Tam Sinh Hữu Hạnh - Chương 1
01
Tống Uẩn lặng lẽ rời
Không để lời nào
Ta chiếc ghế xích đu từng làm cho uống trà ngắm tuyết trắng bay lả tả ngoài cửa sổ
Không biết trong thời tiết rét buốt tuyết rơi dày đặc thế bình an đến kinh thành
Muội Tiểu Mai học may áo cho trẻ sơ sinh nghiến răng căm giận:
“Tỷ phu vô lương tâm như thế chứ Nếu nhờ tỷ bán hết gia sản gom đủ bạc để cứu sớm đã bán đến nơi tăm tối ”
“Bây giờ Tống gia minh oan bỏ lời từ biệt nhớ đến tỷ chỉ còn đầy ba tháng là lâm bồn”
“Ngày đó tỷ nên cứu ”
Ta chẳng để tâm chỉ nhàn nhạt :
“Hắn thì cứ để Hắn vốn thuộc về con ngõ nhỏ chật hẹp tối tăm Triều đình cao sang mới là nơi trở về của ”
Hắn dù rơi khốn cùng vẫn mang phong thái thanh tao như chẳng thuộc về thế tục
Còn chỉ là một nữ tử bình thường mồ côi cả cha lẫn mẹ
Ngày ngày cùng bày quán bán hoành thánh gà đầu ngõ để kiếm sống
Ta và Tống Uẩn vốn chẳng cùng đường
Năm chỉ vì một câu đùa “lấy thân báo đáp” mà đã giữ bên suốt ba năm
Ba năm đối với đã đủ
Trong ba năm bôn ba khắp nơi kết giao cố nhân chỉ để chờ ngày Tống gia minh oan
Trước khi gặp nạn đã từng thấy qua
Năm cha một vị cử nhân chỉ vì vô tình va xe ngựa của một vị quý nhân mà đánh chết ngay tại chỗ
Khi khiêng cha về ông đã tắt thở từ lâu
Mẹ đang mang thai thấy tình cảnh liền ngất
Máu đỏ thẫm lan mùi tanh xộc lên khắp phòng
Bà đỡ bước tay là một hài nhi đã thành hình nhưng đầy máu thịt be bét
“Đáng tiếc là một bé trai…”
Rõ ràng khi cha cửa còn níu lấy tay ông làm nũng đòi ăn gà chiên giòn ở Như Ý Trai
Mẹ còn bảo tham ăn là tiểu nha đầu thèm ăn
Ai ngờ chỉ trong chớp mắt cha mất mẹ nguy kịch còn kịp chào đời đã vĩnh viễn
Ta cắn chặt răng hai mắt đẫm lệ mơ hồ kéo tay đại thúc nhà bên hỏi:
“Đại thúc cha rốt cuộc ai đánh thành thế ”
“Quý nhân từ kinh thành là của phủ Thành vương…”
Ta ghi nhớ trong lòng
Cửa phòng mẹ bật mở
Vị đại phu và bà đỡ bước vẻ mặt đầy tiếc nuối:
“A Lê tiễn mẹ con đoạn đường cuối ”
Ta nghẹn ngào bước thấy mẹ mặt trắng bệch thở yếu ớt
“Mẹ…”
Bà chỉ rưng rưng nước mắt thể thốt nên lời
Cuối cùng bà nhắm mắt buông tay rời khỏi thế gian
Một đêm đó mất cả cha lẫn mẹ trở thành cô nhi
Người thân và hàng xóm giúp chôn cất cha mẹ xong một lên đường tới kinh thành
Trên đường ăn gió sương quần áo rách rưới giống hệt một tiểu khất cái bước kinh thành
02
Kinh thành quả nhiên phồn hoa rực rỡ
Nếu vì chuyện cha mẹ chết thảm cả đời e rằng sẽ chẳng bao giờ đặt chân đến nơi
Ta gột sạch bụi trần thay y phục chỉnh tề kéo tay một vị đại nương phố hỏi:
“Đại nương xin hỏi phủ Thành vương hướng nào”
Đại nương bụng chỉ đường cho
Ta sải bước vội vàng nhưng khi đến đầu ngõ bất ngờ một chiếc xe ngựa lao
Ngựa hí vang dội kinh hãi ngã xuống đất
“Kẻ nào to gan lớn mật dám chắn đường xe ngựa của bổn Thế tử”
“Hửm Hóa là một tiểu mỹ nhân Người bắt nàng cho ”
Thấy bọn tùy tùng của vị công tử vây quanh vội quỳ xuống cầu xin
Ở kinh thành khắp nơi đều là quyền quý hạng như chúng trong mắt họ chẳng qua chỉ là bụi bặm Bọn họ giết chẳng khác nào giết một con kiến
Ta còn báo thù cho phụ mẫu và làm thể chết
Ánh mắt vị công tử lướt qua đầy ý tà mị lớn tiếng lệnh mang
“Đứng ”
Đó là lần đầu tiên gặp Tống Uẩn
Hắn khoác trường bào xanh đậm dáng vẻ thanh nhã mà lạnh lùng tựa như bậc thần tiên giáng thế
Chỉ một ánh mắt nhàn nhạt của liếc qua vị công tử lập tức đổi sắc mặt nở nụ lấy lòng vội nhảy xuống xe ngựa
“Tỷ phu… Sao ở đây”
“Thế tử xin thận trọng lời ”
