Tàn Tro Tình Ái - Chương 1
1.
Tám giờ tối, tôi vừa tan làm từ công việc thứ ba.
Chuẩn bị về nhà thì chuông điện thoại vang lên, là sư huynh Mạnh Quy Niên gọi.
“Tây Đường, anh vừa nghe nói bệnh viện số sáu có chuyên gia mới, từng chữa khỏi cho bệnh nhân có tình trạng giống Thẩm Doãn.”
Nghe vậy, lòng tôi bỗng chốc sáng bừng lên, vội hỏi chi tiết.
Anh ấy nói nếu muốn chuyển viện, cần trả trước 3.000 tệ phí điều trị.
“Em còn tiền không? Nếu không có, anh có thể giúp…”
“Em có tiền.” Tôi cắt ngang lời anh.
Tôi biết anh có ý tốt, suốt hai năm nay đã tận tâm giúp đỡ tôi và Thẩm Doãn, nhưng rốt cuộc cũng đã phiền anh quá nhiều.
Tình nghĩa, mãi mãi là thứ khó trả nhất.
Vì vậy, tôi nói tiếp:
“Sư huynh yên tâm, tiền lương từ các công việc em làm sắp được trả rồi. Trong tay vẫn còn chút tiền tiết kiệm, cũng chưa đến mức cạn kiệt đâu ạ.”
Nghe ra ý từ chối trong lời nói của tôi, anh ấy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn rằng nếu gặp khó khăn thì cứ tìm anh.
Dù sao, chúng tôi cũng từng là đồng môn cùng một sư phụ.
Tôi hiểu trong lời nói ấy có điều khó nói thành lời, nhưng ai cũng phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.
Tôi đã chọn Thẩm Doãn, con đường này chỉ có thể cắm đầu mà bước tiếp.
Tắt điện thoại, tôi đạp xe qua một con hẻm rồi thẳng hướng đến nhà Thẩm Doãn.
Không hề lừa Mạnh Quy Niên, hai năm qua để chữa trị chân cho Thẩm Doãn, chúng tôi gần như đã tiêu sạch mọi khoản tiền tiết kiệm.
Nhưng mỗi ngày tôi làm ba công việc, dù hơi mệt, cũng miễn cưỡng duy trì được.
Mấy ngày trước, anh ấy vừa làm thêm một đợt điều trị, tiêu tốn khá nhiều, nên đúng là chẳng còn dư là bao.
Nhưng theo tính toán, tôi vẫn còn 3.000 tệ, vừa đủ để vượt qua giai đoạn này.
Nhà trọ tôi thuê ở khu làng trong thành phố, không an toàn lắm, thường xuyên bị trộm cạy cửa.
Vì thế, tiền kiếm được tôi đều để ở chỗ Thẩm Doãn, cần thì sẽ đến lấy.
8 giờ 30, tôi đúng giờ gõ cửa nhà anh.
Anh ngồi trên xe lăn, thần sắc thoải mái, tâm trạng hôm nay có vẻ khá tốt.
Từ sau tai nạn, Thẩm Doãn trở nên dễ cáu gắt, thay đổi thất thường.
Nhưng tôi thích anh, bất kể anh như thế nào tôi cũng thích.
Vì vậy, tôi nguyện dốc hết mọi thứ để ở bên anh.
Tôi tin rằng, chỉ cần anh cho tôi cơ hội, một ngày nào đó tôi sẽ sưởi ấm được trái tim anh.
Quay về thực tại, tôi đẩy anh vào trong, vừa đi vừa kể về chuyên gia ở bệnh viện số sáu.
“A Doãn, nếu lần này thuận lợi, anh sẽ có thể đứng dậy rồi.”
Nghe tôi nói, anh im lặng một lát, rồi dùng tay đẩy xe lăn, dừng lại nhìn tôi.
“Mạnh sư huynh của em nói cho em biết?”
Tôi gật đầu, không giấu giếm.
“…Nếu lần này thành công, chỉ cần trả trước 3.000 tệ thôi, số tiền ấy mình vẫn còn mà, phải không?”
Nói xong, tôi buông tay, quen thuộc bước vào phòng ngủ của anh, lấy ví ra.
Anh ngồi ở phòng khách, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tôi.
“Có chuyện gì sao?”
Tôi lắc lắc cái ví, nghĩ rằng anh có thể đã mua đồ gì đó.
