Tạm Biệt Bắc Đại - Chương 4
Cộng thêm sống mũi cao và gương mặt như tượng tạc kia.
Quả thật là xứng đáng với danh hiệu “Bông hoa của phòng thí nghiệm”.
Nhưng quan trọng nhất là, Tề Vũ dạy thay thì làm sao mà trốn tiết được???
Lâm Y Y thì vẫn đang phấn khích không thôi.
Tôi phải nhắc nó nhỏ tiếng đến mấy lần liền.
Lúc ngẩng đầu lên thì vừa hay đối diện với đôi mắt bình thản và đen láy của ai đó.
Tôi như t.ội ph.ạm “chuẩn bị” b.ị tr.uy n.ã, vội vã cúi đầu xuống đọc sách.
Bởi vì người dạy là Tề Vũ nên Lâm Y Y không được tỉnh táo cho lắm.
Tôi e là con bé đã quên béng việc mình nhờ vả mất rồi.
“Ngôn Ngôn, tao hết cách rồi, mày đừng quên bản thân là trợ lý của Tề Vũ, mày mà trốn học thì khác gì rúc đầu vào ch.ỗ ch.ết???”
Tôi bần thần nhìn điện thoại.
Cuối cùng chỉ đành gửi tin nhắn cho anh trai Bắc Đại, bảo anh hãy đợi mình một lát.
Vừa bấm nút gửi thì trên bục giảng “Ting” lên một tiếng.
“Xin lỗi.”
Tề Vũ dừng lại, cầm điện thoại lên.
Anh thao tác mau lẹ rồi lại đặt nó về chỗ cũ.
Còn tôi, gần như nhận được tin nhắn cùng lúc đó.
Anh trai Bắc Đại chỉ “ừm” một tiếng rồi thôi.
13.
Cả buổi chiều tôi không tài nào tập trung được.
Đợi mãi mới đến tiết cuối cùng.
Tôi quyết định đến chỗ Tề Vũ xin nghỉ sớm.
Tề Vũ vừa mới dạy xong, đang đứng uống nước thấy tôi lon ton chạy đến thì sững người một lúc.
“Có chuyện gì?”
“Em có chút việc phải giải quyết, anh cho em nghỉ sớm tiết này nhé.”
“Không.”
“…”
Tôi đã chuẩn bị biết bao lời hay ý đẹp, vậy mà lại bị một chữ “Không” này của anh chặn họng.
“Nhưng mà, em thật sự…”
“Nội dung tiết sau quan trọng, em muốn bị trừ điểm thì cứ việc.”
“…”
Không xin được, tôi chỉ đành lủi thủi quay về.
Sau đó lôi điện thoại ra than thở với anh trai Bắc Đại.
“Thầy không cho em về sớm rồi.”
“Thật là một người đàn ông tàn nhẫn.”
“Những người như vậy lúc làm thí nghiệm chắc chắn sẽ không tìm thấy cốc đong…”
Tôi tức đến độ gần như type không ngừng nghỉ.
Trên bảng, tiếng “ting” cứ nảy liên hồi.
Mọi người bắt đầu xì xào.
Lâm Y Y nóng nảy đập bàn.
“Sao anh Tề Vũ có nhiều tin nhắn quá vậy? Chắc không phải là bạn gái kiểm tra tình hình chứ?”
“Tao làm sao mà biết được.”
Tôi thở dài, chìm đắm trong nỗi thất vọng vô vàn.
Không nghĩ được gì đến chuyện khác.
Tề Vũ dừng lại nhìn điện thoại rồi bất lực đặt xuống.
“Nhan Ngôn Ngôn.”
“Kìa, anh Tề Vũ gọi mày kìa.”
Tôi ngơ ngác, đáp:
“Dạ, dạ.”
“Nào, làm câu này đi.”
Lúc này tôi mới nhìn đề mục trên bảng.
Hỏng bét rồi, tôi có nghe được chữ nào đâu.
Tôi ngập ngừng hồi lâu, lí nhí:
“Em… em không biết làm.”
Mất mặt, đúng là mất mặt không thể tả
Tề Vũ lúc này hạ giọng xuống, nói:
“Lên đây, tôi đã từng dạy em rồi mà.”
Anh vừa dứt lời.
Cả căn phòng “ồ” lên một tiếng.
