Tái Sinh Trong Đêm Tối - Chương 91
“Nguyễn Nguyễn…”
Trong bóng tối, Từ Hách rúc trên băng ghế hoa lê bên mép giường, nhỏ giọng nói.
Nguyễn Thời Ý xác nhận người tới là hắn, trái tim đang nhảy loạn lập tức an tĩnh lại. Nàng dùng giọng nói nhẹ như lông vũ đáp lại: “Vâng.”
“Nàng tỉnh rồi?” Hắn lén lút thăm dò, dường như còn cần xác nhận, “Nàng… tỉnh lúc nào?”
“Từ đầu tới cuối ta đều nửa mê nửa tỉnh…”
Nàng dịch vào bên trong, dành chỗ trống cho hắn.
Hắn chần chờ một lát, kinh ngạc thấy nàng không giận không dỗi, rón rén leo về chỗ cũ: “Chẳng lẽ nàng đã… sớm phát hiện?”
Nguyễn Thời Ý thừa nhận: “Ừ.”
“Nàng không nói cho ta! Hại ta… giống như kẻ gian.”
Hắn bực bội ôm nàng vào ngực, kiếm được trò đùa mới, cọ râu mới mọc bên tai nàng, chọc nàng không ngừng né tránh.
Nguyễn Thời Ý vẫn luôn giả bộ không biết, mặc hắn tự do đến rồi đi, dĩ nhiên hắn sẽ không nghĩ đủ cách quấn nàng như vậy, như vậy.
Nàng vừa có thể hưởng thụ sự mát mẻ của hắn, lại có thể ngủ thật ngon, một công đôi việc.
Hôm nay hắn mới ý thức được nàng liên tục cho phép… Cuộc sống này, đại khái không có cách nào vượt qua được.
Ánh trăng lấp ló ngoài cửa sổ, ngọn đèn trơ trọi bên trong phòng thu hút thiêu thân lao vào cửa sổ, kêu lách tách.
Nhân lúc nàng mới tỉnh mộng, hoảng sợ chưa tan hết, Từ Hách nhẹ liếm lớp mồ hôi mỏng rịn ra bên thái dương nàng, ôn nhu hỏi: “Vừa nãy gặp ác mộng ư?”
Nguyễn Thời Ý gối lên cánh tay hắn, thấp giọng giải thích: “Hôm nay đi chơi với Tiểu Điềm Cao ở Thúy Hồ…”
Lời chưa nói hết, Từ Hách đã cúi người, dùng thân thể nặng nề và đôi mắt kiêu ngạo đè ép nàng, cúi đầu ngậm lấy lỗ tai nàng, giọng mang vẻ uy hiếp.
“Thừa dịp ta không có ở đây hẹn hò với nam tử khác?”
Nguyễn Thời Ý bị vại dấm bất ngờ của hắn làm cho phì cười.
“Lại mượn cớ làm bậy! Đứa nhỏ kia sắp thành cháu rể ngoại của chúng ta rồi. Bình dấm này mà chàng cũng ăn…”
“Hả?” Từ Hách tò mò, mặt vẫn chôn ở cổ và vai nàng, mở miệng nhấm nháp.
Nhiệt độ cơ thể mát lạnh của hắn xua tan hơi nóng, khiến Nguyễn Thời Ý đột nhiên nhớ tới một chuyện – áo ngủ… hình như hơi mỏng quá mức.
Để dời đi sự chú ý của hắn, nàng cực lực kiềm chế hứng thú, nghiêm mặt nói: “Nghe nói Diêu thống lĩnh bỗng nhiên mất tích… Dựa theo cách nói của người ngoài đó là, hắn làm người khiêm tốn, luôn lấy mũ giáp che đậy khuôn mặt tuấn mỹ… A!”
Bốn chữ “khuôn mặt tuấn mỹ” vừa ra khỏi miệng, cổ nhỏ đã bị cắn một cái. Nàng không nhịn được hô đau.
“Nói ai ‘khuôn mặt tuấn mỹ’?”
