Tái Sinh Trong Đêm Tối - Chương 47
Từ đầu ngón tay truyền đến một nụ hôn ôn nhu, như che kín môi Nguyễn Thời Ý.
Nàng ngơ ngác để Từ Hách ôm, thật lâu không lên tiếng.
Tuyết cốc thanh tĩnh tốt đẹp, giống như thế ngoại tiên cảnh, cộng thêm mùi hương thanh u thoang thoảng mê muội lòng người, làm cho người lòng quen nhìn thế tục ồn ào như nàng trong khoảnh khắc sinh ra ảo giác.
Tựa như sâu trong nội tâm, so với việc sổ sách không ngừng nghỉ, chuyện vụn vặt không dứt, nàng càng muốn tránh xa trần thế, ở nơi này dài lâu… nếu như có một lời nói hợp ý, bè bạn ôn nhu bồi ở nơi này, tựa hồ cũng không phải chuyện gì xấu.
Ai? Từ từ, nàng đến tột cùng là bị lừa như thế nào, bị hắn từng bước một dụ dỗ đến suýt nữa dao động?
Nàng có người nhà bằng hữu, có trách nhiệm nghĩa vụ, còn có rất nhiều chuyện chờ xử lý, sao có thể không dưng lại sinh ý nghĩ muốn chạy trốn?
Ngẫm lại ngọn nguồn, bất luận là lúc tình cờ gặp lúc chợ đêm, hay hôm nay tình cờ gặp gỡ bên đường, tất cả tâm sự quanh quẩn nàng, đều là đang nghĩ về chuyện của hắn.
Hắn giống như có cảm ứng đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng bất ngờ không kịp đề phòng, kiên định không cho từ chối, kéo nàng rời khỏi hiện trường, làm cho nàng không thể nghĩ gì khác nữa.
Ung dung trấn định, đoan túc chững chạc tích lũy mấy chục năm, đều bị hắn dùng phương thức làm việc không theo lẽ thường đánh vỡ.
Từ Hách trộm được ái thê nửa nén hương, đã ngoan ngoãn nghe lời, đã phiêu phiêu như lên tiên.
Hắn không dám trễ nải quá lâu, ôm nàng nhảy xuống mặt đất, dắt tay nàng, dè dặt đạp tuyết trở về.
Nguyễn Thời Ý ghét bỏ hất tay hắn ra: “Tay chàng quá lạnh!”
Từ Hách nghi hoặc, hậu tri hậu giác phát hiện, cảm giác chạm vào da thịt nàng, khác xa sự ấm áp trong trí nhớ.
Hắn từng cho là thể chất nàng thay đổi tốt hơn, tay chân không lạnh băng như dĩ vãng, hoặc là bị hắn trêu chọc đến cả người nóng lên, mới có thể toàn thân ấm áp… không nghĩ tới, ngược lại là nhiệt độ cơ thể hắn biến lạnh?
Chẳng lẽ, sau khi hăn ăn Băng Liên bị chôn sâu trong tuyết nhiều năm, cho nên trong cơ thể phát rét?
Đang lúc suy nghĩ, hai người cùng đi ra khỏi cốc, theo đường cũ trở về.
Một đường không ai lên tiếng.
Ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau, hắn vui vẻ, nàng ảo não.
Đến bên đường núi, chỉ thấy Vu Nhàn, Tĩnh Ảnh và một đám người theo dõi bóng người bọn họ, mặt không khỏi lộ ra vẻ vui sướng.
Từ Hách đưa Nguyễn Thời Ý đến trước xe ngựa, nắm áo choàng trong tay nàng, nhét vào lòng bàn tay nàng một cái hộp gỗ nhỏ.
Nguyễn Thời Ý tò mò, vốn muốn mở ra, nhưng hắn cười nhạt nói: “Gần đây bận chuyện, không có thời gian làm tốt hơn cho nàng… đừng ghét bỏ.”
