Tạm Biệt Kẻ Phản Bội - Chương 2
7.
Được không?
Sao anh ta có thể mặt dày nói ra những lời như vậy!
Anh ta coi tôi là cái gì?
Tôi là người anh ta có thể tùy tiện ở bên lúc cần, rồi tùy tiện bỏ rơi lúc chán sao?
Dù biết anh ta và bạn thân đã phản bội, nhưng tôi vẫn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, tha thứ cho anh ta sao?
Bên ngoài đột nhiên có một tia chớp.
Sau đó mưa lớn trút xuống.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Trình Triệt, anh đã làm tổn thương tôi.”
“Anh sai rồi… Anh sai rồi.” Anh ta lặp đi lặp lại câu nói này.
Tôi nhìn bức ảnh chụp chung của tôi và anh vẫn còn treo chính giữa phòng ngủ.
Lòng đau như cắt.
Nơi trái tim đang đập nhói đau từng cơn.
Cảm giác tức ngực không thở ra cũng không nuốt vào được, khiến người ta khó chịu.
Thật sự quá khó chịu.
Tôi nhìn anh, rồi cầm lấy chiếc điều khiển trên tủ đầu giường, dùng hết sức đập vào khung ảnh.
“Rầm.” một tiếng, kính vỡ tan, cả bức ảnh bên trong cũng rơi xuống.
Tôi cầm lấy chiếc kéo bên cạnh, cắt nát bức ảnh, cắt nát hết.
Trình Triệt đột nhiên lao tới ôm chặt tôi, siết chặt tôi vào lòng, vừa như an ủi, vừa như hứa hẹn, giọng nói khàn khàn: “Thẩm Duệ, anh yêu em, anh chỉ yêu mình em.”
Tôi đẩy anh ra, bóp chặt cổ anh, hận không thể bóp chết anh ngay lập tức.
Tôi đã khóc đến nỗi không thở nổi như thể muốn rút cạn hết sức lực của mình.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt anh.
Anh không phản kháng, chỉ im lặng nhìn tôi.
Khuôn mặt anh dần đỏ bầm.
Anh vẫn không hé răng.
Sau đó tôi buông anh ra.
Tôi đưa tay lau nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu, mặt không biểu cảm: “Anh đã làm tôi tổn thương nên vừa rồi tôi cũng làm anh tổn thương, Trình Triệt, chúng ta hòa nhau rồi.”
Nhưng anh đột nhiên hoảng hốt: “Đừng.”
Rồi nắm lấy tay, cố sức đeo lại chiếc nhẫn vào tay tôi.
Rõ ràng là tôi muốn khóc nhưng tôi không khóc được.
Rõ ràng là tôi muốn đẩy anh ra nhưng vừa rồi như thể đã dùng hết toàn bộ sức lực của tôi.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh run rẩy đeo chiếc nhẫn vào tay mình, giọng nói nhỏ đến mức không nghe thấy: “Trình Triệt, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh làm tôi thấy thật kinh tởm.”
Và Giang Hân chính là lúc này đi vào.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
8)
Tôi quên mất, cô ta có vân tay mở khóa nhà tôi.
Thật nực cười, lúc đầu khi tôi bắt cô ta ghi vân tay, tôi không ngờ rằng có một ngày người này sẽ cướp bạn trai của tôi.
Cô ta vẫn mặc chiếc váy hai dây mỏng manh như lúc nãy.
Lúc này toàn thân đã ướt sũng, đường cong cơ thể ẩn hiện.
Tóc dính vào mặt, môi tái nhợt.
Cô ta đứng ở cửa, nhìn tôi và Trình Triệt, giọng run rẩy: “Thẩm Duệ, cậu đừng trách anh ấy, là tớ không biết xấu hổ, là tớ đê tiện.”
Tôi nhìn cô ta, bình tĩnh nói: “Giang Hân, vì một người đàn ông, cậu thật sự muốn như vậy sao?”