Nhưng nếu tiêu mất một ít thì cũng không sao, tôi còn chút tiền sinh hoạt, chắc đủ bù vào.
Không nói một lời, anh cười khẽ, cầm ví từ tay tôi, mở ra rồi ném lại cho tôi.
Bên trong ví trống không.
“Không còn tiền à?”
Tôi ngẩn ra, nhìn lại xung quanh phòng khách.
Vẫn giữ giọng điệu bình thản, tôi hỏi:
“A Doãn, anh đã mua gì à?”
3.000 tệ với chúng tôi cũng là một khoản không nhỏ.
Anh gật đầu, giọng điệu hờ hững:
“Hôm qua Hinh Hinh đến thăm, tâm trạng cô ấy không tốt, nên tôi mua cho cô ấy một bó hoa hồng.”
Dòng máu trong tôi bỗng lạnh tanh.
Anh mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ lên mặt tôi, giọng điệu hiếm khi dịu dàng.
Anh nói:
“Bình thường thì đúng là một bó hoa hồng không thể tốn nhiều tiền đến vậy. Nhưng Hinh Hinh thì khác, chỉ có bó hoa hồng 3.000 tệ mới xứng với cô ấy. Tây Đường, em đừng nhỏ mọn như vậy, chỉ 3.000 tệ thôi mà. Em làm thêm một công việc nữa là kiếm lại được, đúng không?”
Giọng điệu dịu dàng của anh, ẩn chứa sự cay nghiệt, từng từ từng chữ như lưỡi dao cùn, không chút nể tình cứa thẳng vào trái tim tôi.
Tôi nhìn anh, lời nói vừa rồi của anh cứ văng vẳng mãi bên tai.
Ngực tôi nhói đau, nhưng vẫn cố chấp, hỏi lại lần nữa:
“A Doãn, anh đang đùa đúng không?”
Tôi là cô nhi, anh bây giờ cũng vậy.
Không có cha mẹ để nương tựa, lại phải điều trị chân, từng đồng từng cắc đều phải tính toán tỉ mỉ. Vì thế, tôi đã kiệt sức đến mức ngất đi không biết bao nhiêu lần.
Tôi không mong anh cảm động, chỉ hy vọng mỗi ngày anh có thể thích tôi nhiều hơn một chút, chỉ cần vậy thôi là đủ.
Nhưng giờ xem ra, mọi chuyện không hề giống như tôi nghĩ.
Trước đây, hình như anh thật sự chưa từng để tâm đến tôi.
Nghe câu hỏi của tôi, Thẩm Doãn nhếch nhẹ mày, ngón tay lạnh giá lướt qua má tôi, mang theo cảm giác đau rát như bị cào xước.
“Phó Tây Đường, Hinh Hinh không giống em. Cô ấy xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất trên đời này. Không có 3.000 tệ, tôi có thể không chữa chân, nhưng cô ấy không thể thiếu hoa hồng, em hiểu không?”
Tôi thật sự rất thích Thẩm Doãn, thích đến mức sẵn sàng hi sinh tất cả vì anh.
Nhưng nếu anh mãi mãi không thể đáp lại tôi dù chỉ một chút, thì dù tình yêu có sâu đậm thế nào, cuối cùng cũng sẽ bị bào mòn hoàn toàn.
Ít nhất, ngay lúc này——
Nghe lời anh nói, tôi bất giác cảm thấy thật nực cười.
Và cũng thấy tất cả mọi thứ thật vô nghĩa.
2
Tôi và Thẩm Doãn quen biết nhau sớm hơn anh tưởng rất nhiều.
Sau khi bà ngoại qua đời, tôi trở thành một cô nhi.
Tôi một mình ăn cơm, một mình đi học.
Cuộc sống giống như một ao nước chết, mãi mãi không gợn lên chút sóng, tôi cứ mơ hồ sống qua ngày.
Cho đến ngày hôm đó——
Trên đường từ trường về nhà, tôi gặp một nhóm côn đồ. Chúng đòi tôi nộp tiền bảo kê, nếu không sẽ đánh tôi.
Nhưng tôi thật sự không có tiền.
Chỉ còn mấy chục tệ trong túi, nếu bị chúng cướp mất, có lẽ tôi sẽ chết đói.
Giữa bị đánh chết và chết đói, tôi thật sự không muốn chọn cái nào. Nhưng con người khi bị dồn đến đường cùng, thường sẽ sụp đổ.