Nàng chỉ xem việc mang nàng đến rừng mai một chuyến, liền xem như ăn mừng, nguyên lai còn có chuẩn bị lễ vật nữa?
Lần này đến lượt nàng ngượng ngùng mở ra trước mặt mọi người, đem hộp gỗ bỏ vào tay áo, lúng túng cười một tiếng: “Vậy thì cảm tạ tiên sinh.”
Vốn là Từ Hách muốn đưa nàng xuống núi, chợt nghe trên đường có tiếng xe ngựa đến gần, vội hướng nàng vái chào, lại hướng đến đám người Tĩnh Ảnh khẽ gật đầu, dắt lấy con ngựa, nhảy lên yên ngựa, khoái mã rời đi.
Nguyễn Thời Ý thính lực không bằng hắn, còn tưởng rằng hắn đột nhiên xấu hổ, đưa mắt nhìn bóng lưng ngang tàng tiêu sai rời đi kia, nàng bỗng cảm giác có cái gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.
Không lâu sau, phía sau có tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe càng ngày càng đến gần.
Từ Thịnh áo trắng đón gió, cưỡi tuấn mã màu đen mở đường, phía sau chính là xe ngựa của Chu thị cùng hạ nhân Từ phủ.
Nguyễn Thời Ý âm thầm vui mừng, may là Từ Hách kịp thời đi khỏi, không có bị bắt tại trận.
“Di?” Từ Thịnh ghìm cương ngựa, “Người đang đợi chúng con?”
Nguyễn Thời Ý mượn cơ hội thừa nhận: “Ừ, nhân tiện ngắm phong cảnh một chút.”
“Áo choàng bên ngoài…” Từ Thịnh quan sát áo choàng tối màu to lớn khoác bên ngoài của nàng, xem đuôi áo rủ xuống rất nhiều kéo trên mặt đất, bừng tỉnh hiểu ra, cười ý vị thâm trường, “Nga! Đã hiểu!”
Nguyễn Thời Ý hậu tri hậu giác, Từ Hách cưỡng ép trùm áo choàng lên người nàng, còn bọc bên ngoài áo choàng trắng của nàng!
Tên Từ Hách kia! Đặc biệt lưu lại chứng cứ?
Nàng tự biết giải bày cũng vô dụng, không đợi nha hoàn đỡ, tự mình trèo lên xe ngựa, thấp người chui vào, thở phì phò ngồi xuống.
Xe ngựa thong thả xuống núi, xuyên qua phố thị sầm uất, để lúc đến Lan Viên đã gần đến hoàng hôn.
Nguyễn Thời Ý đã sớm cởi áo choàng của Từ Hách bên trong xe, sau khi xuống xe lập tức nhét vào tay Trầm Bích, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra trở về phòng.
Nàng tội gì phải giải thích với mọi người.
Dù sao, nàng cùng với Từ tiên sinh “Tình sâu nghĩa nặng”, “Triền miên kiều diễm” đã thành sự thật như ván đóng thuyền.
Dù là nàng chắc chắn lòng mình cũng không thực sự bình ổn, quan tâm lo lắng cho Từ Hách chỉ vì quan tâm của người thân, có thể nàng không có cách nào giải thích, tại sao lại lần nữa dung túng hắn thân cận.
Đối với hắn… có còn tình yêu như xưa?
Nàng tự cảm thấy không giống.
Ở trong trí nhớ nàng, lúc nàng yêu hắn đến mức tận cùng, sẽ vì hắn vui mà vui, vì hắn buồn mà buồn, hận không được cùng hắn ngày đêm lưu luyến, vui sướng cả ngày, cách xa chốc lát cả người sẽ không được tự nhiên.
Trước mắt, nàng lo lắng cho tình cảnh của hắn, tình nguyện cùng hắn rảnh rỗi đấu võ mồm một chút bởi vì hắn chọc tức cười mà rục rịch… Nhưng ngay cả một chút thâm tình sơ sơ cũng không bằng năm đó.
