Tân Nương Sát Phá Hầu Môn - Chương 2
Nhưng vừa mới rời giường, ta không mang theo bạc vụn bên người.
Làm sao bây giờ? Cũng không thể nói, ê ngươi chờ ta một chút, ta về phòng lấy chứ?
Lý thái y còn ở đây đâu, thật mất mặt.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta chuyển ánh mắt đến cổ tay, ở đó đeo một chiếc vòng vàng to chà bá.
Ta từ trước đến nay ra tay hào phóng, ban đầu thứ này vốn là định dùng để hối lộ Bùi Tô Tô.
Thật khéo chứ!
“Tố Tố, đây vốn là muốn tặng cho Tô Tô, đáng tiếc không kịp.” Ta nhét vòng tay vào tay Tố Tố: “Các ngươi tuổi tác tương tự, ngay cả tên cũng giống nhau như vậy, đây là duyên phận, nhận lấy đi.”
Không ngờ tới, Tố Tố lại lùi một bước, sự không tin tưởng trong mắt đột nhiên biến mất.
“Người còn chuẩn bị quà cho ta sao? Tẩu… phu nhân! Ta, ta hổ thẹn…” Đồng tử Tố Tố run rẩy, vẻ mặt hối hận và áy náy: “Ta… ta đáng chết!”
Ta: “?”
Chỉ là một chiếc vòng vàng thôi mà, đứa trẻ ngốc này nói gì vậy?
Cuối cùng ta quy hết cho việc từ nhỏ nhà nàng ta nghèo, chưa từng thấy thứ gì tốt.
Hôm sau ngủ dậy, ta kinh ngạc phát hiện trên bàn có đầy một đĩa bánh lê chua.
Ngoài ra, còn có không ít các loại điểm tâm hoa văn khác.
“A, phu nhân, người tỉnh rồi ạ?”
Tiểu Thúy cười tươi đưa bánh ngọt cho ta: “Tiểu thư Tố Tố nghe nói dạo này người ăn không vô, đặc biệt chuẩn bị không ít điểm tâm cho người đấy ạ!”
“Bánh lê chua này…”
Dường như sớm biết ta sẽ hỏi như vậy, Tiểu Thúy cười nói: “Nói cũng khéo, tiểu thư Tố Tố đến nhà bếp thì vô tình phát hiện ra công thức làm bánh lê chua mà tiểu thư Tô Tô giấu!”
Ta nếm thử một miếng, ngẩng đầu lên kinh ngạc.
Mùi vị này! Giống hệt như Tô Tô làm!
3.
Có Tố Tố làm điểm tâm cho ta, khẩu vị của ta tốt hơn rất nhiều, chứng nôn nghén dần thuyên giảm, ban đêm ngủ cũng an ổn hơn nhiều.
Chỉ là trước kia, trước khi ngủ ta vẫn luôn đến từ đường thăm viếng một chuyến.
Nhưng từ sau khi bị ám sát, từ đường hiện tại chỉ còn là một đống đổ nát, bất đắc dĩ ta chỉ có thể tạm thời bái bái ở thiên phòng phòng ngủ.
Ta bước vào thiên phòng nhỏ hẹp, những bài vị vàng óng khiến ta có chút không mở nổi mắt.
Không chỉ có tiểu Hầu gia, bài vị của những người khác trong Hầu phủ ta đều đối xử bình đẳng, bên trong đều được mạ vàng.
Cho nên từ đường sụp đổ nhưng bài vị vẫn còn.
Ta quỳ trên bồ đoàn chắp tay.
“Các vị tổ tiên của Hầu phủ, nhất định phải phù hộ đứa trẻ này bình an ra đời.”
“Phu quân, nếu chàng có linh thiêng trên trời, nhất định phải chăm sóc nhiều hơn cho đứa nhỏ của chúng ta.
“Mẫu thân, người không phải thích trẻ con nhất sao…”
Ta lẩm bẩm nửa ngày, nến trước bài vị đã cháy gần hết.
Thấy thời gian không còn nhiều, ta vừa đứng dậy, cánh tay vô tình va vào tủ bên cạnh.
“A.” Va vào thì không đau nhưng khiến ta có chút bực bội, ta xoa xoa cánh tay, lẩm bẩm.
“Xem ra phải nhanh chóng xây dựng lại từ đường, cả ngày chen chúc ở chỗ nhỏ hẹp này, mọi người cho dù biến thành quỷ, chắc chắn ngay cả thắt lưng cũng không cúi xuống được.”
Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu ta truyền đến một tiếng cười nhạo.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với một đôi mắt đào hoa đẹp đẽ.
Người đàn ông che mặt, ngồi trên xà nhà nhìn ta.
Đây, đây là thích khách hôm đó——!
Ta hoàng sợ quay người.
Ít nhất cũng phải để ta mang theo bài vị của phu quân đi!
“Kết quả đầu tiên nghĩ đến vẫn là bài vị sao?” Thích khách gầm lên, nhảy xuống giữ chặt vai ta.
Chạy, chạy không thoát!
“Ngươi, ngươi… ngươi được ai thuê?” Ta run rẩy lau nước mắt: “Bên kia cho ngươi bao nhiêu tiền? Ta cho ngươi gấp đôi!”
Thích khách cười cười: “Xin lỗi, ta là thích khách có đạo đức nghề nghiệp, đã nhận đơn thì sẽ không phản bội chủ thuê, huống hồ——”
Hắn có vẻ như vô tình liếc nhìn bài vị: “Ở đây không phải có nhiều vàng như vậy sao? Đủ rồi.”
Thật, thật sự có chuyện như vậy sao!
Ta kinh ngạc trợn tròn mắt nhưng hắn nói rất có lý!
Ta co ro một cục, khóc khóc chít chít: “Vậy thì ngươi làm sao mới không giết ta? Thuận tiện nói một câu, phát tài trên người chết là không đúng.”
Thích khách không nói gì, nhìn chằm chằm ta nửa ngày.
Đúng lúc ta tưởng hắn đang ngẩn người thì nghe hắn đột nhiên nói:
“Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, mặc dù ta nhận đơn nhưng ta sẽ không vi phạm nguyên tắc, ta không giết phụ nữ và trẻ em.”
Ta sửng sốt: “Không phải, nửa tháng trước ngươi còn muốn giết ta sao.”
Ý gì vậy, bình thường ta có hơi không chú ý đến tiểu tiết một chút nhưng cũng không đến mức không giống phụ nữ chứ?
“Bởi vì bây giờ ngươi mới là phụ nữ và trẻ em.” Thích khách nhìn ta, nghiêm túc nói: “Không phải phụ nữ, và trẻ em.”
Ta ngây người nửa ngày, sờ sờ bụng mới vỡ lẽ.
Thật, thật sự có chuyện như vậy sao!
Ta kinh ngạc trợn tròn mắt nhưng hắn nói rất có lý!
Thấy ta tin sái cổ, thích khách hiếm khi im lặng một chút.
Sau đó, hắn quay lưng lại đấm mạnh vào tường.
“Phục rồi, ta thế mà lại nghi ngờ người có chỉ số thông minh như vậy sẽ là thám tử…”
“Cái gì tấm thảm?” Ta cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Ngươi đã không định giết ta, vậy thì tối nay đến đây làm gì?”
Thích khách quay người, hắng giọng một tiếng: “Ta đã không giết ngươi, đơn hàng coi như hỏng, bây giờ không dám về, hơn nữa ngươi trông có vẻ rất giàu có, không bằng theo ngươi.”
Theo… ta?
“Ngươi nghĩ cho kỹ, muốn tìm được hộ vệ tốt như ta, không dễ đâu.” Thích khách trầm giọng, dường như còn có hơi khẩn trương.”
Ta trừng mắt nhìn, lập tức có chút kinh hỉ.
Ta đương nhiên biết hắn nói là sự thật.
Trước đó đã thấy qua thân thủ của hắn, trên thị trường làm sao tìm được hộ vệ như hắn?
Huống hồ cả kinh thành người người tránh ta như rắn rết, làm gì có ai nguyện ý theo ta.
Vụ ám sát trước đó, ta không muốn xảy ra thêm nhiều lần nữa.
“Được.” Ta gật đầu như giã tỏi: “Nếu ngươi có thể bảo vệ ta thật tốt, muốn bao nhiêu tiền cũng được, đúng rồi, còn chưa biết ngươi xưng hô thế nào?”
Thích khách dường như thở phào nhẹ nhõm, ngay cả khí thế căng thẳng cũng thả lỏng không ít.
Hắn dựa vào tường, mặc dù che mặt khiến ta không nhìn rõ dung nhan nhưng cử chỉ hành động đều mang theo khí chất khó có thể bỏ qua.
“Gọi ta là Lý Xuân là được, phu nhân.”
Lý… Xuân?
Ta sửng sốt, quay đầu nhìn lại bài vị của Tiểu hầu gia.