“Ta chỉ nói sự thật thôi mà!” Nàng quả thật không nghĩ ra chuyện này có gì đáng để hắn chú ý.
Diêu Đình Ngọc, Hồng Hiên, Lam Dự Lập, Tề Vương… Người người đều anh tuấn bất phàm, gia hỏa này không thể ăn hết dấm của các mỹ nam tử trong thiên hạ chứ?
“Ở cạnh ta mà khen người khác, có biết hậu quả là gì không?”
“Ấu trĩ!” Nguyễn Thời Ý đã sớm cảm nhận được Tiểu Tam Lang ngẩng cao đầu, vội cắn răng nói, “Nói chuyện nghiêm túc, đừng nháo!”
Một tay Từ Hách chống lên giường, một tay khác khẽ vuốt vùng đồi núi của nàng, môi mỏng lướt qua từng tấc da thịt, cười hừ hừ.
“Nàng nói chuyện nghiêm túc của nàng, ta nghiêm túc làm chuyện của ta, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau.”
Nguyễn Thời Ý biết chống cự vô tác dụng, khẽ cắn môi thơm, tập trung tinh thần lại rồi nói tiếp: “Lần trước Tiểu Điềm Cao bị… bị hai người dị tộc hỏi chuyện chiếc nỏ. Chưa đến mấy ngày sau, vụ án thành ngầm xảy ra, toàn thành giới nghiêm… Nói không chừng… Ừm, nói không chừng… Người truy tìm còn ở trong thành, đang để mắt đến hành tung của Diêu thống lĩnh.”
Nàng bị hình thức quân tử lẫn với tiểu nhân của hắn giày vò, mồ hôi mỏng đã hơi ướt áo lụa, có chút không thể nói thành lời.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, mái tóc dài trút xuống gối giống như thác nước thơm hương, nổi bật lên gương mặt đỏ ửng như phù dung.
Mặt mày tinh xảo gợi lên hứng thú, giọng nói bởi vì hắn càn rỡ mà càng thêm run rẩy.
Từ Hách vén lụa mỏng lên, vẫn không quên đúng lúc đưa ra nghi vấn: “Quận chúa có phản ứng không?”
“Ta… ta không hỏi.”
“Gã họ Diêu kia rất giảo hoạt. Nếu hắn không nghi ngờ nàng và ta… Chúng ta không cần quan tâm đến hắn.”
“…Trầm Bích ngủ ở phòng ngoài, cái này, như thế này không ổn.”
“Lúc ta nhảy vào từ cửa sổ đã thuận tay cài then cửa chính rồi.”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn ghé sát tim nàng, mơ hồ ngậm ý cười.
Nguyễn Thời Ý biết rõ càng khước từ sẽ càng khiến hắn tùy tiện hơn, dứt khoát nhắm mắt khống chế hô hấp dồn dập của mình.
“Diêu thống lĩnh biết chàng thuần phục Thám Hoa Lang, cũng từng hoài nghi ta, hức… Nhỡ mà, nhỡ mà vì muốn thoát tội, hắn khai ra hai chúng ta…”
Từ Hách không đáp, lấy ngón tay làm bút, khẽ cong, chậm rãi vẽ lại, như tô lan, như điểm thạch, ung dung hạ bút.
Hoa lá đơn giản nở rộ dưới ngòi bút, xinh đẹp mà không mất đi vẻ hoang dại.
Gò má nàng càng thêm hồng, nàng run giọng nói: “Nếu không thì chờ chàng vẽ xong Tình Lam Đồ, chúng ta rời kinh thành, vừa có thể tìm mảnh tranh cuối cùng lại thuận tiện tránh nơi đầu sóng ngọn gió?”
Giọng nói trầm thấp của Từ Hách đã trở nên mơ hồ: “Thê tử của ta thế mà lại tình nguyện đi du ngoạn với ta, thật khiến ta vui mừng khôn xiết.”