Trải qua tình đời, bọn họ không trở về được năm đó, bất kể hắn có cố gắng thử vãn hồi bao nhiêu.
Sau khi trở về phòng, nàng thay quần áo nghỉ ngơi, thừa dịp không người, len lén cầm hòm gỗ nhỏ Từ Hách tặng ra.
Cái hộp gỗ nhẵn nhụi làm từ gỗ mun, mở nắp hộp, bên trong là vải nhung màu đỏ thẫm, nửa bọc một viên trân châu lớn chừng bằng đầu ngón tay, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, dịu dàng tao nhã.
Nguyễn Thời Ý không biến nên tức hay bên buồn cười.
Nhiều năm qua, nàng cười nhạo hắn cầm viên trân châu giả bạc màu lừa bịp nàng, hắn liền đi tìm một viên thật?
Hắn có ý gì?
Định để cho nàng lúc chết già dùng để áp lưỡi? Nghẹn thêm lần nữa? Nhìn nàng không bóp chết hắn?
****
Cuối tháng 11, nghe nói huynh đệ Lam gia hẹn Từ Thịnh đi Tùng Hạc lâu tụ tập, Nguyễn Thời Ý mượn cớ tuần tra, mang theo Trầm Bích Tĩnh Ảnh, không lo lắng đi dạo qua.
Mục đích chuyến đi này, cũng không phải là nhìn trưởng tôn hoặc huynh muội Lam gia, mà là gặp đối tượng Lam Dự Lập muốn đón gió tẩy trần- Diêu thống lĩnh.
Có liên quan đến chuyện tiếp cận Hàm Vân quận chúa, Nguyễn Thời Ý cảm thấy mình thân phận thương nhân, tùy tiện tới tận cửa phủ quận chúa viếng thăm, không khỏi quá mức thất lễ.
Lấy thân phận tôn quý cùng tính cách cao ngạo của quận chúa, căn bản sẽ không phản ứng một thương nhân vô danh.
Nếu lại cầu xin xem Vạn Sơn Tình Lam đồ, lại là cử chỉ vô lễ.
Nàng suy đi nghĩ lại, quyết ý ra tay tay từ phía Diêu thống kĩnh, trước tiên tra rõ tính cách quận chúa, lại gãy đúng chỗ ngứa, đến lúc đó xem có thể đổi bức vẽ hay không. Đem Tình Lam đồ trong tay đối phương “Mượn đi” hoặc “Đổi đi”.
Tóm lại so với tìm người phải phủ trộm đi phải quang minh lỗi lạc chút.
Tùng Hạc lâu là sản nghiệp Từ gia, các Lan Viên hai con phố. Bên trong bày trí tao nhã, thức ăn tinh xảo, là nơi tốt để bạn bè thân thuộc tụ tập.
Từ Thịnh tới sớm nhất, thấy Nguyễn Thời Ý tự mình chỉ huy chưởng quỹ thay đổi bác cổ trên kệ cổ vật, tức thì cười hì hì xít lại gần, nhướng mày chớp mắt với nàng.
Nguyễn Thời Ý liếc hắn một cái: “Lại không đứng đắn cái gì?”
“Con là muốn thừa dịp tất cả mọi người còn chưa tới, cùng người chia sẻ bát quái về tiên sinh.”
“Không có hứng thú!”
“Nga… Được rồi! vậy con không nói.” Từ Thịnh làm dạng giữ kín như bưng.
Nguyễn Thời Ý ngoài miệng tuy phủ nhận, nhưng kể từ sau khi “sinh kỵ” của nàng, Từ Hách đã im lặng biệt tăm mười ngày, nếu nói là có thể dò nghe tin tức của hắn, có lẽ chỉ có trưởng tôn thường ngày ra vào hoàng cung là thích hợp nhất.
Nhưng nàng trong cơn tức giận đã đem lời nói phá hỏng, chỉ có thể nhắm mắt làm như không có chuyện gì xảy ra.
