Tạm Biệt Bắc Đại - Chương 2
“Không phải chứ Tề Vũ, mày kiểm tra hộ khẩu con người ta đấy à?”
Tôi chưa kịp phản ứng thì Diêm Hạo đã lên tiếng.
Tề Vũ chỉ trừng mắt một cái với anh ấy.
Rồi lại quay sang nhìn tôi chằm chằm.
“Trả lời.”
“Nam… Nam Kinh.”
Tôi rùng mình, không dám kháng cự.
Nhưng có vẻ trả lời xong tình hình thậm chí còn bất ổn hơn.
Bởi vì “người kiểm tra hộ khẩu” kia đột nhiên cười lớn sau khi nghe tôi nói xong.
Cảm giác như con mồi đang bị quan sát, tim tôi bắt đầu đập mạnh.
Tề Vũ có địch ý với tôi thì phải.
Mặc dù nụ cười đang nở trên môi nhưng đôi mắt của anh thì không hề vui vẻ.
“Cao khảo làm tốt đấy, đỗ Thanh Hoa rồi.”
Cảm giác có gì đó lạ lắm nhưng tôi cũng không thể làm gì khác ngoài việc gật gật đầu.
“Cũng tạm ạ…”
Tề Vũ lại cười.
Anh có vẻ như đang nén giận???
Thế nhưng lại nhanh nhẹn lấy điện thoại ra và quét mã QR của tôi.
“Được rồi, ngày mai sau giờ học đến phòng thí nghiệm.”
Hả??
Không chỉ có tôi mà đến cả Diêm Hạo cũng sững sờ.
“Vừa rồi không phải còn… ch.ê sao…?”
Diêm Hạo định bông đùa vài câu nhưng bắt gặp ánh mắt của Tề Vũ thì lại nuốt những lời đang định nói xuống.
6.
Từ khi tham gia phòng thí nghiệm của Tề Vũ, Lâm Y Y và tôi chưa tham gia bất kì câu lạc bộ nào.
Vì chỉ đến phòng thí nghiệm thôi cả hai đứa đã ngất lên ngất xuống rồi.
2 lần 1 tuần, 1 lần 2 tiếng.
Mỗi khi kết thúc, Lâm Y Y đều thở dài.
Nhưng tôi còn đáng thương hơn.
Vừa về đến phòng, tôi thậm chí còn chưa kịp thời gian để hoàn hồn thì đã có tin nhắn đến.
[Quay lại phòng thí nghiệm, có một vài số liệu tính toán sai.]
Nhìn tôi lật đật đứng dậy, Lâm Y Y ái ngại hỏi:
“Ngôn Ngôn, mày làm gì có lỗi với đàn anh à??”
“Không thể nào, đây là lần đầu tao với anh ấy gặp nhau mà.”
“Thế tại sao anh ý lại như hành hạ mày vậy??”
“…”
Sau khi vào phòng thí nghiệm tôi được chỉ định hỗ trợ Tề Vũ, còn Lâm Y Y đi theo Diêm Hạo.
Ngày đầu tiên, Lâm Y Y đã ra sức an ủi tôi.
“Tao nghe anh Diêm Hạo nói rằng anh Tề Vũ là 1 kẻ cuồng học đến mất trí, Ngôn Ngôn à, mày thật đáng thương…”
Trong khoảng thời gian này, tôi thật sự cảm nhận sâu sắc câu nói này.
Tề Vũ một khi đã bắt tay vào làm thí nghiệm thì có thể nói là không ăn không ngủ.
Lúc tôi trở lại phòng thí nghiệm, Tề Vũ là người duy nhất còn ở đó.
Anh mặc 1 chiếc áo blouse trắng và đeo kính bảo hộ.
Bên cạnh là chiếc bảng trắng với chi chít dữ liệu.
“Anh…”
Tề Vũ còn thậm chí không thèm liếc tôi một cái, chỉ vào bảng số liệu bên cạnh.
“Số liệu tôi vừa gửi cho em rồi, tính lại lần nữa.”
“Vâng.”
Số liệu thí nghiệm mang tính chuyên môn cao.
Ngồi tính đi tính lại tôi quên mất cả thời gian.
“Khó không?”
“Một chút ạ.”
Tề Vũ liếc nhìn đồng hồ trên tường.
“Không hiểu chỗ nào??”
“Chỗ này ạ”, tôi thật thà chỉ lên.