“Chàng đồng ý? Vậy… Ta nhờ các huynh muội giúp chuẩn bị, muốn dắt theo A Lục và đám chó không? Ta còn muốn đến Nghi Kinh một chuyến…”
Từ Hách ngắt lời nàng: “Nguyễn Nguyễn, nàng càng nghiêm túc càng khiến ta muốn làm chuyện xấu, để xem thái phu nhân nhà ta có thể đứng đắn đến mức nào!”
“Chàng quá hư hỏng rồi!”
“Vẫn có thể hư hơn chút nữa.”
Nguyễn Thời Ý thừa dịp hắn lùi lại, kiềm chế hít một ngụm khí lạnh.
Đủ loại kế hoạch tị nạn chỉ có thể nuốt vào trong họng.
Choáng váng xưa nay chưa từng có khiến nàng nghiêng đầu cắn móng tay, không dám lén nhìn xuống thứ đang nhô lên dưới lớp chăn mỏng, lại càng không dám phát ra tiếng kêu mềm nhũn.
Đêm hè tiếng sấm nổ vang, gió ào ạt thổi qua, hạt mưa rào rạt đập vào lòng người rối loạn.
Ngọn gió buồn bực không thể xua tan hơi nóng, nhưng dư sức lay động ánh nến trong phòng.
Đôi mắt nàng mông lung, bàn tay mềm gắt gao túm chăn, dục vọng khi xưa nay càng thêm rạo rực, hoa thơm mặc người dạy dỗ từ trong ra ngoài, mặc sức nước chảy.
Trong ánh đèn chập chờn, hắn tiện tay kéo màn lụa ra, mặc kệ bên ngoài là mưa hay gió, đông hay hè, hắn độc chiếm cảnh xuân đêm nay.
Đóa hoa nở rộ tầng tầng lớp lớp, mỹ lệ vô tận.
*
Bóng đêm bị mưa gió xé mở.
Tâm hồn thiếu nữ sợ hãi, lúc hoảng hốt khi lại sát gần, muốn nói lại thẹn thùng rút lui.
So với sự đờ đẫn ở Li Khê, Nguyễn Thời Ý cuối cùng cũng đạt đến cảnh tươi đẹp của chuyện vận động nông sâu.
Mưa tạnh mây tan, dư âm trào dâng chậm rãi tản thành hơi thở dốc.
Mồ hôi thơm như châu ngọc, hai người nằm vai kề vai, bình tĩnh mềm mại, ấm áp thoải mái.
“Nguyễn Nguyễn…” Từ Hách lười để ý đến cảnh hỗn độn xung quanh, “Trước đây là ai nói ‘bộ xương già không chịu nổi lăn lộn’ nhỉ?”
“Nhắm mắt, im miệng!” Nguyễn Thời Ý hơi thở rối loạn trừng mắt liếc hắn.
“Việc vẽ lại tranh ở Hàn Lâm Họa Viện còn phân nửa, nhất thời ta không thể rời đi,” Từ Hách ôm chặt nàng, “Nàng đừng động tới Nghĩa Thiện Đường và việc làm ăn, giao cho người nhà xử lí, an tâm nghỉ ngơi. Chờ ta xong việc, hai ta lặng lẽ ra khỏi thành. Nam Quốc cũng được, Bắc Liệt cũng tốt, phàm là nơi có ngôn ngữ tương thông, hoa nở khắp chốn, đều đi một lần… Hai người chúng ta, nàng vẽ tranh, huân hương, ta pha trà, ‘cắm hoa’.”
Nguyễn Thời Ý muốn bùng nổ, tức giận bấm hắn một cái.
Nàng dĩ nhiên nhớ ‘hoa’ là chỉ cái gì.
‘Hoa và cứt trâu’ khiến Từ Hách chợt nhớ đến một chuyện, vốn định nói cho nàng, lão già chết vì sĩ diện Hồng Lãng Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được, xuôi nam tìm thê tử, trước khi đi để cho con trai tới báo lại nếu có việc cần cứ đến tìm người Hồng gia.
Lúc Hồng Hiên gặp hắn thái độ rất cung kính khách khí, dáng vẻ vãn bối cần phải có.