Nhưng tôi còn bất ngờ hơn bọn họ nữa.
Sao anh lại dùng từ ngữ dễ hiểu lầm như thế.
Cộng thêm sống mũi cao và gương mặt như tượng tạc kia.
Quả thật là xứng đáng với danh hiệu “Bông hoa của phòng thí nghiệm”.
Nhưng quan trọng nhất là, Tề Vũ dạy thay thì làm sao mà trốn tiết được???
Lâm Y Y thì vẫn đang phấn khích không thôi.
Tôi phải nhắc nó nhỏ tiếng đến mấy lần liền.
Lúc ngẩng đầu lên thì vừa hay đối diện với đôi mắt bình thản và đen láy của ai đó.
Tôi như t.ội ph.ạm “chuẩn bị” b.ị tr.uy n.ã, vội vã cúi đầu xuống đọc sách.
Bởi vì người dạy là Tề Vũ nên Lâm Y Y không được tỉnh táo cho lắm.
Tôi e là con bé đã quên béng việc mình nhờ vả mất rồi.
“Ngôn Ngôn, tao hết cách rồi, mày đừng quên bản thân là trợ lý của Tề Vũ, mày mà trốn học thì khác gì rúc đầu vào ch.ỗ ch.ết???”
Tôi bần thần nhìn điện thoại.
Cuối cùng chỉ đành gửi tin nhắn cho anh trai Bắc Đại, bảo anh hãy đợi mình một lát.
Vừa bấm nút gửi thì trên bục giảng “Ting” lên một tiếng.
“Xin lỗi.”
Tề Vũ dừng lại, cầm điện thoại lên.
Anh thao tác mau lẹ rồi lại đặt nó về chỗ cũ.
Còn tôi, gần như nhận được tin nhắn cùng lúc đó.
Anh trai Bắc Đại chỉ “ừm” một tiếng rồi thôi.
13.
Cả buổi chiều tôi không tài nào tập trung được.
Đợi mãi mới đến tiết cuối cùng.
Tôi quyết định đến chỗ Tề Vũ xin nghỉ sớm.
Tề Vũ vừa mới dạy xong, đang đứng uống nước thấy tôi lon ton chạy đến thì sững người một lúc.
“Có chuyện gì?”
“Em có chút việc phải giải quyết, anh cho em nghỉ sớm tiết này nhé.”
“Không.”
“…”
Tôi đã chuẩn bị biết bao lời hay ý đẹp, vậy mà lại bị một chữ “Không” này của anh chặn họng.
“Nhưng mà, em thật sự…”
“Nội dung tiết sau quan trọng, em muốn bị trừ điểm thì cứ việc.”
“…”
Không xin được, tôi chỉ đành lủi thủi quay về.
Sau đó lôi điện thoại ra than thở với anh trai Bắc Đại.
“Thầy không cho em về sớm rồi.”
“Thật là một người đàn ông tàn nhẫn.”
“Những người như vậy lúc làm thí nghiệm chắc chắn sẽ không tìm thấy cốc đong…”
Tôi tức đến độ gần như type không ngừng nghỉ.
Trên bảng, tiếng “ting” cứ nảy liên hồi.
Mọi người bắt đầu xì xào.
Lâm Y Y nóng nảy đập bàn.
“Sao anh Tề Vũ có nhiều tin nhắn quá vậy? Chắc không phải là bạn gái kiểm tra tình hình chứ?”
“Tao làm sao mà biết được.”
Tôi thở dài, chìm đắm trong nỗi thất vọng vô vàn.
Không nghĩ được gì đến chuyện khác.
Tề Vũ dừng lại nhìn điện thoại rồi bất lực đặt xuống.
“Nhan Ngôn Ngôn.”
“Kìa, anh Tề Vũ gọi mày kìa.”
Tôi ngơ ngác, đáp:
“Dạ, dạ.”
“Nào, làm câu này đi.”
Lúc này tôi mới nhìn đề mục trên bảng.
Hỏng bét rồi, tôi có nghe được chữ nào đâu.
Tôi ngập ngừng hồi lâu, lí nhí:
“Em… em không biết làm.”
Mất mặt, đúng là mất mặt không thể tả
Tề Vũ lúc này hạ giọng xuống, nói:
“Lên đây, tôi đã từng dạy em rồi mà.”