Tề Vũ bước tới thuận tay lấy cây bút tôi đang cầm.
“Nhìn.”
Không hiểu sao, cách anh giảng giải khiến tôi vô thức nhớ đến anh trai Bắc Đại.
Đang miên man thì…
“Hiểu chưa??”
“Hiểu… hiểu rồi ạ.”
“Được, muộn rồi, chúng ta về thôi. Ngày mai tiếp tục.”
Tề Vũ quay lại và nói với tôi.
Nhưng Tề Vũ lại cởi đồ thí nghiệm rồi nói.
“Thí nghiệm tuy quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là sức khỏe. Về nghỉ ngơi cho tốt ngày mai học tập mới tỉnh táo, hôm nay đến đây thôi.”
Anh treo áo lên giá, lại bổ sung thêm một câu:
“Mỗi mình tôi có chìa khóa, còn muốn tôi ở lại với em sao?”
“À, không, không cần đâu ạ.”
Chỉ có một vài người quan trọng mới được giữ chìa khóa phòng thí nghiệm.
Tôi không dám giữ chìa khóa, đương nhiên lại càng không dám để Tề Vũ ở lại cùng với mình.
7.
Vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, ai kia liền nói muốn đích thân đưa tôi về ký túc xá.
Không biết phải từ chối thế nên tôi chỉ đành lẳng lặng ra về cùng anh.
Cả đoạn đường tràn ngập sự ngượng ngùng, lấy đà mãi tôi mới dám lên tiếng với hy vọng phá vỡ sự im lặng này.
“Cảm ơn anh ạ.”
“Ừm.”
“…”
Cuộc đối thoại thật sự không còn cách nào có thể tiếp tục được nữa.
Tôi cố gắng tìm một vài chủ đề khác để nói chuyện nhưng lần nào cũng kết thúc một cách không thể hỏn lọn hơn.
Lời Y Y nói rất đúng, trong đầu Tề Vũ lúc nào cũng chỉ có thí nghiệm mà thôi.
Về đến ký túc, tôi và Y Y bắt đầu than ngắn thở dài. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, con bé nói: “Có khi nào do mày nhạt nhẽo đến nỗi không tìm được chủ đề nào nên hồn không?”
“Gì? Tao bắt chuyện cũng khá nghệ mà.”
“Nhưng cuộc đối thoại của mày và đàn anh lần nào cũng đi vào ngõ cụt, với nam sinh khác mày cũng thế sao?”
Nam sinh khác? Để tôi nhớ lại một chút…
Trừ bạn cấp ba ra thì chỉ có mỗi mình chiến thần Bắc Đại.
Mặc dù không gặp mặt trực tiếp, chỉ trò chuyện qua mạng nhưng chúng tôi kẻ tung người hứng, chủ đề nào cũng rất ăn nhập với nhau.
Đặc biệt là chiến thần Bắc Đại, anh ấy không bao giờ để cuộc đối thoại của chúng tôi đi vào lòng đất như thế này.
Tôi thở dài, không biết giờ này anh ấy thế nào rồi?
Thực ra trước đây tôi định có kết quả thi xong thì hẹn gặp mặt anh ấy nói lời cảm ơn, vậy mà con bé ít hơn tôi một tuổi kia lại cả gan đi block anh ấy
Nếu bây giờ tôi unlock…
Chỉ là một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu nhưng đã khiến tôi đã bứt rứt suốt mấy ngày liền.
Cuối cùng tôi cũng đã tự thuyết phục được bản thân rằng nên nói với anh ấy lời xin lỗi và cảm ơn một cách tử tế.
Vậy là tôi dứt khoát ấn đến phần cài đặt và ấn nút bỏ chặn.
8.
Vì hơi sốt sắng nên thao tác xong thì liền vội vã gửi tin nhắn đi.
[Chào anh! Đã lâu không gặp!]
[…]
Dấu ba chấm này nhìn mới quen thuộc làm sao.
Tôi đang chuẩn bị gõ một đoạn văn thật dài để bày tỏ sự biết ơn cùng nỗi mong mỏi của mình thì:
[Tại sao lại block tôi?]
[…]
Vốn dĩ tôi mở bài một cách gián tiếp, ngờ đâu ai kia lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề như vậy.
May mắn là anh không nhìn thấy được sự bối rối lúc này của tôi.
Tôi lúng túng giải thích: [Em không có mặt mũi nào đối diện với anh.]
