Thái Tử Bồi Táng Cùng Ta - Chương 1
01
“Nương nương, thật sự không phải thần nữ muốn quyến rũ thái tử điện hạ, là tỷ tỷ bảo thần thiếp làm vậy!”
“Tỷ ấy nói, tỷ ấy muốn thử lòng thái tử, xem người có đáng để phó thác cả đời hay không, nên mới bảo thần nữ làm vậy.”
“Nếu không phải tỷ tỷ sai bảo, dù có một trăm lá gan, thần nữ cũng không dám làm chuyện này!”
Liễu Khanh Khanh sở hữu gương mặt khuynh quốc khuynh thành giống hệt mẫu thân nàng.
Nàng ta quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Hoàng hậu không biểu lộ cảm xúc, thoáng nhìn sang ta:
“Ngươi nói dối. Đích nữ của phủ tướng quốc, làm sao có thể đố kỵ đến mức tìm người để thử lòng thái tử trước khi thành thân? Ngươi nghĩ bản cung dễ bị ngươi lừa gạt như vậy sao?”
Mọi chuyện lại tái diễn lần nữa, lời giải thích của Liễu Khanh Khanh vẫn giống hệt kiếp trước:
“Tỷ tỷ… Tỷ tỷ từ nhỏ đã được vạn phần sủng ái, luôn nói rằng, phu quân mà mình gả, cho dù không phải là nam nhân tốt nhất thiên hạ, cũng phải là người chung thủy một lòng một dạ, cả đời chỉ có một thê tử.”
“Cho dù… cho dù nay được tứ hôn cho thái tử điện hạ, tỷ ấy… tỷ ấy cũng không muốn thái tử nạp thiếp, nên mới nghĩ ra hạ sách này để thử lòng điện hạ.”
“Tỷ tỷ là đích nữ, còn ta chỉ là con của ngoại thất, thân phận thấp hèn, làm sao dám cãi lời tỷ tỷ chứ?”
Ánh mắt hoàng hậu dừng lại trên gương mặt ta: “Liễu cô nương, lời nàng ta nói… có phải sự thật không?”
Đương nhiên là không phải.
Những lời của Liễu Khanh Khanh thoạt nghe như đang ca ngợi đức hạnh trung trinh của ta.
Nhưng thực chất lại ngầm ám chỉ ta bị chiều hư sinh hư, tính tình đố kỵ.
Nàng ta quyến rũ thái tử, chẳng qua chỉ vì muốn tìm đường thăng tiến cho bản thân.
Phải biết rằng, là nam nhân có khả năng đăng cơ cao nhất Đại Càn quốc, bất kỳ nữ nhân nào từng lên giường với hắn, tương lai đều có thể trở thành phi tần, nếu sinh được con nối dõi, thậm chí còn có khả năng trở thành thái hậu.
Nhìn thấu mưu đồ của nàng ta không hề khó.
Nực cười là kiếp trước, cuối cùng ta lại cho rằng nàng ta nhất thời lầm lỡ, nhất thời mềm lòng nhận hết mọi tội lỗi trước mặt hoàng hậu, chỉ để cứu lấy mạng sống của nàng ta.
Nhưng khi nghĩ đến kết cục bi thảm của mình ở kiếp trước, lòng ta không còn chút dao động nào trước vẻ ngoài ngây thơ vô tội này nữa.
Ta đứng dậy hành lễ, lạnh nhạt nói:
“Hoàng hậu nương nương, tất nhiên không phải ta sai khiến. Trước khi hoàng thượng tứ hôn cho ta và điện hạ, ta đã biết trong phủ điện hạ có không ít trắc phi, nếu ta thực sự truy cầu một thế một đôi, cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn sự này.
“Nhưng xem ra muội muội ta lại si mê điện hạ sâu đậm, đến mức không tiếc hủy hoại danh tiết của bản thân chỉ để hầu hạ thái tử. Hôm nay, ta xin hoàng hậu nương nương hãy thành toàn cho muội muội, cho muội ấy vào Đông cung đi.
“Ta biết thân phận của muội muội không thể làm chính thất.