Ánh mắt cô ta né tránh, do dự một lúc mới mở miệng nói: “Tớ không muốn bỏ lỡ, tớ và anh ấy cũng đã ở bên nhau 5 năm rồi…”
“Tốt, rất tốt.” Tôi cười lạnh hai tiếng. ==Nhớ đọc truyện tại web chính chủ metruyen.net.vn==
Thì ra tình bạn thực sự không thể so sánh với tình yêu.
Bấy lâu nay, tôi nhìn cô ta thay bạn trai như thay áo.
Tôi cứ nghĩ cô ta chỉ là chưa gặp được người phù hợp.
Nhưng không ngờ, trong 5 năm chúng tôi ở bên nhau.
Cô ta không lúc nào không hối hận vì đã từ chối Trình Triệt.
Còn để Trình Triệt đến với tôi.
Nhưng nếu không có hai người họ.
Tôi chỉ có thể vì tỏ tình thất bại mà đau lòng một thời gian.
Lên đại học, có lẽ tôi sẽ quên hết, sẽ quên đi.
Sau đó tìm một người thực sự thích tôi, có một mối tình trong sáng.
Không trả thù, không dây dưa.
Cho dù sau này hai người họ lại đến với nhau, tôi cũng sẽ không thấy có vấn đề gì.
Sẽ không giống như hôm nay, tôi bị hai người quan trọng nhất trong cuộc đời đâm một nhát dao chí mạng.
Tôi nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế giọng nói của mình: “Vậy thì tôi chúc hai người sống đến đầu bạc răng long, mãi mãi mang tiếng phản bội, sống trong bóng tối, bị người đời khinh bỉ.”
Trình Triệt không biết từ lúc nào đã rơi nước mắt.
Anh đưa tay ra định kéo tôi, tôi lại giơ tay tát anh một cái, góc nhọn của chiếc nhẫn cứa vào má anh.
Một vết máu dài từ khóe mắt đến cằm, lúc này đang rỉ máu.
Giang Hân hét lên một tiếng, lao tới, tìm khăn giấy định lau giúp anh.
Tôi nhân cơ hội kéo vali ra ngoài.
Nhưng lại nghe Trình Triệt đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Duệ, ngoài chỗ anh ra, em còn nhà nào để về không?”
9.
Bước chân khựng lại.
Quả nhiên anh biết đâm vào chỗ nào của tôi là đau nhất.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ nói những lời cay nghiệt như vậy với anh.
Cũng không nghĩ rằng Trình Triệt sẽ rắc muối vào vết thương đau nhất trong lòng tôi.
Trước đây, khi tôi và Trình Triệt cãi nhau giận dỗi, tôi còn có thể đến nhà Giang Hân tìm cô ta than thở.
Sau đó chúng tôi nằm chung một chăn, hồi tưởng về thời cấp ba, hồi tưởng về những năm tháng thanh xuân.
Lúc đó thật tốt biết bao.
Có người yêu, có bạn bè.
Mà bây giờ hai người tôi yêu nhất, bây giờ lại là người làm tổn thương tôi sâu sắc nhất.
Tôi không dừng lại, ném chiếc nhẫn xuống, kéo vali đi.
Khi cánh cửa đóng lại, cả hai người họ đều không đuổi theo.
Tôi nghe thấy tiếng nức nở của Giang Hân: “Trình Triệt, anh chảy máu rồi, em giúp anh cầm máu nhé?”
Còn tôi không ngoảnh đầu lại, dù chỉ một lần.
10)
12 giờ đêm, tôi đứng trước cửa nhà, không biết có nên mở cửa bước vào hay không.
Mẹ mất vì bệnh khi tôi học cấp hai, sau khi tôi lên đại học, bố đã cẩn thận hỏi tôi rằng mình có thể tìm một người bạn đời không.
Tôi mới biết, hóa ra một mình ông nuôi tôi khôn lớn cũng không dễ dàng.
Tôi hiểu nhu cầu tình cảm của ông, cũng hiểu rằng ông không thể vì mẹ mà độc thân cả đời.
Kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, ông dẫn một người phụ nữ đến gặp tôi.
Người phụ nữ đó rất nhân hậu, hay cười.