Anh vừa dứt lời.
Cả căn phòng “ồ” lên một tiếng.
Nhưng tôi còn bất ngờ hơn bọn họ nữa.
Sao anh lại dùng từ ngữ dễ hiểu lầm như thế.
Còn cả Tề Vũ và một vài sinh viên đang đặt câu hỏi cho anh ấy nữa.
Giờ nên đi thẳng về?
Hay là đợi Tề Vũ cùng đi?
Tôi loay hoay một hồi rồi quyết định rút lui trong âm thầm.
Ai ngờ mới lọ mọ đến của lớp thì…
“Ngôn Ngôn.”
Tôi quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Tề Vũ và những sinh viên kia.
“Chờ tôi.”
Chờ anh?!!!
Nhìn ánh mắt tò mò của các bạn, tôi biết những ngày tháng sau này có vẻ sẽ náo nhiệt lắm đây.
“Hôm nay đến đây thôi, nếu có gì thắc mắc hãy gửi WeChat cho tôi.”
“Vâng, bọn em chào thầy ạ!”
Tề Vũ bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Một vài đồng chí đã ra khỏi lớp nhưng ánh mắt hóng hớt vẫn hướng về tôi.
Bắt đầu rồi đấy…
Lại bắt đầu bật chế độ ăn dưa rồi đấy:)
Cuối cùng Tề Vũ cũng thu dọn xong.
“Đi thôi.”
Anh đã bước hai bước rồi mà thấy tôi không nhúc nhích.
Liền quay lại nhìn tôi đầy thắc mắc.
“Sao vậy?”
“Em… không đi được. Chân run…”
Tôi cảm thấy mình như sắp khóc đến nơi.
Tề Vũ sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên cười lớn.
Người đàn ông này đúng là có nụ cười trời phú.
Không được! Nhan Ngôn Ngôn tỉnh táo lên, không được để sắc đẹp cám dỗ!
“Không thì chúng ta nói chuyện ở đây luôn vậy?”
“Em…thực sự xin lỗi, đàn anh. Em không hề biết anh trai Bắc Đại là anh, nếu không em nhất định không dùng lời lẽ uất hận như vậy.”
Tôi nhớ lại mình đã phàn nàn về Tề Vũ với anh trai Bắc Đại không biết bao nhiêu lần.
Nhưng đâu có hay người được tôi than thở và nhân vật chính mà tôi phàn nàn lại cùng một người, không những vậy còn đang đứng trước mặt tôi.
Tất nhiên… đó không phải vấn đề lớn nhất.
Vấn đề ở đây là: Tôi đã lấy avatar của Tề Vũ và nói với anh rằng đó là bạn trai của tôi. =)))
Hồi tưởng lại cách tôi nghênh ngang tuyên bố về bạn trai của mình và cảnh tượng Tề Vũ cố gắng nhịn cười, tôi cảm thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc nữa rồi.
“Đừng trừ điểm của em…”
Tôi nhỏ giọng cầu xin.
Tề Vũ nhướng mày, dáng vẻ ranh ma khác hẳn với sự lạnh lùng và cao lãnh thường ngày.
Cuối cùng tôi cũng thấy được hình bóng của anh trai Bắc Đại trong anh.
Một lát sau, Tề Vũ vẫn không nói gì.
Tôi đành tiếp tục thanh minh:
“Anh, anh không thể trách em. Nếu như anh nói với em sớm hơn rằng anh là anh trai Bắc Đại thì chuyện đã không như thế này.”
“Không như thế này?”
Tề Vũ vừa mới mở lời đã làm chủ được cuộc hội thoại.
Hai chân tôi bủn rủn.
“Anh tha lỗi cho em đi mà…”
“Đứng lên.”
Tề Vũ đã kịp giữ tôi lại trước khi tôi quỳ xuống.
Tôi rưng rưng nước mắt nhìn anh.
Anh cũng dở khóc dở cười nhìn tôi.
“Không phải em muốn mời tôi đi ăn hay sao?”
16.
Cuộc gặp gỡ với anh trai Bắc Đại không vui như tôi tưởng tượng mà còn khá căng thẳng.
Nguyên cả bữa ăn, Tề Vũ trầm lặng và yên tĩnh như thường lệ.
