Tái Sinh Trong Đêm Tối - Chương 41
Trong lúc mơ mơ màng màng, lúc lạnh lúc nóng, Nguyễn Thời Ý chợt thấy trên mép đau nhói, tiềm thức cho đó là muỗi đốt, bèn đưa tay lên đập.
Không nặng không nhẹ, không chệch, vỗ thẳng vào… nửa khuôn mặt góc cạnh.
Nàng chợt bừng tỉnh, kinh ngạc phát hiện ra gương mặt anh tuấn bị bóng tối che mất một nửa.
Dưới ngọn đèn yếu ớt, những đường nét trên gương mặt đó vẫn hiện lên rõ ràng, vừa có vẻ buồn cười, vừa mang ba phần xấu hổ.
Hô hấp của Nguyễn Thời Ý như bị ai cướp mất, nhịp tim cũng lạc đi mấy nhịp.
—— đây nhất định không phải đang mơ.
Nếu mơ thấy Từ Hách mưu đồ quấy rối nàng thật thì tên kia chẳng bao giờ có vẻ thẹn thùng vậy đâu.
Nguyễn Thời Ý đẩy hắn ra, kiềm chế lửa nóng trong người, từ từ ngồi dậy, phát hiện trên người mình có thêm mấy mảnh trường bào nam tử màu mực; nhìn khắp bốn phía, nàng đang tựa vào giường nhỏ ở thư các tầng hai.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ khép hờ đã dần tỏ, chiếu sáng lên đống lộn xộn trên bàn… Nàng ngủ quên từ lúc nào thế?
“Dậy rồi?” Từ Hách gượng gạo cười một tiếng, bày ra vẻ mặt nịnh nọt, “Ta nhớ nàng, cho nên lén đến thăm đấy.”
“Chàng cầm râu đến “thăm” à?”
Tuy Nguyễn Thời Ý giận, nhưng thấy hắn bình an vô sự, trong lòng cũng vui mừng, đồng thời hơi xấu hổ.
Hắn sờ phần râu giữa mũi và môi, “Lần tới có hôn trộm, ta sẽ nhớ cạo râu.”
“Chàng…” Nguyễn Thời Ý giận đến nỗi cứng họng, “Chàng, chàng còn dám có lần tới nữa!”
“Ta còn chưa hôn được đâu! Vậy mà nàng đã tát ta một tát…” Mặt hắn đầy vẻ đau khổ, hắn ngồi lên giường, nắm tay nàng xoa má hắn, “Đừng đánh mặt nữa nhé! Hay là… để ta khỏi bị đánh oan, nàng cho ta hôn bù một cái!”
Nguyễn Thời Ý bị râu của hắn cọ, rất ngứa ngáy khó chịu, mắng: “Chàng nghiện để râu sao? Hay là Hàm Vân quận chúa thích như vậy?”
Từ Hách cười phì: “Còn chưa nói được mấy câu mà mùi giấm đã nồng nặc rồi! Ta đâu biết quận chúa thích như vậy? Nếu hỏi thăm được thì nhớ nói cho ta! Đợi ta thắng cuộc, nàng phải ngoan ngoãn nghe lời!”
“Xì! Ai thèm ghen!” Nguyễn Thời Ý thấy trong lời nói của hắn có ba phần giả, bảy phần thật, nửa tin nửa ngờ rút tay, “Khoảng một tháng nay không thấy bóng dáng, chàng đi đâu vậy? Khi nào thì đón A Lục và Đại Mao, Nhị Mao đi?”
Ánh mắt Từ Hách tối lại: “Ba chúng nó gây họa gì sao?”
“Cũng không phải.”
Không phải Nguyễn Thời Ý sốt ruột đuổi đứa trẻ và song khuyển đi, nàng chỉ muốn nghe câu trả lời của hắn để suy đoán hắn còn bận bao lâu nữa, với cả dụ hắn nói ra chuyện bí mật.
Từ Hách biết nàng xưa nay không so bì chuyện vặt vãnh, vừa nghĩ liền biết nàng đang bẫy hắn, cười thầm, “Ta nói Nguyễn Nguyễn này, chuyện giữa phu thê không nên vòng vo như thế… Nàng có thể thoải mái hỏi ta đi đâu, thoải mái thừa nhận nhớ ta mà?”
Nguyễn Thời Ý hừ một tiếng: “Ai muốn làm phu thê với chàng? Đợi khi nào chàng thắng hẵng bàn! Cảnh cáo chàng, trước khi đó, đừng có lén lén lút lút đi vào… làm mấy chuyện lén lén lút lút đó với ta!”
Dứt lời, đôi môi hồng phấn vô ý mím một cái.