Trời sinh Từ Thịnh nắm đúng tính tình khẩu thị tâm phi của nàng, cố ý vòng vo không nói, nói một đống chuyện nhà vụn vặt, như Mao đầu bắt đầu biết chữ, vì bà con xa nào đó truyền tin tới trưởng bối qua đời vân vân, cứng rắn không đề cặp đến hai chữ “tiên sinh” nào.
Nguyễn Thời Ý không biết được tin gì, nội tâm tò mò, chung quy không ở trước mặt người khác hỏi han.
Gần tới giờ thân, Lam Hi Vân hết phiên trực đi ra từ Đại lý tự, dẫn đầu lên lầu, vừa thấy Nguyễn Thời Ý, thân thiết kéo nàng hỏi han, lại tiếc nuối Từ gia bằng hữu có hiếu, không thể tham dự tiệc thành thân sắp diễn ra của nàng.
Đang trò chuyện sôi nổi, nơi cầu thang truyền tới tiếng trò chuyện của hai người nam nhân.
Nghe ra trong đó có tiếng Lam Dự Lập, Nguyễn Thời Ý đã đoán ra một người khác là ai, không tự chủ được chuyển mắt.
“Nguyễn cô nương? Thật là đúng dịp! Vị này là Diêu thống lĩnh!”
Lam Dự Lập giả vờ toát ra thái độ mừng rỡ ngạc nhiên, cười mà gọi, cùng dẫn vị thanh niên cao lớn thon gầy kia đến gần.
Người nọ cả người mặc áo giáp màu bạc, anh khí nghiêm nghị, thay Lam Dự Lập giới thiệu, lúc này mới cởi xuống mũ bạc che hết nửa mặt.
Chỉ một thoáng, tiếng bàn luận của thực khách lầu hai ngừng lại, mơ hồ yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng hít thở.
Mọi người vô tình hay cố ý đưa mắt tập trung trên mặt thanh niên kia, con ngươi sôi nổi bừng sáng.
Người nọ thân hình thon dài cao ngất, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa, dịu dàng như ngọc, mắt phượng mi dài, tóc mai gọn gàng, mũi cao môi mỏng, cả người trên dưới như trời đất tạo nên.
Bất kể nam nữ, đều thất thần trong chốc lát.
Nguyễn Thời Ý vốn là treo nụ cười thân thiện lễ phép, đối với cặp mắt ánh tuấn như dòng nước chảy xuống khe suối, tim tự dưng ngừng mất một nhịp.
Nàng xưa giờ nghe Diêu thống lĩnh thân thủ bất phàm, tuổi trẻ tài cao, nhưng chưa từng nghĩ qua, đối phương lại sinh ra có dung mạo tuấn mỹ vô cùng.
Nàng tự xưng là dung mạo nam nhân Từ gia mỗi người đều xuất sắc, các loại phong tư, trước dung mạo phong thần tuấn lãng của người trước mắt này, tựa hồ kém đi nửa phần chiều sâu.
Càng làm cho nàng kinh hãi chính là, giữa lông mày hắn có ẩn giấu sự thâm thúy tiềm tàng khó mà nói hết, tựa như có thể nhìn thấu lòng người.
Một loại cảm giác quen thuộc vi diệu.
Nguyễn Thời Ý run lên bần bật, như có ý niệm kỳ quái, lặng lẽ, chậm rãi, tràn đầy trong lòng.
****
Vạt mây cuối cùng ở chân trời chuyển màu đỏ nhạt, sáng mờ ánh tuyết làm nổi bật, bên trong Hàn Lâm họa viện chạm trổ hoa văn, ánh sáng rực rỡ lưu lệ bội phần.
Trong nội đường ánh nến sáng sủa, trên một trăm danh họa sư chia ra đứng hai bên, cúi đầu yên lặng chờ hoàng đế kiểm duyệt từng cái.