Cho dù chỉ là thiếp thất hay nha hoàn thông phòng, cũng xin nương nương thành toàn cho nguyện vọng của muội muội.”
02.
Liễu Khanh Khanh nhìn ta đầy kinh ngạc.
Nàng không thể hiểu nổi, vì cớ gì ta lại chủ động cầu xin cho nàng.
Nhưng kết cục này quả thực rất tốt.
Đừng nói đến chuyện làm nha hoàn thông phòng, dù chỉ làm nha hoàn quét tước trong Đông cung, thân phận của nàng ta cũng chẳng đủ tư cách.
Dĩ nhiên, người kích động không chỉ có mình Liễu Khanh Khanh.
Còn có cả thái tử, kẻ từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng.
Hắn toàn thân căng cứng, giọng nói lộ rõ sự vội vàng không che giấu được:
“Mẫu hậu! Nhi thần thấy rằng, dù Liễu tam tiểu thư là con của ngoại thất, nhưng cử chỉ và khí chất của nàng không khác gì các tiểu thư trong phủ. Một người đoan trang như vậy làm ra chuyện này, hẳn là có nỗi khổ riêng.
“Nhi thần cũng nhất thời hồ đồ, không thể kiềm chế bản thân, làm hỏng danh tiết của người ta, vốn dĩ phải chịu trách nhiệm.
“Nay tỷ tỷ của nàng đã rộng lượng, chủ động cầu xin cho muội muội mình, chi bằng—”
Hoàng hậu trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi lại ôn hòa nhìn ta:
“Liễu cô nương, bản cung và ngươi đều là nữ nhân, đương nhiên hiểu chuyện này đối với ngươi mà nói ghê tởm đến nhường nào.
“Nếu chỉ là lời nói trong lúc tức giận, bản cung sẽ đuổi ả tiện tỳ không biết trời cao đất dày này ra khỏi cung.”
Liễu Khanh Khanh dụ dỗ thái tử, cãi không được, lại chẳng phải do ta sai khiến, hoàng hậu vốn là đích nữ cao môn, dĩ nhiên khinh thường loại thủ đoạn bỉ ổi này.
Nhưng ta lại quyết ý phản bác tất cả:
“Nương nương, ta không bận tâm đâu. Muội muội đã một lòng một dạ hướng về thái tử, làm tỷ tỷ, ta tất nhiên phải chiếu cố muội muội. Điện hạ và muội muội cũng tình thâm ý trọng, ta thật sự không muốn làm kẻ phá hoại mối duyên này.
“Vậy nên, xin nương nương thành toàn, để điện hạ rước muội muội vào Đông cung đi.”
Thái tử nhíu mày, có lẽ hắn đã nghe ra ẩn ý trong lời nói của ta, cảm giác mình bị coi như thứ rác rưởi bị đẩy qua đẩy lại.
Nhưng vì có thể công khai ở bên Liễu Khanh Khanh, hắn đành nén cơn giận này, cười khen ta:
“Tỷ tỷ như nàng thực sự rộng lượng, bản cung có thể cưới được thê tử như nàng, đúng là phúc phận ba đời!
“Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đón nàng vào Đông cung trước, sau đó mới đón muội muội của nàng.”
Khóe môi ta khẽ nhếch lên:
“Điện hạ hiểu lầm rồi.
“Nhà ta có gia quy, nam nhân không được cưới hai tỷ muội ruột, càng không thể để hai tỷ muội hầu hạ cùng một phu quân.
“Điện hạ đã hứa sẽ đón muội muội của ta vào Đông cung, ta xin tình nguyện lui bước.”
Lời vừa dứt, ba người bọn họ lập tức sững sờ tại chỗ.
03.
Sau một khoảng lặng dài đằng đẵng, hoàng hậu vốn luôn điềm tĩnh đoan trang cũng suýt chút nữa làm rơi trâm cài trên đầu:
“Ngươi… Liễu cô nương, ngươi có ý gì? Ngươi… ngươi muốn từ hôn sao?”
Ta khẽ gật đầu:
“Nương nương, ta có thể nhận ra, lòng điện hạ không đặt nơi ta, dường như người lại có tình cảm sâu đậm hơn với muội muội của ta.
