Tâm Ngữ Của Nữ Phụ - Chương 1
1.
Phó Hàn Thanh trở về nhà thì tôi đang cuộn mình trên sofa xem phim kinh dị.
Ngay lúc ma nữ chuẩn bị xuất hiện, tiếng mở cửa bất ngờ vang lên.
Tôi giật bắn người nhảy khỏi sofa, suýt chút nữa làm rơi cả điện thoại.
Phó Hàn Thanh xuất hiện ở cửa, tay trái xách một chiếc bánh kem, tay phải ôm một bó hoa tươi.
Mắt tôi lập tức sáng rực, theo phản xạ muốn bước lên đón anh, nhưng đúng lúc đó đầu óc cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Không đúng, bây giờ tôi đang nhập vai cô nàng bạn gái ham tiền mà!
Thế là tôi lạnh mặt ngồi phịch xuống sofa, cau mày tức giận quát: “Sao bây giờ anh mới về hả? Tôi đói sắp chết rồi đây này!”
2.
Tôi xuyên thành cô bạn gái cũ ham tiền của nam chính trong một cuốn tiểu thuyết vả mặt.
Vì tình cờ biết được nam chính Phó Hàn Thanh là con riêng của gia tộc giàu có nhất thành phố A – Ngụy gia, “tôi” đã tìm mọi cách để theo đuổi anh, nghĩ rằng có thể dựa vào anh để kiếm được một khoản tiền lớn, từ đó sống cuộc đời giàu sang phú quý.
Nào ngờ, Phó Hàn Thanh từ đầu đến cuối đều không muốn dính dáng chút nào đến Ngụy gia, thậm chí còn chẳng hề quan tâm đến khối tài sản khổng lồ của gia đình đó.
Nhìn thấy hy vọng tan biến, “tôi” dần để lộ bản chất ham tiền, không tiếc lời sỉ nhục nam chính nghèo khó và cuối cùng còn bỏ rơi anh.
Lúc đó, nam chính đang gặp khó khăn trong sự nghiệp khởi nghiệp.
Những lời hạ thấp của tôi đã khiến anh rơi vào giai đoạn trầm cảm kéo dài.
Đúng lúc này, nữ chính xuất hiện.
Cô ta luôn ở bên cạnh Phó Hàn Thanh, an ủi và động viên anh.
Nhờ có cô ta, Phó Hàn Thanh cuối cùng cũng vượt qua khó khăn, thành công vang dội, trở thành một huyền thoại trên thương trường.
Hai người ở bên nhau đến già, tình yêu mặn nồng suốt đời.
Còn “tôi”, người bạn gái cũ ham tiền, chỉ có thể chịu kết thúc bi thảm trong sự ghen tị và hối hận.
3.
Phó Hàn Thanh đặt bánh kem lên bàn trà, ôm bó hoa ngồi xổm trước mặt tôi, kiên nhẫn dỗ dành: “Lúc nãy mua hoa mất chút thời gian, em đừng giận.”
Vừa nói, anh vừa đặt bó hoa vào lòng tôi: “Kỷ niệm một trăm ngày hạnh phúc.”
Anh dựa rất gần, cánh tay rắn chắc chống bên cạnh chân tôi, hương bạc hà nhàn nhạt phảng phất trong hơi thở.
Ánh mắt anh nhìn tôi, đường nét gương mặt lạnh lùng sắc sảo, nhưng trong đáy mắt lại là sự dịu dàng sâu thẳm không thể tan biến.
[Trời đất ơi! Đẹp trai đến mức mình muốn chảy máu mũi luôn rồi!]
Tôi gào thét trong lòng.
[Hôn! Mình muốn hôn! Hôn hôn hôn hôn!]
Nhưng vẻ mặt vẫn cố giữ sự khó chịu: “Anh cũng biết hôm nay là kỷ niệm một trăm ngày yêu nhau của chúng ta sao? Người ta thì tổ chức ở nhà hàng cao cấp, ăn bò bít tết, uống rượu vang. Còn anh thì keo kiệt, chỉ mua được cái bánh kem rẻ tiền này thôi sao!”
[Hì hì! Bánh kem dâu tây, món mình thích nhất luôn!]
Mắng xong, tôi nghiêng đầu nhìn phản ứng của Phó Hàn Thanh, lại thấy anh khẽ nhếch môi cười, đuôi lông mày hơi cong lên, chẳng có chút nào là bị tôi sỉ nhục.
Lạ thật?
Là do tôi diễn chưa đạt, hay da mặt anh lại dày hơn rồi?
