Tạm Biệt Người Xưa - Chương 2
5
Sắc mặt Cố Nam Thành tái nhợt, một tay anh ta ôm chặt ngực, như thể sắp ngạt thở.
“Các… các người… các người thật quá đáng!”
“Tôi coi các người là bạn, các người lại thèm muốn vợ tôi, đúng là cầm thú! Hèn chi cứ luôn muốn tôi dẫn Phó Nhược Ninh đi chơi!”
“Đều là lũ hạ lưu vô sỉ!”
Hứa Cẩm khinh miệt cười: “Bạn bè? Người như anh mà cũng muốn làm bạn với tôi sao? Nếu không phải cô Phó là vợ anh, anh còn không có tư cách nói chuyện với tôi.”
Thẩm Ngôn phụ họa.
“Câu này nói đúng đấy, anh thật sự nghĩ mình là thiên tài kinh doanh à? Không có Phó Nhược Ninh, anh còn muốn nhận được đơn hàng của nhà họ Thẩm sao?”
Nói xong cả hai đều chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Những người ngồi cùng bàn thấy tình hình không ổn, họ lần lượt lấy cớ rời đi.
Một bàn đầy người, trong nháy mắt chỉ còn lại Cố Nam Thành và Bùi Cảnh Chi.
Cố Nam Thành ngã xuống ghế sofa, thở hổn hển.
Như một con chó bị say nắng.
Bùi Cảnh Chi lặng lẽ lắc đầu.
“Giám đốc Bùi, anh cũng thấy bọn họ hèn hạ đúng không! Đều là lũ dựa hơi gia thế, ỷ vào nhà có vài đồng tiền bẩn thỉu liền muốn cướp vợ tôi.”
“Phó Nhược Ninh si mê tôi, chỉ cần tôi vẫy tay thì cô ta sẽ quay lại, chắc chắn sẽ không để bọn họ được lợi!”
“Đợi tôi và Phó Nhược Ninh tái hợp, nhất định sẽ tổ chức một đám cưới long trọng để tát vào mặt bọn họ! Giám đốc Bùi, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ để anh ngồi bàn chính!”
Bùi Cảnh Chi lại lắc đầu.
“Anh hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi lắc đầu là muốn nói anh như vậy thật sự không xứng với Phó Nhược Ninh.”
Tôi hít một hơi thật sâu!
Bùi Cảnh Chi!
Đó là người đứng đầu nhà giàu nhất – nhà họ Bùi!
Đẹp trai lại giàu có, cây hái ra tiền biết đi!
Số dư trong thẻ ngân hàng bỗng chốc không còn thơm nữa.
Tô Niệm cũng hít một hơi, cậu ấy liên tục huých tôi bằng khuỷu tay.
Cậu ấy nói bằng khẩu hình: “Giỏi lắm chị em!”
“Quá khen quá khen.”
“Chỉ ba người…”
Cậu ấy phấn khích đến mức giọng nói càng lúc càng to.
Sợ cậu ấy nói ra điều gì không nên nói, tôi vội vàng bịt miệng cậu ấy lại rồi kéo cậu ấy chạy về bàn của mình.
Những người mẫu nam mà Tô Niệm gọi vẫn chưa đi.
Vừa ngồi xuống đã có người rót rượu, đút hoa quả cho tôi.
Tôi rối bời trong lòng.
Nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai đến nao lòng của Bùi Cảnh Chi, tôi lập tức mất hứng thú với những người mẫu nam này.
Tôi phẩy tay cho bọn họ lui xuống hết.
Tôi đầy tâm sự nhìn về phía Bùi Cảnh Chi.
Anh nâng ly rượu, kính tôi từ xa.
Đẹp trai quá, say lòng người quá.
Rượu tối nay nồng độ cao quá, còn chưa uống mà tôi đã thấy choáng váng.
Tô Niệm tức giận.
“Phó Nhược Ninh, đừng có mê trai quá! Trước đây cậu thấy Cố Nam Thành đẹp trai nên quyết định không mua nhà rồi theo anh ta khởi nghiệp, bây giờ lại mê Bùi Cảnh Chi rồi sao?”
“Thẩm Ngôn và Hứa Cẩm thì sao? Bọn họ cũng rất đẹp trai mà!”