“Ta không muốn làm tổn thương muội muội và điện hạ, tự nhiên cũng không dám vi phạm gia quy.”
Nói xong, ta nhìn về phía thái tử, nở một nụ cười:
“Điện hạ yên tâm, ta sẽ tự mình diện kiến hoàng thượng, trình bày rõ ngọn ngành. Dù có chống lại thánh chỉ, ta cũng tuyệt đối không để liên lụy đến điện hạ!”
Nụ cười vừa hé trên môi thái tử lập tức tan biến hoàn toàn.
Hắn vội vàng nắm lấy tay áo ta:
“Ninh Thi, nàng… nàng đang trách ta sao? Là… là ta không biết tự kiềm chế, về sau nhất định sẽ không tái phạm nữa.
“Nếu vì chuyện này mà nàng hủy bỏ hôn ước, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của nàng.
“Thôi thì như vầy, bản cung sẽ không rước muội muội của nàng nữa, chỉ cần nàng làm thái tử phi, được không?”
Nhìn ánh mắt chan chứa thâm tình của hắn, ta chỉ cảm thấy ghê tởm muốn nôn mửa.
Kiếp trước, vì ta nhận hết tội lỗi thay cho Liễu Khanh Khanh, hoàng hậu dù giữ lại mạng sống cho nàng ta, nhưng vẫn đuổi nàng đi, gả cho một tiểu tướng quân mới nổi, phải rời xa kinh thành.
Ai ngờ nàng ta vô liêm sỉ, lén lút tư thông trong quân doanh, bị tiểu tướng quân phát hiện, đánh chết tại chỗ.
Còn vị thái tử trước hôn nhân từng thề thốt:
“Ta sẽ không tái phạm sai lầm nữa.”
“Chỉ cần nàng vào phủ, ta sẽ đuổi hết các trắc phi.”
“Ta sẽ dùng cả đời để chuộc lại lỗi lầm.”
Ấy vậy mà hắn nhẫn nhịn suốt năm năm, đợi đến khi ngoại tổ gia của ta dốc toàn lực bảo hộ, giúp hắn đăng cơ làm hoàng đế, hắn mới ra tay tru di cả ngoại tổ gia, hành hạ ta đến chết.
Ta nhớ rất rõ, lúc đó ta đã bị biến thành nhân trư, miệng không thể nói, mắt không thể thấy, nhưng giọng nói lạnh lùng độc ác của hắn lại như từng lưỡi dao đâm thấu tim ta:
“Ngươi chỉ là bàn đạp giúp trẫm lên ngôi, cớ sao lại không tự biết thân biết phận của mình? Tại sao… tại sao lại nhẫn tâm ép mẫu hậu gả Khanh Khanh cho tên mãng phu đó?!
“Nếu không phải tại ngươi, Khanh Khanh làm sao phải chết thảm như vậy! Trẫm và nàng, lẽ ra đã có thể ân ái hài hòa, con đàn cháu đống!
“Giờ đây trẫm không thể gặp lại Khanh Khanh nữa, vậy ngươi hãy lấy cái chết mà tạ tội đi!”
Dòng ký ức đen tối kéo ta trở về thực tại, nhìn thái tử mấp máy môi, dường như lại định nói ra những lời hứa nực cười đó, ta liền quỳ sụp xuống:
“Nương nương, nếu ta gả vào Đông cung làm thái tử phi, thì đã vi phạm gia quy, như vậy chính là đức hạnh không xứng, khó làm một hiền phi.
“Thái tử là trữ quân, hậu cung của người sao có thể giao cho kẻ bất trung bất hiếu cai quản được chứ?
“Xin nương nương cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định.”
04.
Thái độ của ta đã quá rõ ràng.
Hoàng hậu vẫn muốn khuyên nhủ thêm, nhưng ta đã đứng lên, không quay đầu lại:
“Nương nương cứ yên tâm, chuyện này, ta sẽ một mình gánh chịu. Hiện tại, ta sẽ vào cung diện thánh!”