Tôi nắm chặt số tiền, thà chết cũng không chịu buông tay.
Một tên côn đồ tát mạnh vào mặt tôi, đầu óc choáng váng, mắt không nhìn rõ phương hướng.
Sau đó, là cảnh tượng quen thuộc trong những câu chuyện xưa——anh hùng cứu mỹ nhân.
Thẩm Doãn bất ngờ xuất hiện, chỉ với sức một mình anh đã đánh bại hết đám côn đồ, rồi đích thân đưa tôi về nhà.
Trước khi rời đi, anh như một nhà ảo thuật, rút ra một chiếc bánh kem dâu tây.
Chiếc bánh ngọt ngào đến tận đáy lòng tôi, có lẽ đó là chiếc bánh ngon nhất mà tôi từng được ăn.
Tôi ghi nhớ vị ngọt của chiếc bánh dâu tây ấy, và cũng ghi nhớ người đã tặng tôi chiếc bánh.
Thẩm Doãn, tôi thích anh.
Nhưng lần gặp gỡ ấy, chỉ mình tôi nhớ, còn anh thì quên mất sự tồn tại của tôi.
Dẫu vậy, không sao cả. Tôi đã có mục tiêu, biết mình cần làm gì.
Vì vậy, tôi nỗ lực thi đỗ vào cùng trường đại học với anh.
Nhờ cùng quê, chúng tôi có cơ hội quen biết nhau trong trường, sau đó trở thành bạn bè một cách tự nhiên.
Suốt bốn năm đại học, tôi luôn ở bên cạnh anh, giữ vững vị trí của một người bạn.
Nhưng thích một người thật sự rất khó giấu.
Tôi không rõ anh nghĩ gì về tôi, chỉ từ thái độ ngày càng dịu dàng của anh mà đoán rằng có lẽ tôi sẽ đạt được nguyện vọng.
Nhưng trước khi kịp chờ đến ngày đó, tôi đã nhận được tin Thẩm Doãn gặp tai nạn.
Cả gia đình ba người, chỉ còn mình anh sống sót.
Thẩm Doãn nằm viện suốt nửa năm, hai chân bị thương nặng. Bề ngoài nhìn không có gì bất thường, nhưng anh không thể đứng dậy.
Tai nạn đó, số tiền bồi thường cũng không nhiều.
Chưa đầy một năm, toàn bộ tiền bồi thường đã cạn sạch vì điều trị chân cho anh.
Chàng trai từng kiêu ngạo, giờ đây ngay cả đứng cũng không thể.
Những người bạn đến thăm anh đều mang ánh mắt thương hại, xót xa, và điều đó chẳng khác nào một lưỡi dao cứa vào lòng anh.
Chính trong khoảng thời gian đó, tính cách của anh thay đổi hoàn toàn, lời nói trở nên sắc bén, khiến tất cả bạn bè đều sợ hãi mà rời xa.
Thậm chí, cô thanh mai trúc mã của anh, Ôn Hinh, cũng chọn cách ra nước ngoài du học, không nói lời từ biệt.
Chỉ có tôi, vẫn ở lại bên cạnh anh như trước.
Tôi không quan tâm anh có bị tàn phế hay không, chỉ cần anh thích tôi, tôi sẽ mãi mãi ở bên anh.
Nhưng sau đó, Ôn Hinh đã trở về.
Dù tính khí của anh thay đổi thất thường, nhưng đối mặt với Ôn Hinh, anh vẫn là chàng trai dịu dàng năm nào.
Trước đây, không có sự so sánh, tôi không cảm thấy khó chịu.
Nhưng bây giờ, khi có sự hiện diện của Ôn Hinh, những lời mỉa mai và sự xa cách của Thẩm Doãn khiến tôi đau lòng.
Dẫu vậy, chúng tôi là người yêu.
Tôi luôn tự nhủ rằng tình yêu của chúng tôi sẽ vượt qua tất cả, rằng tôi phải tin vào điều đó.
Nhưng đôi khi, tình yêu không thể vượt qua mọi khó khăn.
Giống như hiện tại, anh vừa nói với tôi rằng anh đã mua cho Ôn Hinh một bó hoa hồng trị giá 3.000 tệ.
Chuyện này——
Đủ để khiến tình yêu trong tôi, như nước lạnh dập tắt ngọn lửa, lạnh buốt đến tận xương.