[Vào Thanh Hoa rồi còn không có mặt mũi đối diện với tôi sao?]
[Anh làm sao biết được???]
[…]
Chuyện tới nước này, tôi chỉ có thể thành khẩn xin lỗi mà thôi.
Thuận tiện cũng nói cho anh ấy biết từ trước đến giờ lòng tôi luôn hướng về Thanh Hoa.
Nhưng vì anh vẫn luôn khích lệ tôi vào Bắc Đại nên mọi thứ mới ra nông nỗi này.
Tôi lúi húi nhắn một đoạn dài rồi gửi đi.
Nhưng lần này, mãi vẫn không thấy đối phương trả lời.
Tôi tưởng anh vẫn còn giận.
Thế nhưng khoảng mười phút sau, anh cuối cùng đã rep lại.
[Vừa mới làm thí nghiệm xong. Thanh Hoa cũng không tệ.]
Ồ, thì ra anh trai Bắc Đại không phản ứng tiêu cực như tôi nghĩ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Dường như lại tìm thấy cảm giác quen thuộc trước đây, tôi thuận thế tiến lên.
[Anh học chuyên ngành gì thế ạ?]
[Kỹ sư vật liệu.]
??! Đây không phải là chuyên ngành của tôi sao?
Trời giúp tôi rồi!!!!!! Tôi vui mừng đến mức suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.
[Em cũng học ngành này, anh à, chúng ta thật sự có duyên đấy.]
[…]
Lại không nói gì.
Nhưng mà không sao cả.
Tảng đá đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng buông xuống được rồi.
Sau khi bình thường hóa mối quan hệ với anh trai Bắc Đại, tâm trạng của tôi tốt lên không ít.
Ngay cả việc Tề Vũ kéo tôi đi làm thí nghiệm lúc 9 giờ tối cũng không thể khiến tôi gục ngã như ngày trước nữa.
Cũng vì vậy mà con bé Lâm Y Y tối ngày lo tôi sẽ bị anh đồng hoá.
Nhưng lý do sâu xa là từ khi biết anh trai Bắc Đại học cùng chuyên ngành với mình, có gì không hiểu tôi liền lập tức hỏi anh.
Giống như hồi cấp 3 anh phụ đạo cho tôi vậy.
Số liệu thí nghiệm hôm nay có một chỗ tôi không load kịp nên đã ghi chép thật kỹ rồi về hỏi anh.
Sau khi giảng giải xong, anh trai Bắc Đại tự nhiên hỏi tôi:
[Lúc làm thí nghiệm sao em không hỏi?]
Tôi: [Em sợ đàn anh chê em ngốc.]
[…]
Vừa nhắc đến đàn anh Tề Vũ, tôi liền không kìm được mà kêu ca một thôi một hồi.
Đi theo làm trợ lý của Tề Vũ không phải là không tốt.
Tôi quả thực đã học được rất nhiều thứ.
Nhưng mà, đầu óc anh ấy nhảy số quá nhanh.
Tôi còn chưa hiểu bước một hình thành như thế nào, anh ta đã nhảy đến kết quả rồi.
Tôi thật sự không theo kịp.
[Em còn tưởng đầu anh ấy là một cái máy tính đấy, không cần suy nghĩ, trong não đều lập trình sẵn rồi…]
Nói đến đây, anh trai Bắc Đại lại không trả lời nữa.
Nhưng tôi cũng không lấy làm lạ lắm, chắc là lại đi làm thí nghiệm rồi.
Ngày hôm sau lúc tôi tới nơi, thời gian vẫn còn khá sớm.
Cửa phòng cũng chưa có ai mở.
May mà không bao lâu sau, Tề Vũ đã tới.
“Em chào anh.”
Tôi lễ phép chào hỏi.
Vậy mà đối phương chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi “ừm” một tiếng.
Lúc thí nghiệm kết thúc, tôi đang thu dọn thì Tề Vũ bỗng nhiên gọi tôi lại:
“Nhan Ngôn.”
“Dạ.”
“Thí nghiệm hôm nay có chỗ nào không hiểu không?”
???
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Thấy tôi nhìn, Tề Vũ ho khan một cái.
Biểu cảm không được bình tĩnh cho lắm.
“Tôi hỏi, thí nghiệm hôm nay, có chỗ nào không hiểu không?”
“À… có, có ạ.”
Tôi lập tức móc cuốn sổ nhỏ ra.