Chỉ nghĩ đến chuyện hôm nay đi rồi, ta sẽ không bao giờ phải chịu đựng nỗi đau kiếp trước nữa, bầu trời trong mắt ta bỗng xanh thẳm hơn rất nhiều.
Không bao lâu sau, ta đến hoàng cung.
Nghe nói ta muốn từ hôn, khóe miệng hoàng đế đang nhếch lên lập tức xụ xuống:
“Ngươi có biết, trẫm là thiên tử, lời đã nói ra, tứ mã nan truy. Hôn sự của các ngươi là trẫm ban hôn, nếu ngươi từ hôn, tức là chống lại thánh chỉ!”
Ta đã lường trước được tình huống này.
Dù sao, lý do hoàng đế ban hôn sự này cũng là vì thế lực của ngoại tổ gia ta.
Thái tử là người thừa kế do chính hắn lựa chọn, dĩ nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để giao lại giang sơn này cho thái tử.
Ngoại tổ gia của ta là thế gia nắm giữ binh quyền lớn nhất Đại Càn quốc, hoàng đế đương nhiên muốn đưa thế lực này về dưới trướng thái tử.
Mà ta, chính là cầu nối thích hợp nhất.
Nay ta muốn từ hôn, rời khỏi Đông cung, không chỉ đơn thuần là một nữ nhân bỏ đi, mà còn là năm mươi vạn binh quyền trong tay ngoại tổ gia cũng sẽ rời đi.
Ta quỳ xuống đất, tự cấu mình một cái, ép ra vài giọt nước mắt:
“Hoàng thượng, điện hạ và muội muội của thần nữ tình sâu nghĩa nặng, thần nữ thực sự không dám trái nghịch gia quy.”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của hoàng đế, ta kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, từng chi tiết một, không sót chút nào.
Hoàng đế nổi trận lôi đình:
“Tên… tên nghiệt tử này! Ngày thành hôn sắp đến mà dám làm càn như vậy!
“Thái tử phi, ngươi an tâm, trẫm nhất định sẽ làm chủ cho ngươi!”
Thoạt nhìn, hoàng đế như đang mắng thái tử không ra gì, nhưng hắn vẫn không muốn cho ta từ hôn.
Không sao, ta đương nhiên có cách khác:
“Hoàng thượng, thần nữ đã quyết ý ra đi, sẵn sàng gánh chịu mọi hình phạt vì tội chống lại thánh chỉ.
“Nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của thần nữ, mong hoàng thượng cho phép thần nữ tự mình quyết định.”
Dù hoàng đế là cửu ngũ chí tôn, nhưng chuyện hôn nhân đại sự, từ xưa đến nay không ai có thể ép buộc được.
Bao nhiêu năm qua, hoàng đế cẩn trọng hành sự, giữ vững danh tiếng nhân hậu anh minh.
Nếu thật sự cưỡng ép ta gả cho thái tử, danh tiếng mà hắn gây dựng bao năm sẽ tan thành mây khói.
Huống hồ, sau lưng ta còn có ngoại tổ gia làm chỗ dựa.
Ngoại tổ gia chỉ có một nữ nhi duy nhất là mẫu thân ta. Từ khi mẫu thân qua đời, ngoại tổ càng yêu thương ta như minh châu trong tay, cả kinh thành đều biết rõ điều này.
Sau khi suy tính cẩn thận, cân nhắc thiệt hơn, trong mắt hoàng đế lóe lên một tia không cam lòng:
“Đúng là thái tử đã sai trong chuyện này, nếu ngươi nhất quyết muốn từ hôn, trẫm… cũng không thể làm gì khác.
“Nhưng hôn nhân đại sự không phải trò đùa, chỉ sợ ngươi trong lúc tức giận mà đưa ra quyết định sai lầm, sau này lại hối hận.
“Vậy đi, trẫm cho ngươi ba ngày suy nghĩ, ngươi hãy từ từ cân nhắc.”
Nói xong, hoàng đế lại viện cớ quốc sự bận rộn, bệnh cũ tái phát, sai mấy thái giám đưa ta ra khỏi hoàng cung.
Editor ơi, truyện không có phần 11 mà đã sang phần 12 rồi :(((