Một tháng trước, hoàng đế lục tục bố trí nhiệm vụ cho “Từ Đãi chiếu”, để cho hắn dựa theo ý tưởng của mình, nửa mô phỏng nửa sáng tác, tập trung vẽ danh tác của “Tham Vi tiên sinh”.
Khi nhìn một nhóm tác phẩm mới rõ ràng mặt rồng càng thêm giãn ra, mọi người bắt đầu lớn tiếng khen ngợi, thấp giọng phụ họa, an tĩnh lâu dài hoàn toàn bị đập vỡ.
Gia Nguyên đế vuốt râu, liên tục gật đầu: “Từ khanh gia quả thật tài hoa hơn người! Mô phỏng [Thu Cư đồ], [Sơn Lâm tàng u] đồ của Tham Vi tiên sinh, bút pháp tuyệt diệu, càng dung nhập vào khí phách trống trải xa xôi, làm người ta khắc sâu ấn tượng.
Từ Hách tất nhiên khiêm tốn một phen.
Ánh mắt Gia Nguyên đế lộ vẻ cười, lại lật tới lật lui hai lần, thở dài nói: “Chỉ tiếc, Tham Vi tiên sinh để lại bức vẽ vốn cũng không nhiều, hơn một nửa ở trong tay Từ thái phu nhân. Lão nhân gia góa phụ lâu ngày, trẫm không đánh lòng đoạt đi vật người yêu thích, chỉ có lúc thiếu thời thưởng thức qua một lần. Hiện nay ở trong cung còn giữ, Từ khanh gia đã từng cái vẽ lại rồi… Xem ra, không có gì làm khó ngươi!”
Từ Hách âm thần đổ mồ hôi.
Thực vậy, hoàng đế vốn muốn sưu tập mà đến, hơn phân nửa là thấy hắn rảnh rỗi làm vẽ tặng bạn bè thân thích, chân chính làm hắn nổi danh thiên hạ, trừ Tình Lam đồ, còn sót lại cơ bản đều do Nguyễn Thời Ý giữ.
Gia Nguyên đế nở nụ cười muốn phần rực rỡ: “Nhưng mà, trẫm còn có một cái đề thi cuối cùng.”
Dứt lời, ống tay áo vung lên, để cho quan nội thị bưng ra một hộp gỗ tinh tế, mạ vàng quý báu.
Hắn lấy ra từ túi áo trong tay áo long bào một cái chìa khóa vàng, tự tay mở khóa, thận trọng cầm lên quyền trục chiều rộng hai thước cất giữ bên trong.
Mọi người ngưng thần nín thở, con mắt mang theo kính phục, nhìn Từ Hách khom người cúi đầu, giơ cao hay tay tiếp lấy.
Gia Nguyên đế cười chúm chím, tỏ ý hắn mở ra xem một chút, cũng chứa ý cười nói: “Vạn Sơn Tình Lam đồ của Tham Vi tiên sinh làm kinh động mọi người, tương truyền có sáu đoạn, đây là một. Từ khanh nếu có thể lần nữa mô phỏng tương tự chín phần, trẫm khẳng định thưởng lớn!”
Từ Hách trong bụng mừng như điên, mặt mũi thì lại thể hiện tạ ơn cùng hổ thẹn.
Ngày đó lấy kế vẽ tranh, trăm phương ngàn kế tiến vào Thư Họa viện, giành được sự tin cậy của hoàng đế, cũng vì để gặp lại cái này.
Nếu có thể có được cuộn này, sẽ cách gần thêm một bước với bí mật mà tổ phụ Nguyễn Thời Ý để lại, càng làm cho định đánh cuộc của hắn và ái thê càng gần chiến thắng một lần.
Bức họa như nặng ngàn cân.
Hắn kiềm chế hai tay khẽ run, dưới ánh mắt hâm mộ thán phục soi mói của người khác, cẩn thận mở bức họa ra.
Nhưng mà, chỉ cần liếc mắt một cái, bực bội trong lòng như làm phá ngực mà trào ra, bực đến mức… hắn thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.