Tạm Biệt Bắc Đại - Chương 1
Lớp 10, sau khi chia ban, kết quả học tập của tôi bị giảm sút nghiêm trọng.
Sợ sẽ không đỗ được vào Thanh Hoa, tôi đành lên mạng kết bạn với một tiểu ca ca có nickname là “Ứng viên thất lạc của Bắc Đại”, nhờ anh giảng bài giúp mình.
Anh trai cực kì tốt bụng, chu đáo, nhiệt tình lại tự tin.
“Yên tâm, có tôi ở đây, nhất định em sẽ đỗ vào Bắc Đại.”
“Không không không, không cần Bắc Đại đâu ạ.”
“Em có thể không đánh giá cao IQ của mình nhưng không được coi thường năng lực của tôi.”
“…”
Tôi nào dám coi thường chứ.
Bởi vì anh trai Bắc Đại thật sự rất đỉnh.
Dưới sự giúp đỡ của anh, thành tích của tôi có thể nói như diều gặp gió.
Trong kì thi thử lần thứ 2 tôi đã đạt 689 điểm.
Lúc thông báo tin này cho đối phương, anh chỉ bình tĩnh rep rằng.
“Ừm, thành tích này cũng đủ đỗ Bắc Đại rồi.”
Đúng là đủ rồi, nhưng thực lòng tôi không muốn học ở đó.
Giấc mơ của tôi là Thanh Hoa yêu dấu cơ.
Nhưng sau hơn một năm được anh trai dạy kèm, tôi sâu sắc cảm nhận được chấp niệm to lớn của anh với Bắc Đại.
Nếu không thì tại sao hơn một năm nay nickname trong game của anh vẫn là “Ứng viên thất lạc của Bắc Đại” được chứ.
Nếu như tôi không học ở đấy, liệu anh có thất vọng không nhỉ?
Một ngày nọ, tôi đánh bạo thăm dò thử.
“Nếu em không đỗ được Bắc Đại thì sao ạ?”
“Yên tâm, em nhất định sẽ làm được.”
Ừm…
Vậy là, tôi quyết định sẽ giấu nhẹm tâm tư với Thanh Hoa của mình đi.
Trước ngày thi chính thức 1 hôm, anh trai Bắc Đại nhắn tin chúc tôi thi tốt.
Lúc đó anh đang bận rộn với luận văn tốt nghiệp nên dặn tôi thi xong hãy gửi kết quả cho anh.
2.
Tầm 20, 21 tháng 6, tôi đã biết kết quả rồi.
716 điểm.
Bắc Thanh all-kill.
Nhưng đúng vào lúc tôi đang do dự thì 3 giờ sáng mẹ tôi đã nhận được điện thoại chiêu sinh từ Thanh Hoa.
Vậy là, tôi dứt khoát chọn Thanh Hoa luôn.
Bắc Đại à, tạm biệt…
Chọn ngôi trường mà mình hằng ao ước đương nhiên là hạnh phúc.
Nhưng hễ nghĩ đến anh trai Bắc Đại, tôi tự nhiên lại thấy day dứt không yên.
Có cảm giác như tôi đã phản bội anh vậy.
Thế rồi ngày ấy cũng đến, anh trai gửi tin nhắn đến hỏi han.
“Em làm bài thế nào? Đã có kết quả chưa?”
Đối diện với sự ân cần này, cảm giác tội lỗi trong tôi lại càng dâng cao hơn nữa.
Nhưng việc đã thành, biết làm sao bây giờ.
Trong cơn bối rối, tôi cắn răng rep lại.
“Em trượt Bắc Đại rồi…”
“…”
Đối phương im lặng hồi lâu.
Không đợi anh nhắn tiếp, tôi lại nhắn thêm một tin nữa.
“Em xin lỗi rất nhiều, tạm biệt anh.”
Nói rồi, bằng tất cả sự non nớt của tuổi trẻ, tôi block tài khoản đó luôn…
3.
Kể từ ngày hôm đó, tôi và anh trai Bắc Đại mất liên lạc.
Mặc dù chỉ là một đoạn nhân duyên thoáng qua, nhưng ngày đầu tiên đi học, lúc đi qua Bắc Đại, tôi vẫn không nhịn được mà nán lại đôi phút.
Bạn cùng lớp Lâm Y Y thấy vậy thì tò mò hỏi tôi bị làm sao vậy.
Đáp lại ánh mắt khó hiểu của đứa bạn, tôi chỉ đành thở dài: “Suýt nữa thì tao đã vào đây.”
“…”
“Nhanh lên, nếu không sẽ không còn chỗ đâu.”
Tôi: “……”
Quả nhiên, khi chúng tôi đến nơi, xung quanh đã chật kín người.
Lâm Y Y thở dài: “Có còn là người nữa không vậy? Đã đỗ Thanh Hoa rồi mà vẫn b.án m.ạng như thế này?!”
May sao vẫn còn một vài chỗ trong khu chứng thực.