Chữ “Tam thế hầu Bùi Lâm Xuân chi vị.” trên đó, vô cùng bắt mắt.
4.
Lý Xuân nói nếu đã bảo vệ ta tận tình, không cần cố ý chuẩn bị phòng cho hắn, hắn canh giữ ở cửa là được.
Nhưng hắn lại khá ân cần, lúc nào cũng bưng nước rót trà, còn gắp thức ăn dọn cơm cho ta.
Ta nghĩ là vì mấy ngày trước đó ta đã thưởng cho hắn một túi lá vàng.
Bỗng dưng có thêm một hộ vệ, Tố Tố cũng không mấy ngạc nhiên.
Chỉ là nhìn Lý Xuân, ánh mắt luôn mang theo vài phần chán ghét.
Hôm đó, Tố Tố đang bắt mạch cho ta, Tiểu Thúy đi vào.
“Phu nhân, thợ thủ công nói, đồ người muốn đã đưa tới, bây giờ người có muốn xem luôn không?”
Tố Tố khựng lại, rồi lại tiếp tục lặng lẽ bắt mạch cho ta.
Ta nghe xong, vui mừng hét lớn: “Xem! Mau bảo họ mang đồ lên!”
Tiểu Thúy vội vàng đáp lời, quay người rời đi.
“Thợ thủ công?” Lý Xuân nhướng mày: “Ngươi đặt gì?”
Ta mỉm cười.
Không có từ đường để bái tế khiến ta không thể ngồi yên nên việc tu sửa từ đường ta đã tiến hành từ lâu, bây giờ đã hoàn thành.
Nhưng sau khi tu sửa xong đặt bài vị lên, ta lại cảm thấy có chút không ổn.
Cảnh tượng gần như lấp đầy bàn thờ và tường, từng giây từng phút đều nói với ta, họ đã trở thành những bài vị lạnh lẽo.
Ký ức của con người sẽ dần phai mờ theo thời gian, sau này khi ta đưa con đến, e rằng đã sớm quên hết họ.
Nếu nó nắm lấy váy ta, giọng non nớt hỏi ta ông bà, cô dì chú bác, còn có cha trông như thế nào, ta phải trả lời sao?
Không được! Cứ nghĩ đến cảnh đó, ta lại đau lòng!
Thợ thủ công đến, còn mang theo hơn mười chiếc hộp gỗ.
Tố Tố ngoảnh đầu đi, không nỡ nhìn nữa.
Ánh mắt nghi hoặc của Lý Xuân rời khỏi người Tố Tố, nhìn về phía những chiếc hộp gỗ.
Ta tiến lên mở hộp gỗ, để lộ ra những chiếc đầu người của hơn mười người trong Hầu phủ do thợ thủ công dùng vàng điêu khắc tinh xảo.
Lý Xuân: “?”
“Chính là cái này!” Ta kinh hỉ tiến lên nâng đầu của công công.
Xem tỷ lệ này! Xem đường vân này! Xem độ tinh xảo này!
Sống động y như thật, đúng là sinh động y như thật! Nói là vừa mới chặt từ trên cổ xuống ta cũng tin!
Chỉ cần ta đặt những cái đầu này lên bài vị, mỗi khi con ta cúng bái một người nhà, nó sẽ biết được người đó trông như thế nào!
Mà ta cũng có thể khắc sâu hình ảnh của họ vào trong đầu.
Như vậy, cũng coi như họ đã ở bên cạnh ta theo một cách khác.
Nghĩ đến đây, ta chảy xuống nước mắt cảm động!
Lý Xuân, Lý Xuân trầm mặc, Tố Tố cũng trầm mặc.
“… Phu nhân.” Lý Xuân gian nan mơ miệng: “Thợ thủ công từ đâu biết được tướng mạo của cả nhà Hầu phủ?”
Ta hiểu ý hắn, người nhà Hầu phủ không phải thường dân dễ dàng gặp được, ngay cả quan viên ngũ phẩm trở xuống cũng khó có thể diện kiến.
Ta kéo Tố Tố lại, dịu dàng vỗ tay nàng.
“Lúc đầu ta cũng rất đau đầu, Tố Tố thấy ta khó chịu như vậy, liền đề nghị chúng ta có thể đến thư phòng của Trọng Minh tìm chân dung.”
Bùi Trọng Minh là em trai ruột của Tiểu hầu gia, vì thân thể yếu nên không thường ra ngoài, cả ngày chỉ lo mày mò nghiên cứu văn chương.