Bố nhân lúc cô ấy đi vệ sinh đã lén hỏi tôi có được không, nếu không thì ông sẽ không tìm hiểu nữa.
Tôi nhìn thấy những nếp nhăn ở khóe mắt ông, không nói ra những lời tàn nhẫn, mà chỉ cười và gật đầu.
Sau đó, dì Lý chuyển đến nhà chúng tôi.
Nhà cửa được dọn dẹp ngăn nắp, có hoa tươi và cơm nóng.
Bố ngày càng vui vẻ hơn, còn tôi cũng từ lúc đó bắt đầu cảm thấy mình như người thừa.
Tôi biết mình không thể ích kỷ như vậy nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận một người xa lạ bước vào cuộc sống của mình.
Vì vậy, dù học ở địa phương, tôi cũng chỉ về nhà vào kỳ nghỉ đông và hè.
Sau khi biết chuyện nhà tôi, Trình Triệt đã thuê nhà bên ngoài từ năm ba đại học, để tôi có một nơi để đến khi không muốn về nhà.
Chính là căn nhà chúng tôi đang ở hiện tại.
Nhà anh ấy có tiền, sau đó mua luôn.
Hôm đó anh đặt sổ đỏ trước mặt, ôm lấy tôi rồi nói lời đường mật: “Thẩm Duệ, anh ở đây, anh sẽ cho em một mái nhà, sau này dù có cãi nhau, anh sẽ là người ra ngoài, em cứ ở đây.”
Lúc đó tôi cảm thấy rất cảm động, thực sự rất cảm động.
Nhưng khi tôi từng lớp từng lớp bóc tách lớp màng bảo vệ trên trái tim tôi để cho anh thấy mặt yếu đuối nhất của mình.
Thì không ngờ lại là trao cho anh con dao để sau này anh tự tay làm tôi bị thương.
Nhát dao này đến nhát dao khác, đâm vào tim tôi đến máu me đầm đìa.
Tôi dựa vào cửa nhà, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu vào đó.
Có lẽ là có sự cảm ứng tâm linh.
Không lâu sau, cửa mở.
Bố mặc quần áo ngủ nhìn tôi.
“Duệ Duệ, sao vậy?”
11.
Dì Lý cũng mặc quần áo đi ra.
Đèn phòng khách sáng lên.
Nhìn thấy chiếc vali bên cạnh tôi, bố tôi hỏi: “Cãi nhau à?”
Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu: “Chia tay rồi, chia tay hẳn.”
Bố không hỏi tại sao, mà nói: “Đói không? Có muốn ăn gì không?”
Sau đó đưa cho dì Lý một ánh mắt.
Dì ấy ngẩn ra, cười nói: “Đêm hôm thế này chắc đói lắm rồi, để dì nấu cho cháu bát canh trứng.”
Tôi không nói gì, dì ấy vào bếp.
Bố ngồi xuống bên cạnh tôi.
Người bố ít nói trong ký ức bỗng vỗ vai tôi: “Duệ Duệ, con còn bố, con còn nhà.”
Những giọt nước mắt vừa mới ngừng lại lại chảy ra.
Tôi nghẹn ngào kể cho ông nghe chuyện tối nay.
Tôi tưởng ông sẽ giống như những bậc phụ huynh khác, sẽ nói rằng cãi nhau giữa những cặp đôi là chuyện bình thường, bình tĩnh vài ngày là ổn.
Nhưng bố lại đỏ hoe mắt: “Là bố không giúp con nhìn rõ người.”
“Duệ Duệ, bố luôn đứng về phía con, về nhà thôi.”
Vừa lúc dì Lý bưng bát canh trứng nóng hổi ra, cười nhìn tôi: “Duệ Duệ, ăn chút đồ nóng, đừng giận nữa, Duệ Duệ của chúng ta tốt như vậy, xứng đáng được người tốt hơn yêu thương.”
Tôi cầm thìa từng thìa uống canh.
Hơi nóng bốc lên làm mắt tôi đau.
Hóa ra, người nhà tôi vẫn yêu thương tôi.
Thật tốt.