“Ha ha ha… Huynh cùng tỷ tỷ đã hôn ước sớm muộn cũng là tỷ phu mà…”
Tống Uẩn để tâm lời chỉ thản nhiên gỡ túi tiền bên hông vị công tử bước tới mặt
“Cô nương thứ Đây là lễ bồi tội của nhận lấy về nhà ”
Ta còn kịp lời nào công tử lưng đã cao giọng quát tháo
Tống Uẩn chỉ đầu liếc nhẹ một cái y lập tức cúi đầu mím môi dám thêm nửa lời
Trong lúc còn ngây chiếc túi nặng trĩu đã trong tay
Khi hồn đầu ngõ chỉ còn bóng dáng đơn độc
Những ẩn xem náo nhiệt xung quanh bắt đầu rục rịch bước
“Tống đại nhân quả thực là phong thái như gió mát trăng thanh ôn hòa như ngọc quý”
Lúc mới từ miệng khác mà biết ân nhân cứu là Tống Uẩn công tử danh tiếng lẫy lừng của kinh thành
“Ôi chao Ai mà biết cũng chỉ Tống đại nhân mới trị cái tên Thế tử hỗn láo của phủ Thành vương”
Lời của vị đại thúc qua đường khiến chấn động
“Đại thúc vị Thế tử gây khó dễ cho là ai”
“Cô nương chắc từ nơi khác tới Đó là Thế tử Thành Lang của phủ Thành vương kẻ mệnh danh là Hỗn Thế Ma Vương trong kinh thành Lần thấy nhất là chạy xa một chút”
Thành Lang Người của phủ Thành vương
Chẳng lẽ chính là kẻ đã lệnh đánh chết cha khiến gia đình tan cửa nát nhà
Ta nấp trong góc khuất chằm chằm phủ Thành vương xa hoa lộng lẫy từ phía xa
Nỗi căm hận khiến nghiến chặt răng hận thể lao tự tay giết chết kẻ đầu sỏ hại chết phụ mẫu
nghĩ đến cảnh tượng như trứng chọi đá chỉ thể nén giận
Trước cửa lớn của phủ Thành vương thấy Tống Uẩn
Hắn đang dìu một cô nương bước lên xe ngựa
Vị cô nương dường như chính là vị hôn thê của Tống Uẩn
Từ xa hai bọn họ trai tài gái sắc tựa như cặp đôi mỹ trời đất tác thành
Ta cúi đầu bộ y phục vải thô bật chế nhạo chính lặng lẽ rời
Giả vờ làm kẻ qua đường men theo tường thành của phủ Thành vương vòng quanh một lượt
Khi về khách điếm thân mệt mỏi rã rời lưng đau chân mỏi
Ta lấy túi tiền Tống Uẩn đưa cẩn thận kiểm tra
Túi tiền làm từ vải cao cấp hoa văn thêu tinh xảo Bên trong đầy ắp đậu vàng cùng vài tấm ngân phiếu
Hôm dùng một phần nhỏ số đậu vàng mua năm mươi vò rượu hảo hạng từ một tửu quán
Ta đẩy xe rượu dọc theo các con phố gần phủ Thành vương rao bán suốt mấy ngày
03
Trời dần tối bỗng nhiên sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi
Ta đổ nốt giọt rượu cuối cùng xếp ngay ngắn các vò rượu đẩy xe chuẩn hành động tiếp theo
Từ xa một bóng loạng choạng bước tới chửi bới:
“Kẻ nào đến đây rót rượu cho bổn Thế tử Bổn Thế tử uống thêm…”
“Cút hết cho bổn Thế tử Bổn Thế tử cho bất kỳ ai theo”
“Lại đây uống tiếp nào”
Chỉ trong chớp mắt một sợi dây thừng đã siết chặt lấy cổ Thành Lang
Thành Lang lập tức mặt đỏ tía tai đôi mắt trợn ngược lòng trắng lộ rõ rệt
“Một tháng ngươi đến huyện Lê Viên ”
Ta nghiến răng tay siết chặt dây giọng khàn khàn gằn hỏi
“Ngươi là… buông… buông bổn… Thế tử …”
Thấy trả lời càng dùng lực mạnh hơn Chẳng bao lâu lưỡi của Thành Lang đã thè
“Nói Một tháng ngươi đến huyện Lê Viên ”
“Ta… …” Có lẽ cảm giác cận kề cái chết đã khiến sợ hãi cuối cùng cũng mở miệng
Hóa đúng là Thành Lang Chính đã hại chết cha
Ta nhặt viên đá đã chuẩn sẵn mạnh tay nện thẳng xuống đầu
Thành Lang hôn mê tại chỗ
Lúc sương mù dày đặc đường gần như một bóng
Ta lập tức kéo Thành Lang góc tường
Lấy vò rượu cuối cùng tưới bộ lên
Sau đó ném một mồi lửa xuống
Trong chớp mắt lửa bùng lên dữ dội lan dọc theo tường thành của phủ Thành vương tựa như một con rồng lửa khổng lồ nhấn chìm bộ vẻ xa hoa của phủ biển lửa
Chẳng mấy chốc thấy tiếng la hét vọng từ bên trong:
“Cháy Mau dập lửa”