Nghĩ đến hắn cũng từng vẽ chân dung cho người nhà Hầu phủ.
Ta vui mừng nói: “Không ngờ chúng ta lại tìm được thật! Đều nhờ công của Tố Tố!”
Lý Xuân không tin nhìn Tố Tố, Tố Tố cúi đầu không nhìn hắn: “Phu nhân thích, ta đương nhiên phải nghĩ cách giúp người.”
Ta nhét đầu của công công cho Lý Xuân: “Ngươi mau xem, có phải làm rất tốt không?”
Lão hầu gia là chủ gia đình nên đầu của ông là đắt nhất, chỗ mắt còn cố ý dùng hồng bảo thạch quý giá.
Để thể hiện sự thân thiết, ta dùng bạch ngọc khảm cho ông tám chiếc răng trắng, khiến nụ cười của ông càng thêm chân thực.
Lý Xuân run rẩy nâng đầu của lão hầu gia, chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng nhắm lại, trong cổ họng phát ra âm thanh vỡ vụn:
“… Quả thực là… giống y như đúc.”
Ta rất hài lòng, vội vàng gọi người hầu mang đầu đến từ đường.
Dưới đầu vàng làm một khe cắm bài vị, ta lần lượt cố định chúng nhưng rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề.
Bài vị là dẹt, đầu là hình khối, vị trí ban đầu không đủ dùng!
Lý Xuân và Tố Tố dường như thở phào nhẹ nhõm, đều đến an ủi ta:
“Không sao đâu phu nhân, chúng ta biết người là vì hài tử nhưng chỉ cần có lòng là được…”
Hai người dưới nụ cười chậm rãi của ta, giọng nói ngày càng nhỏ.
Điều này không làm khó được ta.
Mặc dù tường không có chỗ nhưng trần nhà vẫn còn.
Hơn nữa ngẩng đầu nhiều một chút, cũng tốt cho đốt sống cổ.
Rất nhanh, dưới sự chỉ huy của ta, hơn mười cái đầu vàng rực của người nhà Hầu phủ được treo trên trần nhà từ đường.
Họ mỉm cười, khuôn mặt từ bi nhìn xuống mặt đất từ trên trần nhà.
Cảnh tượng này, ngay cả Lý thái y cũng nhắm mắt lại.
Ta hỏi Lý Xuân: “Ngươi thấy thế nào?”
Lý Xuân mấy lần định nói lại thôi.
Cuối cùng hắn dường như hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt tình.
“Phu nhân, người như vậy căn bản là hồ—”
“Phụ nữ mang thai tốt nhất nên giữ tâm trạng vui vẻ, không nên lên xuống thất thường.” Tố Tố ở bên cạnh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
“Hồ đồ—” Lý Xuân mặt không biểu cảm: “Thật là quá tuyệt!”
5.
Có lẽ vì gần đến tháng hai, Lý Xuân và Tố Tố xin ta nghỉ một tháng.
Ta tỏ vẻ thông cảm, ai mà không muốn về quê ăn Tết cùng gia đình vào cuối năm chứ?
Mặc dù người nhà ta đều đã mất nhưng cũng không thể vì vậy mà cản trở người khác về nhà.
May là vết thương của Ôn bá đã khỏi, lại trở về bên ta hầu hạ.
Lúc này, ta lại lo lắng một chuyện khác.
Mặc dù ta đang mang thai nhưng tiệc tất niên trong cung là không thể trốn được, hơn nữa với tư cách là phu nhân Hầu phủ, chỗ ngồi của ta chắc chắn rất gần Đế hậu.
Ta chưa từng tham gia yến tiệc của quan lại quý tộc, lỡ như gây ra chuyện cười thì phải làm sao?
Ta kéo Tiểu Thúy tâm sự, bàn bạc nửa đêm, Tiểu Thúy nói:
“Cho dù là quan lại quyền quý, cũng thích đồ quý giá.”
Ta lắc đầu: “Ngươi ta có bảo bối gì mà chưa từng thấy qua chứ? Cũng không thấy những người đó vì bảo thạch gì mà đạp vỡ ngưỡng cửa nhà ta.”
Ngược lại, bọn hắn có thể vì một bức tranh chữ mà tiêu tốn ngàn vạn hoàng kim.
Thế nhưng khi cha ta tặng họ hoàng kim, lại thấy mắt họ cong thành một đường chỉ.
Ta kết luận: “Họ thích những thứ có ý nghĩa nhưng vẫn đắt đỏ.”