Tôi lập tức tỉnh táo lại.
Đúng vậy, tôi không thể mê trai như vậy.
Tôi phải cho tất cả các chàng trai đẹp trên thế giới này mỗi người một mái ấm!
6
Tôi đã gặp những người bạn này của Cố Nam Thành. Mấy năm trước, anh trai của Hứa Cẩm kết hôn, Cố Nam Thành đưa tôi đến tham dự.
Nghe nói những người đến đều là người của giới thượng lưu, để không làm anh ta mất mặt nên tôi đã ăn mặc tỉ mỉ, mặc một chiếc váy đuôi cá màu champagne, còn cố tình uốn tóc xoăn sóng lớn.
Vừa đến nơi, đã có một anh chàng đẹp trai tiến lên đón, ngũ quan tinh xảo, còn xinh đẹp hơn cả con gái.
“Chắc đây là chị dâu rồi, quả nhiên là đại mỹ nhân hiếm có.”
Cố Nam Thành lặng lẽ giới thiệu với tôi, anh ta là Hứa Cẩm, cậu ấm của nhà họ Hứa, khách hàng lớn mà công ty đang cố gắng giành được.
Lúc đó công ty của Cố Nam Thành mới khởi nghiệp, tôi không khỏi nịnh nọt Hứa Cẩm thêm vài phần.
Trong bữa tiệc, Cố Nam Thành bận rộn kết giao với các nhân vật quyền quý, bỏ mặc tôi một mình.
Ai ngờ tôi vô tình va phải người ta, trong lúc hoảng loạn làm bánh kem dính hết lên bộ vest của đối phương.
Đối phương vừa định nổi giận, nhưng sau khi nhìn rõ mặt tôi thì trở nên lắp bắp: “Không… Không lên… Cổ phiếu này không lên. À, cô gái, không sao chứ.”
“Đều tại bộ đồ của tôi không có mắt, đụng vào bánh kem của cô rồi.”
Tôi chưa kịp lên tiếng, Cố Nam Thành đã chê tôi làm anh ta mất mặt, anh ta đứng ra mắng tôi.
“Đã lớn rồi còn vụng về! Còn không mau xin lỗi Giám đốc Thẩm!”
Thẩm Ngôn lại không nhận: “Chỉ có những người đàn ông vô dụng mới mắng vợ mình ở nơi công cộng!”
Hứa Cẩm đứng ra giảng hòa, anh ta đưa tôi đến phòng thay đồ để thay một chiếc váy mới.
Cùng màu với cà vạt của anh ta.
Bùi Cảnh Chi đến muộn nhất, nhìn chiếc váy của tôi rồi mỉm cười.
Anh nâng ly rượu trò chuyện với Cố Nam Thành.
Giống như vô tình nói một câu: “Bà Cố quả nhiên xinh đẹp, chỉ là chiếc váy này không hợp với cô lắm.”
Cố Nam Thành nịnh nọt, liên tục gật đầu bày tỏ sự đồng tình.
Sau khi trở về không lâu, Cố Nam Thành đã ký được đơn hàng của nhà họ Thẩm và nhà họ Hứa.
Bùi Cảnh Chi cũng tỏ ý muốn hợp tác với công ty.
Cũng vào lúc đó, Bạch Nhu vào công ty.
Mãi đến lúc này tôi mới phản ứng lại ý nghĩa trong lời nói của Bùi Cảnh Chi.
Không hợp với tôi không chỉ là chiếc váy, mà còn là người.
7
Về đến nhà, điện thoại hiển thị một vài tin nhắn xác nhận.
Hiển thị được thêm vào nhóm chat.
Kể từ sau khi gặp gỡ bạn bè của Cố Nam Thành, bọn họ đã xúi giục lập một nhóm chat.
Bình thường không có ai nói chuyện trong nhóm, hóa ra mọi người đều có ý đồ này.
Với thái độ công bằng công chính, tôi đồng ý tất cả lời mời kết bạn.
Tô Niệm mặt mày hớn hở, cậu ấy khoanh tay đi tới đi lui trong phòng khách.
“Chọn ai đây? Chọn ai đây?”
“Hứa Cẩm dịu dàng lại giàu có, nhưng anh ta có quá nhiều fan nữ, sơ sẩy một chút là cậu sẽ bị tấn công trên mạng. Không được, không được.”