Tôi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Cả ngày chỉ biết làm mấy công việc vặt vãnh bên ngoài, anh kiếm được bao nhiêu tiền hả? Nuôi nổi tôi không? Đồ vô dụng! Sớm biết thế này, ngay từ đầu tôi đã không ở bên anh!”
Phó Hàn Thanh làm như không nghe thấy, lại còn tiến sát thêm chút nữa.
Ánh mắt anh hạ xuống, dừng lại trên đôi môi tôi, thấp giọng hỏi: “Muốn hôn không?”
[Aaaaa! Phạm quy! Phạm quy!!
Đúng là đàn ông! Anh đang đùa với lửa đấy!]
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, lời nói ra cũng lắp bắp: “Hôn hôn… hôn cái đầu anh ấy! Thối muốn chết! Mau đi tắm đi, đừng có đứng đây làm chướng mắt tôi!”
[Hu hu hu hu hu!
[Sao cái kịch bản khốn nạn này lại không thể thoát ra được cơ chứ?!]
Phó Hàn Thanh đột nhiên bật cười.
Tôi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.
Không phải chứ, anh bị bệnh thích bị mắng à?
Bị sỉ nhục như vậy mà vẫn còn cười được sao?
“Được rồi, anh đi tắm đây.” Phó Hàn Thanh đưa tay vuốt nhẹ lên mặt tôi, “Nhớ ăn bánh kem đấy.”
Tôi hất mặt, đầy vẻ không quan tâm: “Hứ, nhìn thôi đã thấy ngán rồi!”
4.
Phó Hàn Thanh tắm xong bước ra, tôi đang nằm bẹp trên ghế sofa với cái bụng căng tròn đầy bánh kem.
Anh nhìn chiếc bánh kem đã bị ăn hết hơn nửa, rồi lại nhìn tôi.
Ngay lập tức, tôi thay đổi vẻ mặt, bày ra biểu cảm khó chịu: “Đồ rẻ tiền thì mãi là đồ rẻ tiền, dâu thì chua, kem thì chẳng ngọt chút nào. Nếu không vì đói quá, ai mà thèm ăn thứ rác rưởi này chứ?!”
[Hì hì hì, ngon thật đấy!]
[Không biết Phó Hàn Thanh mua ở đâu, lát phải hỏi mới được.]
Tay anh đang lau tóc bỗng khựng lại: “Thật à? Để anh thử xem.”
Dứt lời, anh cúi người xuống, đầu ngón tay ẩm ướt khẽ giữ lấy cằm tôi, rồi áp đôi môi mềm mại lên.
Não tôi lập tức treo máy.
Đầu lưỡi anh khẽ lướt qua môi tôi, sau đó buông ra.
Trong mắt anh ánh lên nụ cười, nhìn chằm chằm không rời: “Ừm, ngọt mà.”
[Aaaaaa!]
[Bình tĩnh nào! Mình là nữ phụ! Mình là nữ phụ độc ác!!
[Không sao đâu! Không sao đâu! Không! Sao! Đâu!]
[OK, fine, mình chịu thua.]
[Hôn thêm cái nữa được không?]
[Chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt!]
Ý cười trong mắt Phó Hàn Thanh càng sâu.
Tôi vẫn cố cứng miệng: “Thế à? Haha… Vậy cũng đúng, anh cũng chỉ xứng ăn mấy thứ rẻ tiền như vậy thôi.”
Hết cách, nhân vật của tôi không thể sụp đổ được!
5.
Phó Hàn Thanh hiện đang học năm cuối đại học, sắp tốt nghiệp, còn tôi nhỏ hơn anh hai khóa.
Anh cùng bạn bè lập một đội nhóm, để thuận tiện cho việc khởi nghiệp và làm thêm, anh thuê căn nhà này ở ngoài trường.
Sau khi quen nhau hai tháng, tôi đã chuyển đến sống cùng anh.
Căn nhà không lớn, chỉ có một phòng ngủ.
Trước đây Phó Hàn Thanh ở một mình, nhưng từ khi tôi chuyển vào, anh luôn ngủ trên chiếc sofa ở phòng khách.
Đêm khuya, tôi nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, vì một nụ hôn thoáng qua mà phấn khích đến mất ngủ.
Tôi vừa cười ngốc nghếch, vừa ôm chăn lăn lộn.
Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ bị gõ nhẹ.
Phó Hàn Thanh ôm gối đứng ở cửa, biểu cảm có chút ngây ngô:
“Vừa nãy uống nước, không cẩn thận làm ướt sofa. Tối nay… anh có thể ngủ cùng em không?”
Anh mặc một chiếc áo thun trắng trơn, cơ bụng rắn chắc ẩn hiện dưới lớp vải mỏng.
[Cơ bụng! Cơ bụng! Cơ bụng tám múi!!