Trái lại, tôi thì nhấp nhổm không yên như người ngồi trên bếp than.
Nhân lúc anh không để ý, tôi lén lút lấy điện thoại ra nhanh nhẹn lên Baidu gõ:
[Phải làm sao khi đối tượng hẹn hò qua mạng lại là giáo viên của bạn?]
Có một bình luận được nhiều lượt tương tác nhất bên dưới.
[Mạn phép hỏi cô nương câu này. Có phải cô nương đến nhầm chỗ rồi không?]
Tôi: “…”
Dẹp đi
Khi tôi ngước lên, tôi thấy Tề Vũ đang nhìn mình.
Chỉ trong giây lát, mặt tôi nóng bừng.
“Sao… sao vậy ạ?”
“Em ăn xong chưa?”
“Em xong rồi ạ.”
“Vậy chúng ta về thôi.”
Tôi và Tề Vũ thanh toán và rời khỏi đó.
“Nhớ nghỉ ngơi sớm.”
“Vâng… vâng…” Tôi lắp bắp trả lời.
Về đến nơi thì đã thấy Lâm Y Y ở phòng từ lúc nào rồi.
Thấy tôi có tâm sự, Y Y hỏi: “Tao tưởng mày đi ăn với bạn mà? Sao lại về ký túc xá cùng với anh Tề Vũ thế?”
Tôi: “…”
Buổi tối, Tề Vũ dùng tài khoản Wechat của anh trai Bắc Đại nhắn tin cho tôi.
[Đây là tài khoản cá nhân của tôi. Tài khoản tôi kết bạn với em khi làm thí nghiệm là tài khoản dành cho công việc.]
Cũng không lạ tí nào…
Nếu ngay từ đầu anh ấy dùng tài khoản cá nhân để kết bạn thì có lẽ tôi đã biết sự thật kinh khủng này sớm hơn rồi.
Đây là lần đầu tiên sau khi đọc xong tin nhắn mà tôi không trả lời.
Kể từ đó, cuộc trò chuyện giữa tôi và anh trai Bắc Đại cũng ngày một ít đi.
Sau khi lớp học thực hành kết thúc, Tề Vũ hỏi tôi có muốn tiếp tục làm trợ lý của anh ấy không.
“Em… Em cần thêm thời gian suy nghĩ.”
Nghe thấy câu trả lời của tôi xong, Tề Vũ nhướng mày.
Anh ấy rất tinh ý, chắc chắn cũng phát hiện ra khoảng thời gian này giữa chúng tôi đã bắt đầu xuất hiện khoảng cách.
“Được, suy nghĩ xong thì nói với tôi.”
Tôi gật đầu.
Lâm Y Y đã đồng ý tiếp tục làm trợ lý cho Diêm Hạo rồi, lúc về ký túc xá cũng không quên hỏi chuyện của tôi.
Tôi nói rằng vẫn đang suy nghĩ, con bé nghi hoặc hỏi:
“Có gì mà phải suy nghĩ? Không phải hai người làm việc rất ăn ý sao?”
Tôi thở dài, đành kể lại toàn bộ câu chuyện.
Tôi kể hồi lớp 12 từng nỉ non nhờ một anh trai kèm ôn thi đại học.
Anh ấy bảo tôi thi Bắc Đại, nhưng tôi thi vào Thanh Hoa.
Thế mà ông trời thật biết cách trêu ngươi, người bảo tôi vào Bắc Đại ấy lại đang ở Thanh Hoa. ??
Lâm Y Y há hốc miệng nghe tôi kể, rất nhanh đã nắm bắt được trọng tâm vấn đề.
“Cho nên… Tề Vũ chính là anh trai đã dạy phụ đạo cho mày?”
“Ừa.”
“U là trời, không phải quá cẩu huyết rồi sao.”
Tôi: “…”
“Vậy mày cần gì phải giữ khoảng cách với anh Tề Vũ?”
Còn không phải vì việc tôi nhận người ta là bạn trai ngay trước mặt khổ chủ sao
Nói đến đây, tôi lại muốn đào một cái hố để chui xuống.
Lâm Y Y cười đến rách cả miệng, bắt gặp ánh mắt đầy cay cú của tôi, nó mới nghiêm mặt lại.