Nhưng hắn một chút cũng không muốn ngay lúc tình chàng ý thiếp lại nhắc tới tình địch và tiểu tình địch Hồng gia kia, quyết định ngày khác nói sau.
Nguyễn Thời Ý kéo áo lụa qua, không ngờ Từ Hách chợt nắm lấy cổ tay nàng.
“Ngủ xong liền chạy, cần phải buộc lại.”
Hắn vừa nói vừa kéo ngọc đái* sang một bên.
(*) Đai ngọc thắt lưng
Nguyễn Thời Ý mệt đến mức chút sức lực để giãy giụa cũng không có, trước khi rơi vào giấc ngủ, trong đầu chỉ sót lại ý niệm duy nhất.
—— Hôn phu là người nàng chọn thời niên thiếu vô tri, dù tốt hay xấu cũng phải nhận, không trốn được.
Có lẽ do hắn ở đây, những giấc mộng quỷ dị không còn quấy nhiễu nàng nữa.
Thẳng đến khi mưa ngoài cửa ngừng rơi, mơ hồ truyền tới một hai tiếng mèo hoang kêu, nàng chợt thấy lành lạnh, mơ màng định đẩy ra, nhưng nhớ ra tay đã bị trói.
Mở ra đôi mắt ngái ngủ, ánh mặt trời nhàn nhạt phác họa gương mặt tuấn lãng của hắn.
Đối mặt với ánh mắt cháy bỏng kia, nàng không tự chủ được nghiêng đầu: “Ta, ta còn muốn ngủ.”
“Nàng cứ ngủ, ta cũng ‘ngủ’, không can thiệp vào nhau.”
Nguyễn Thời Ý đang muốn dỗ hắn ngừng một chút, không ngờ trong viện có người ho nhẹ một tiếng.
Trầm tháp, rõ ràng là nam tử.
Lần này không chỉ Nguyễn Thời Ý kinh hồn táng đởm, Từ Hách cũng đông cứng.
Phu thê đối mặt trong chốc lát, đều kinh hãi, thời gian trôi qua như đã nửa đời người.
Tú Nguyệt Cư không có nhiều người hầu hạ, giờ khắc này lại có người có thể qua mặt lỗ tai nhạy bén của Tĩnh Ảnh, xông thẳng vào trước phòng ngủ!
Đáy lòng hai người không hẹn mà cùng hiện ra một cái tên, lại cảm giác không có khả năng.
Nguyễn Thời Ý giãy giãy, ánh mắt tỏ ý muốn Từ Hách cởi trói.
Từ Hách cởi bỏ dây buộc, tay chân luống cuống mặc quần áo lên cho nàng, sau đó lại tự mình khoác áo.
Nhất thời trong phòng chỉ toàn tiếng soạt loạt quần áo.
Sắc trời càng ngày càng sáng tỏ, một bóng hình thon dài màu xám hiện ra bên ngoài mành cửa sổ trắng.
“Xin lỗi, quấy rầy hứng thú của hai vị, Diêu mỗ cực kì áy náy.”
Diêu Đình Ngọc cười như không cười, giọng nói xuyên qua cửa sổ vào trong phòng, nửa điểm áy náy cũng không có.
Thậm chí lại còn chút hài hước.
Trong nháy mắt Từ Hách không thể nào tỉ mỉ nghiên cứu làm sao người nọ sáng sớm đã xuất hiện ở ngoài viện phủ thủ phụ, lại đi thẳng tới cửa phòng ngủ thê tử hắn.
Đôi mắt dài bốc cháy hừng hực, nắm đấm căng chặt.
Nếu không phải đánh không lại, hắn rất muốn giết người diệt khẩu.
*
Sau nửa nén hương, phu thê Từ Hách che giấu tai mắt, cùng nhau đến thư phòng ở Tú Nguyệt Cư.
Đừng nói tắm gội, ngay cả rửa mặt chải đầu cũng chỉ có thể qua loa, quần áo miễn cưỡng coi là chỉnh tề, không đến nỗi bị người chê cười.