Nhưng khu này không được yên tĩnh cho lắm thì phải, vẫn là phòng đọc xịn sò nhất.
“Này, tao thấy một chỗ, chỗ kia kìa!”
Lâm Y Y kích động vỗ vào người tôi, sau đó ngay lập tức chạy đến để thương lượng với người đang ngồi ở đó.
Sau một vài giây, con bé vẫy tay với tôi.
“Ngôn Ngôn, mau lại đây.”
Tôi bước tới và nghe được cuộc trò chuyện của họ:
“Đừng khách sáo, các em là tân sinh viên à?”
“Dạ đúng rồi ạ.”
Lâm Y Y mỉm cười, giọng nói ngọt ngào vô cùng.
Tôi im lặng ngồi xuống, đập vào mắt là chiếc ghế đối diện đang trống không, thế nhưng bên trên lại có sách.
“Tôi lớn hơn các em khá nhiều, hiện tại đang học cao học rồi.”
“Wow, anh lợi hại thật đấy!”
Trong khi tôi vẫn còn băn khoăn không biết là phía đối diện đã có ai ngồi chưa, thì Lâm Y Y đã add WeChat với người ta rồi.
Sau khi con bé kết thúc màn chào hỏi, bầu không khí xung quanh cũng trở nên yên lặng hơn một chút.
Tôi cúi đầu, tranh thủ đọc sách.
Không lâu sau, tôi cảm thấy ánh sáng ở phía đối diện mờ đi, có một bóng người kéo chiếc ghế đối diện tôi và ngồi xuống.
“Thầy hướng dẫn lại kéo mày đến văn phòng?”
“À, số liệu có chút sai sót, phải lên tính toán lại.”
Giọng nói trước là của tiền bối đã nhường chỗ cho chúng tôi.
Giọng của người thứ hai, mặc dù hơi xa lạ, nhưng lại cực kỳ dễ nghe.
Tôi lén lút nhìn lên, một nam sinh rất trẻ trung.
Có chút giống trong những nhân vật trong truyện tranh.
Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh cũng nhìn sang.
Ngay lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương, tôi gần như ngừng thở.
Nhưng người đàn ông đẹp trai y như bước ra từ trong manga ấy chỉ bình thản nhìn tôi một cái, mãi đến khi nhìn thấy cuốn sách chuyên ngành trước mặt tôi, lông mày của anh mới khẽ nhướng lên.
“Vật liệu và kỹ thuật polymer? Em học chuyên ngành này?”
Anh nói chuyện với tôi???
Tôi lúng túng gật đầu.
Lúc tôi còn học trung học, ban tôi chọn là ban tự nhiên, lại có thêm sự trợ giúp của chiến thần Bắc Đại, điểm của tôi có thể nói là rất ổn.
Vì vậy, tôi đã mạnh dạn chọn chuyên ngành này ngay sau khi nhập học.
Không biết có phải là ảo tưởng hay không, nhưng anh trai ngồi đối diện dường như đã cong khóe môi và nhả ra 2 chữ: “Không tệ.”
Tôi đang hơi bối rối thì tiền bối kế bên vui vẻ nói thêm:
“Chúng ta cùng chuyên ngành này, trùng hợp thật đấy.”
Thì ra đây lại là tiền bối khóa trên.
“Rất vui được gặp tiền bối.”
Tôi lịch sự chào hỏi.
Anh trai kia chỉ “ừm” một tiếng, thái độ vẫn lạnh lùng như trước.
“Đừng bận tâm, cậu ta lúc nào cũng như vậy.”
Tôi mỉm cười, không nghĩ gì nhiều.
4.
Chuyên ngành của tôi hơi phức tạp, bài tập về nhà mỗi ngày nhiều vô kể và có 1 đặc điểm chung là rất khó.
Cuối tuần, Lâm Y Y và tôi đều đầu bù tóc rối trong ký túc xá.
Lâm Y Y hét lên.
“Tao thật sự không làm được nữa, g.i.ết tao đi, sao lại khó như vậy?! Đếm đi đếm lại, lại sai rồi.”
Tôi nhìn con bé vò đầu mà cũng thấy đau lòng thay.
Nhưng biết làm sao bây giờ vì chính tôi cũng cảm thấy bất lực.
Thế rồi, Lâm Y Y, lại là Lâm Y Y, hét lên một lần nữa.
“Sao chúng ta không hỏi người khác nhỉ?”
“Hỏi ai?”
Hỏi giáo sư ư?
Hay là hỏi các bạn học khác?
Hai phương án trên đều không khả thi. Bởi vì, người ngồi cạnh tôi – Lâm Y Y – quán quân cuộc thi khoa học cấp tỉnh cũng đã bó tay thì xem ra phương án này không được khả thi cho lắm…
Trong tình thế cấp bách, đột nhiên tôi nghĩ đến một người.
Chính là chiến thần Bắc Đại.
Nếu anh ấy ở đây thì có thể giúp chúng tôi giải quyết câu này một cách ngon ơ rồi.