“Ngôn Ngôn à, chỗ chị em thân thiết tao nói cho mày nghe. Anh Tề Vũ mà không có ý gì với mày là tao nhảy từ trên lầu này xuống liền cho coi.”
“Không cần thiết, tao cũng đâu có ngốc.”
Tôi lẩm bẩm.
Lâm Y Y vỗ vai tôi: “Khẩn trương lên, vào vấn đề chính đi.”
Tôi: “…”
17.
Tôi gửi tin nhắn cho anh trai Bắc Đại.
Lần này, chưa thấy đối phương trả lời tôi liền trực tiếp gọi điện thoại cho Tề Vũ, hỏi anh khi nào rảnh để gặp mặt nói chuyện.
Tề Vũ nói đang làm thí nghiệm, muộn một chút mới có thời gian.
“Vậy em tới phòng thí nghiệm gặp anh.”
“Được.”
Lúc tôi đến, Tề Vũ đã làm thí nghiệm xong rồi.
Anh ấy đang viết báo cáo thí nghiệm.
“Có chuyện gì sao? Sao lại vội vã đến tìm tôi vậy?”
“Vâng, rất vội.” Tôi nghiêm túc nói.
“Ngồi xuống rồi nói.”
“Không cần, em đứng được rồi. Những gì em sẽ nói đây vô cùng quan trọng, anh nhớ chú ý lắng nghe.”
“Em xin lỗi vì chuyện ngày trước.”
“Chuyện nào?”
“Rất nhiều. Em không nên block anh, còn “cùng anh trai Bắc Đại” phàn nàn về anh, còn nói… anh là bạn trai của em. Cố tình tránh mặt anh khiến anh phải suy nghĩ.”
“Làm sao em biết tôi sẽ suy nghĩ?”
“Lẽ nào…”
Tôi xấu hổ vô cùng.
“Là em tự mình đa tình?”
Thái độ nghiêm túc của tôi khiến Tề Vũ bật cười.
“Không có.”
Câu nói này của anh khiến tôi đột nhiên quên mất mình phải nói gì tiếp theo.
May mà có anh nhắc nhở.
“Em nói xong chưa?”
“À, em đồng ý làm trợ lý của anh.”
Tề Vũ cười dịu dàng.
“Được, vậy đến lượt tôi rồi.”
“Em không nói lời nào mà block tôi, điều này không tốt chút nào. Nếu tôi có chỗ nào không đúng, tôi hy vọng em trực tiếp nói ra, không được giữ ở trong lòng rồi dẫn đến hiểu lầm, không được chiến tranh lạnh, cũng không được cố tình trốn tránh. Cuối cùng là, không được nói dối tôi.”
“Đây là yêu cầu mới đối với trợ lý ạ?”
“Không.”
“Là yêu cầu đối với bạn gái tương lai của tôi.”
“Em có đồng ý không?”
Cả căn phòng yên ắng nhưng trong đầu tôi thì không ngừng vang lên tiếng thúc giục: Hãy đồng ý ngay đi.
Cuối cùng, tôi thận trọng lên tiếng.
“Vậy anh có thể đáp ứng một yêu cầu này của em không?”
“Em nói đi.”
“Em muốn học NCS, nhưng anh đừng bắt em sang Bắc Đại nhé.”
“…”
Tề Vũ bật cười, một lát sau mới gật đầu.
Mắt tôi sáng lên như cái đèn pha ô tô.
“Thật không ạ?”
“Thật.”
Nhận được sự “khoan hồng” này, tôi phấn khích ôm trầm lấy anh.
Tốt thật đấy, vừa không phải sang Bắc Đại, vừa có một soái ca Thanh Hoa.
18.
Sau khi chúng tôi ở bên nhau, Tề Vũ quả thực không ép tôi sang bên kia học nữa.
Năm học lên tiến sĩ, anh cầu hôn tôi.
3 năm sau, chúng tôi có với nhau một thiên thần đáng yêu.
Ngày thằng bé tròn một tháng tuổi, Tề Vũ in bàn tay của nó lên một tờ cam kết rồi lẩm bẩm.
“Con trai à, từ hôm nay đến khi con đỗ vào Bắc Đại còn 6788 ngày nữa! Cố gắng lên, bố sẽ luôn ủng hộ con!”
~HẾT~