Mình muốn sờ thử! Mình muốn sờ thử! Sờ một chút được không?!]
Tôi kín đáo lau miệng, xoay đầu lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì?”
Câu hỏi vang lên đầy lý lẽ, cứ như đây là nhà của tôi vậy.
Phó Hàn Thanh dường như chẳng thấy có gì không ổn.
Anh cúi đầu nghĩ ngợi một chút, rồi bất thình lình dùng một tay kéo phăng chiếc áo thun của mình.
Tôi suýt bị cảnh tượng đầy mùi hoóc-môn nam tính này làm cho chói mắt.
Đang ngây người, anh nắm lấy tay tôi, đặt thẳng lên cơ bụng rắn chắc.
“Chỉ dựa vào… cơ bụng tám múi của anh?”
Đồng tử tôi như co lại, bàn tay hoàn toàn mất kiểm soát, liền nắn thử hai cái.
[Chết tiệt, đời này đáng giá rồi.]
Phó Hàn Thanh nhướng mày, tiến sát lại gần hơn: “Sờ đã không?”
“Hừ.” Tôi nói, giọng run nhẹ: “Cũng tạm thôi, trên người anh có mỗi gương mặt và vóc dáng là còn dùng được.”
[Hì hì, mềm mà đàn hồi, sờ thích thật!
Cái này mà mấy cô ni cô nhìn thấy chắc phải hoàn tục mất.]
Tôi dừng lại một chút, nói thêm: “Nhưng cơ bắp tay của anh thì cần luyện thêm nữa.”
Đôi tai của Phó Hàn Thanh đỏ rực, anh siết chặt tay tôi, giọng hơi khàn: “Vậy… em đã sờ anh rồi, thì không được sờ ai khác đâu.”
“…”
[Trời ạ, sao mà ngây thơ thế này.]
[Quá đáng yêu, thử thêm một chút.]
6.
Cuối cùng, tôi vẫn đồng ý cho Phó Hàn Thanh vào phòng ngủ.
Dù sao đây vốn dĩ là nhà của anh, hơn nữa… chúng tôi hiện tại vẫn đang trong mối quan hệ yêu đương, ngủ chung cũng là chuyện rất bình thường, đúng không?
Tất nhiên rồi, bản thân tôi chắc chắn không có ý đồ gì riêng đâu.
Hì hì.
Phó Hàn Thanh ngồi bên mép giường, đặt một con thỏ bông nhỏ xíu ở giữa, ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt như cười như không: “Yên tâm, anh sẽ không vượt giới hạn.”
[Chậc, nói vậy là khách sáo rồi đấy nhỉ?]
Trong lòng tôi tiếc nuối, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ khinh bỉ: “Hừ, coi như anh biết điều!”
Tôi quay lưng về phía anh, nằm ở mép giường phía trong, giữa chúng tôi là khoảng cách đủ rộng để thêm vào một nữ chính khác.
[Cái giường này đúng là mua hơi to.
Làm thế nào để không lộ liễu mà lăn vào lòng anh được đây?]
Tôi nằm suy nghĩ rối bời, bỗng phía sau, Phó Hàn Thanh khẽ động đậy.
Tôi lập tức nhận ra anh đang dịch người sát lại gần, đôi vai rộng lớn của anh tạo thành một bóng mờ vừa vặn che phủ bên má tôi.
Hơi thở nóng rực phả lên sau gáy, khiến cả người tôi cứng đờ, không dám thở mạnh.
Càng nghĩ càng thấy bực.
[Không phải, mình sợ cái gì chứ?]
May thay, anh không làm thêm động tác nào.
Tôi cẩn thận quay đầu lại, chỉ thấy Phó Hàn Thanh đã nhắm mắt, dường như đã ngủ say, hành động vừa rồi chỉ là vô thức mà thôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, dứt khoát quay người lại, đối diện với anh.
Không hổ là nam chính, ngay cả lúc ngủ cũng đẹp trai đến vậy.
Nhìn mãi, tôi bắt đầu ngẩn ngơ, không kìm được mà vươn tay chạm lên khuôn mặt anh.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt xuống, qua từng đường nét: lông mày, đôi mắt, sống mũi, bờ môi…
[!!]
[Tỉnh táo lại! Mình chỉ là nữ phụ thôi!】
Tôi giật mình, vội vàng định rụt tay lại, nhưng đột nhiên cảm thấy tay bị giữ chặt.
Không biết từ lúc nào Phó Hàn Thanh đã mở mắt.
Anh nắm lấy bàn tay đang làm loạn của tôi, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
“Bảo bối, nếu còn sờ nữa, e là sẽ hơi nguy hiểm đấy.”