýt nữa hộc máu.
Nhưng lúc đó, hắn đã không còn tư cách nổi giận, thậm chí còn bị bọn quan binh trói chặt vào bàn, bắt hắn tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.
Sau khi thỏa mãn, đám quan binh nghênh ngang bỏ đi.
Đôi mắt đỏ ngầu của Hoàng Phủ Quân nhìn chằm chằm vào Liễu Khanh Khanh, hắn lao tới giường, cắn đứt tai của nàng ta.
Liễu Khanh Khanh đang chìm đắm trong dư vị khoái lạc, thét lên kinh hoàng rồi định bỏ chạy.
Hoàng Phủ Quân vừa túm tóc nàng ta, vừa ra sức cào nát gương mặt ấy:
“Đồ tiện nhân, ngươi sao có thể thèm khát tất cả nam nhân như vậy!
“Thảo nào… thảo nào mẫu thân ngươi là một kỹ nữ, cả nhà các ngươi, không một ai sạch sẽ!
“Tiện phụ, hôm nay ta phải giết ngươi!”
Từng mảng tóc của Liễu Khanh Khanh bị giật tróc ra, máu chảy không ngừng, trên mặt đầy vết cào rách nát.
Nàng ta không thể nhịn được nữa, liền đá thẳng vào hạ thân của Hoàng Phủ Quân:
“Phải, mẫu thân ta là kỹ nữ thì sao chứ?
“Ta muốn nam nhân nào thì đã làm sao!
“Chúng ta có gì khác biệt không? Ngươi bây giờ chẳng phải cũng là món đồ chơi của bọn chúng sao!”
Tấm mặt nạ che giấu nỗi nhục nhã cuối cùng của Hoàng Phủ Quân đã bị xé toạc.
Hắn mất hết lý trí, đè Liễu Khanh Khanh xuống, từng cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt nàng ta.
Nàng ta vừa chửi rủa, vừa gào thét, rồi lại chuyển sang cầu xin tha mạng, cho đến khi hoàn toàn im bặt.
Khuôn mặt dưới nắm đấm của hắn đã bị nghiền nát thành một đống thịt bầy nhầy.
Liễu Khanh Khanh, khuôn mặt không còn nhận ra hình người, cứ như vậy bị phơi thây ngoài hoang dã.
Còn Hoàng Phủ Quân, giữa hành trình lưu đày đã giết người, tội chồng thêm tội.
Khi tân hoàng biết chuyện, hắn hạ lệnh áp giải Hoàng Phủ Quân về kinh thành.
Lúc đó, Hoàng Phủ Quân đã hoàn toàn mất hết lý trí, đứng giữa Kim Loan điện, gào lên đầy phẫn nộ:
“Ta mới là thái tử! Ngươi chỉ là kẻ soán ngôi, ngươi mãi mãi ngồi trên ngai vàng mà danh không chính ngôn không thuận!
“Chờ ta đông sơn tái khởi, ta sẽ giết sạch tất cả các ngươi!”
Tân hoàng nổi trận lôi đình, ra lệnh biến hắn thành nhân trư.
15.
May thay, dù tân hoàng thủ đoạn tàn nhẫn khi lên ngôi, nhưng sau khi ổn định vương vị, hắn đã thi hành nhân chính để xoa dịu lòng người trong triều đình.
Hắn còn miễn thuế ba năm cho bách tính, khiến lòng dân vô cùng cảm kích.
Ngày đó trong cung tổ chức yến tiệc, ta uống có chút say, cùng mấy vị công chúa đi dạo chơi ở ngự hoa viên.
Trong một con hẻm tối, ta thấy Hoàng Phủ Quân bị nhốt trong một cái chum lớn.
Đầu hắn bị cạo trọc, chỉ lộ ra mỗi cái đầu trên mặt chum.
Miệng hắn hé mở, vết thương bên trong chưa kết vảy, vẫn đang rỉ máu tươi.
Hắn có vẻ rất khó chịu, chỉ có thể khẽ cựa quậy…
Ta quay người rời đi.
Quá khứ đã khép lại, tương lai của ta sẽ bình yên và vững chắc.
— Hoàn —
Sao tình tiết từ chương 3 qua chương 4 nhảy vọt thế nhỉ? Liệu có thiếu chương không cậu
sao c3 với c4 nó lạ quá dị