Tuy nhiên, chuyện hay là… tôi đã chặn người ta rồi!
Đúng lúc này, Lâm Y Y đang nằm bò bên cạnh bàn đột nhiên bật dậy.
“Đúng rồi, còn có…”
“Ai?”
“Đàn anh mà chúng ta gặp ở thư viện lần trước đó, không phải tao đã thêm WeChat sao? Anh ấy cũng học chuyên ngành này, hẳn là sẽ biết mấy cái này.”
Lâm Y Y nói là làm.
Thuận tay liền cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn.
Sau một lúc nó hào hứng kéo tay tôi đứng dậy.
“Anh ấy trả lời rồi, lên đường thôi.”
5.
Con bé kéo tay tôi đến khu nhà làm thí nghiệm.
“Bọn họ đang làm thí nghiệm. Chúng ta đứng đây đợi một chút.”
Một lúc sau có rất nhiều người bước ra.
Lúc Y Y đang chuẩn bị kiểm tra WeChat thì đàn anh cũng xuất hiện.
Đàn anh tên Diêm Hạo, nhìn thấy chúng tôi thì liền mở cửa cho chúng tôi vào.
“Bọn em vào phòng thí nghiệm không có vấn đề gì chứ?”
“Thí nghiệm ở trong kia. Chỗ này là nơi thường dùng để thảo luận nên không có việc gì đâu.”
Lâm Y Y trầm trồ vài cái rồi liền kéo tay tôi ngồi xuống.
Diêm Hạo và Lâm Y Y ngồi đối diện nhau, tôi đứng bên cạnh lắng nghe.
Đàn anh đúng là đàn anh, sự uyên bác này đúng là không có cách nào không thừa nhận được.
Qua một lúc, Lâm Y Y có vẻ như đã hiểu ra vấn đề, dứt khoát gật đầu một cái.
Rất nhanh, cửa phòng thí nghiệm lại được đẩy ra lần nữa.
Người đi vào cùng ba chúng tôi tám mắt nhìn nhau chằm chằm.
“Này Tề Vũ, cậu quay lại rồi à?”
Người đến là đàn anh đẹp trai đeo kính ngồi đối diện với tôi trong thư viện lần trước.
Hoá ra anh ấy tên là Tề Vũ.
Tề Vũ nhìn về phía tôi và Lâm Y Y.
Diêm Hạo thấy vậy liền giải thích: “À, đây là hai đàn em chúng ta gặp ở thư viện lần trước, có vài câu không hiểu nên đến hỏi tao.”
“Ừm.”
Vẫn là thái độ tỉnh bơ và lạnh lùng.
Tôi và Lâm Y Y nhìn nhau.
“Vậy thì, cảm ơn đàn anh đã chỉ bảo bọn em. Giờ bọn em cũng phải trở về rồi.”
“Không có việc gì. Mà nhân tiện, phòng thí nghiệm của bọn anh đang thiếu trợ lý, các em có hứng thú không?”
Diêm Hạo cao hứng nói.
Câu nói đó khiến Lâm Y Y và tôi sửng sốt.
Sau đó, tôi liền nhận ra Tề Vũ đứng không xa đang cau mày lại.
Tôi vốn dĩ định từ chối, nhưng chưa kịp lên tiếng thì con bé Y Y đã nhanh nhảu đáp: “Có chứ ạ. Ngôn Ngôn, đi đi đi, mau thêm WeChat của đàn anh đi.”
Trong khi tôi còn chưa kịp tiêu hoá diễn biến của câu chuyện thì Lâm Y Y đã đẩy tôi về phía trước, đồng thời nháy mắt với tôi.
Sao tôi có cảm giác nó đang đẩy tôi lên lưng cọp vậy.
Tôi cười khan rồi đi đến chỗ Diêm Hạo và Tề Vũ.
Diêm Hạo thì rất vui vẻ, còn hào phóng tặng thêm một nụ cười.
Còn Tề Vũ thì, tôi đoán có vẻ anh ấy sẽ từ chối.
Chắc là từ chối rồi. Khi tôi đang đi đến chỗ anh ấy, anh ấy liếc nhìn tôi.
Khi anh ấy vừa định lên tiếng từ chối thì đưa mắt nhìn xuống thấy mã QR và ảnh đại diện của tôi thì anh ấy sững sờ trong giây lát.
“Đây là WeChat của em?”
Anh ấy đột nhiên cau mày rồi ngước nhìn tôi.
“À à… vâng ạ. Có chuyện gì sao?”
“Em tên gì?”
“Nhan Ngôn Ngôn.”
“…”
Ngay khi tôi vừa nói xong, Diêm Hạo, người đứng bên cạnh đột nhiên bật cười.
Tề Vũ vẻ mặt không nói nên lời.
Tôi ngượng ngùng nói: “Hai anh cũng có thể gọi em là Nhan Ngôn.”
Lúc này, Tề Vũ lại hỏi tiếp: “Em đến từ đâu?”