Bên trong phòng không thắp đèn, hai bên tường bày trí bốn kệ sách cao bằng gỗ lê vàng, chứa đầy những quyển trục đan xen, rất tao nhã.
Nắng sớm chiếu rọi giữa phòng, một người nghênh ngang ngồi ở ghế dành cho khách, hai chân bắt chéo, chóp chép ăn bánh đậu xanh.
Người này độ mũ quả dưa, một thân áo suông màu xám tro, tà vẽ hoa lan, chính là trang phục người hầu ở Từ phủ.
Nhưng nhìn kỹ lại khuôn mặt dài kia, mắt phượng anh khí mà không mất đi vẻ âm trầm, dù cho bôi phấn, dán lông mày giả cũng khó giấu đi vẻ tuấn lãng.
Chính là người đột nhiên biến mất như lời Lam Dự Lập, Diêu Đình Ngọc.
Phu thê bọn họ đã gặp mặt người này mấy lần ít ỏi, từng hợp tác bất ngờ, đối chọi gay gắt, cũng từng dò xét lẫn nhau, nhưng tuyệt đối không thể xưng là ‘người quen’.
Bất ngờ biến mất, tự dưng đến thăm, sợ là… có chuyện.
“Diêu thống lĩnh đại giá quang lâm, xin hỏi có việc gì sao?”
Từ Hách vốn muốn trước khi rời khỏi nhà ôn tồn một phen với thê tử, lại bị Diêu Đình Ngọc cực kỳ không lễ phép cắt đứt, lửa bực nghẹn ở trong lòng không có chỗ phát tiết, ngay cả đi đường cũng phải che giấu khí thế hừng hực của vật nào đó.
Thấy đối phương chẳng có chút kiêng nể nào, bực tức trong lòng hắn không cần nói cũng biết.
Diêu Đình Ngọc tự nhiên nhấm nháp điểm tâm, đảo khách thành chủ bày ra tư thế mời, muốn hai người ngồi xuống nói chuyện.
Nguyễn Thời Ý chịu đựng cơ thể đau nhức và bụng đói kêu vang, được Từ Hách đỡ bước về phía chủ vị, ngồi xuống.
Từ lần đó ở Lan Hiên, Từ Hách phẫn nộ ngăn lại cánh tay muốn chạm đến Nguyễn Thời Ý của hắn ta, đã tuyên cáo hai người là một đôi; lần này bị bắt được cả đêm chung chăn gối, trực giác của Nguyễn Thời Ý cảm thấy nếu đối phương có thể làm chuyện bậy bạ với quận chúa ngay lúc ban ngày ban mặt, hiển nhiên không phải người tuân thủ lễ giáo, cũng chẳng sợ cười nhạo.
Nàng kiềm chế khuôn mặt đang đỏ lên, dùng ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Diêu Đình Ngọc, lời nói lạnh như băng.
“Diêu thống lĩnh không ở trong phủ Quận chúa làm nhiệm vụ lại tới Từ phủ chịu thiệt thòi làm người hầu, hành sự lạ lùng, không thể tưởng tượng nổi.”
Diêu Đình Ngọc vỗ vỗ mảnh vụn bánh trên tay, nửa híp mắt đánh giá hai người đang buồn ngủ, nụ cười ý vị thâm trường.
“Thứ lỗi cho tại hạ ánh mắt vụng về, quen biết đã lâu lại không nhận ra hai vị.”
Phu thê hai người nhìn nhau, ý nghĩ kỳ quái nào đó như sương khói lướt qua, tựa như không dấu vết nhưng lại vẫn tồn tại.
Đôi mắt hẹp dài của người nọ phát ra ánh sáng lạnh lùng, tiếng nói như gió thổi trong trời đông giá rét, làm người ta không lạnh mà run.
“Diêu mỗ ngưỡng mộ đại danh Tham Vi tiên sinh và Từ thái phu nhân đã lâu, chưa từng nghĩ đến… lại có vinh hạnh được bái kiến.”