“Thẩm Ngôn cũng giàu, nhưng nghe nói tính tình nóng nảy, thất thường, có nguy cơ bạo lực gia đình. Cái này cũng không tốt lắm.”
“Tớ thấy Bùi Cảnh Chi được đấy, có quyền có thế, là người giàu nhất trong ba người này, miễn cưỡng xứng với cậu.”
“Nhưng mà nói thật, để Bùi Cảnh Chi làm ‘chánh cung’ rồi yêu đương với Thẩm Ngôn và Hứa Cẩm cũng được. Dù sao cũng là phi công trẻ, cái đó cậu hiểu mà.”
Cậu ấy tự nói với mình, hoàn toàn không quan tâm tôi có nghe hay không.
Tôi ngắt lời cậu ấy.
“Khụ khụ, bát tự còn chưa có một nét nào đâu.”
Tô Niệm ấn tôi xuống ghế sofa, cậu ấy nâng mặt tôi lên rồi nhìn trái nhìn phải.
“Ninh Ninh à, mấy năm nay cậu càng ngày càng xinh, Cố Nam Thành lại càng ngày càng xấu, tớ đã sớm thấy anh ta không xứng với cậu rồi.”
“Tớ còn tưởng cậu sẽ vì tình nghĩa thời trẻ mà không rời bỏ anh ta. Không ngờ cậu có thể nghĩ thông suốt, đúng là bạn thân của tớ.”
“Mấy năm nay ở bên Cố Nam Thành, thật là uổng phí khuôn mặt này của cậu, bây giờ chúng ta phải chơi ba người cùng lúc, không, yêu đương với ba người mới gỡ gạc lại được.”
Tôi vô cùng tán thành.
Chưa kịp để tôi lên tiếng, thông báo tin nhắn liên tục hiện lên.
Hứa Cẩm: “Ninh Ninh, nghe nói cô đã ly hôn với Cố Nam Thành, gần đây nhà họ Hứa vừa mua một hòn đảo, có muốn đi giải khuây không?”
Thẩm Ngôn: “Chị, cuối cùng chị cũng ly hôn rồi, bây giờ chị có thể nhìn em rồi chứ?”
Bùi Cảnh Chi: “Ngày mai có rảnh không, có muốn cùng nhau ăn cơm không?”
Tô Niệm hét lên sung sướng, cậu ấy hận không thể thay tôi đi hẹn hò.
“Cậu cứ thế này, sáng một người, chiều một người, tối một người. Sắp xếp hợp lý, đảm bảo ai cũng có phần.”
Bị sắc đẹp làm mờ mắt, tôi đồng ý với đề nghị của Tô Niệm.
Tay run run kéo bọn họ vào một nhóm.
[Quán cà phê dưới nhà tôi, 10 giờ sáng Hứa Cẩm, 3 giờ chiều Thẩm Ngôn, 7 giờ tối Bùi Cảnh Chi]
Nhận ra mình đã nói gì, tôi vội vàng thu hồi, tay lại run run xóa tin nhắn.
Tôi ngửa mặt lên trời thở dài.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, nhóm chat trở nên náo nhiệt.
Thẩm Ngôn, Hứa Cẩm, Bùi Cảnh Chi: [?]
Tôi gửi một sticker mèo con khóc lóc.
Thẩm Ngôn: [Chị, tại sao Hứa Cẩm lại là người đầu tiên? Em cũng muốn là người đầu tiên gặp chị!]
Hứa Cẩm phản bác: [Vì Ninh Ninh muốn gặp tôi nhất.]
[Nhưng Bùi Cảnh Chi, anh không được qua đêm với Ninh Ninh!]
Bùi Cảnh Chi: [Đây là chuyện của tôi và Ninh Ninh, không cần mọi người bận tâm.]
Thẩm Ngôn nổi giận: [Anh hồ ly tinh này tránh xa chị ấy ra!]
[Tôi mới là người đàn ông phù hợp nhất với chị!]
Tôi muốn khóc mà không khóc được, run rẩy giải tán nhóm chat.
Ba người lại nhắn tin riêng: [Chị / Ninh Ninh, hẹn gặp ngày mai!]