Lúc đó, sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng hẳn, ánh nắng ban mai nhàn nhạt hòa lẫn cũng ánh lửa chưa tắt, tầng tầng tố sa của nàng bị trường bào màu mực của hắn làm nổi bật như ánh trăng trút xuống.
Vì nàng vừa tỉnh dậy, tóc đen rối tung, cổ áo lỏng lẻo, chiếc cổ thon dài trắng mịn như tuyết, xương quai xanh xinh xắn mà tinh xảo.
Xuống chút nữa… là đường cong trùng điệp, là sự cám dỗ tuyệt đẹp nhất.
Nguyễn Thời Ý phát hiện vị trí ánh nhìn hắn rơi xuống, vội đưa tay lên sửa sang lại trước ngực.
Nơi mí mắt rũ xuống, lông mi nàng vừa đen vừa dày, run rẩy che đậy đôi mắt.
Tầm mắt Từ Hách quẩn quanh chốn mày viễn sơn và đôi mắt thu thủy của nàng, hắn bỗng ngơ ra xuất thần.
Mãi hắn mới nhận ra, đây là lần đầu thê tử không đuổi hắn đi, chỉ yên lặng ngồi đối diện với hắn trên giường nhỏ.
Trong lòng ngọt ngào, tuy nhiên, một tia chán nản bỗng dâng lên.
Hắn cầm tay nàng, dùng giọng hết sức nhẹ nhàng: “Nguyễn Nguyễn, còn một đoạn thời gian nữa ta mới có thể công khai lộ diện… Nếu trong lúc đó, nàng nghe được tin dữ hư thực gì, nhớ rằng… tuyệt đối đừng thừa nhận mối quan hệ giữa hai ta.”
Lòng Nguyễn Thời Ý trầm xuống.
Bây giờ, không phải là nói đùa.
Hắn đang mạo hiểm làm đại sự gì? Tại sao phải thần thần bí bí, giấu giấu giếm giếm? Nếu như có lỡ miệng, hắn biết ăn nói làm sao?
Vì vậy, nàng rút tay khỏi hắn, mỉm cười: “Chàng là Thư họa tiên sinh, ta là học sinh Thư họa viện, chàng và ta còn có thể có quan hệ thế nào?”
“Chính là quan hệ đã ôm hôn rồi.”
Từ Hách không ngốc, hắn biết vì sao ánh mắt nàng chán nản, song sau đó lại cố tỏ vẻ kiêu ngạo.
Nguyễn Thời Ý thấy hắn làm bộ muốn ôm, bèn đẩy tay hắn ra: “Chàng lại làm bậy nữa!”
“Nàng vừa mới nói không được lén lén lút lút đi vào làm chuyện lén lén lút lút với nàng… Không thì bây giờ ta ra ngoài, quang minh chính đại đi vào rồi làm chuyện quang minh chính đại với nàng nhé?”
Hắn thản nhiên đứng dậy, vừa quay người thì bị nàng kéo tay áo, “Chàng… Đừng nháo!”
Từ Hách quay đầu, cười khổ: “Ta nói đùa thôi, nàng xem là thật đấy à? Không còn sớm nữa, nàng về phòng ngủ bù đi, ra… đi trước.”
Hắn cứ vội đến vội đi, chỉ để lại mấy câu trêu chọc nàng vậy ư?
Nguyễn Thời Ý không tìm ra lí do giữ hắn lại, chần chừ một hồi lâu, ngón tay giữ tay áo hắn dần buông lỏng.
*****
Cốc, cốc, cốc.
Tiếng bước chân nhỏ dần tới gần, tiếng gõ cửa vang lên ở ngoài, sau đó là giọng nói khàn khàn của Vu Nhàn: “Cô nương?”
Nguyễn Thời Ý cả kinh, lật đật xuống giường, thuận tay nhét áo khoác của Từ Hách vào trước ngực hắn.
“A… Ta, đêm qua ta đọc sách khuya, ngủ quên.”
Nàng định ra mở cửa cho Vu Nhàn, không ngờ đối phương lại nhẹ đẩy cửa trước, bước chân gấp gáp, vòng qua bình phong gỗ chạm.
“Bên ngoài gió lớn, ta lấy cho người…”
Vu Nhàn ôm áo khoác bông từ ngoài vào, bỗng thấy Từ Hách đứng bên cạnh Nguyễn Thời Ý, thản nhiên mặc áo khoác.
Ừm… Bà ta vẫn không nên nói gì thì hơn.
Nguyễn Thời Ý thật sự cảm thấy, lễ nạp cát trước khi nàng thành thân với Từ Hách xem bát tự sai rồi, những lời tán dương “Trời đất tạo thành, trăm năm hảo hợp” chắc đều do hắn tự nhắm mắt nói bừa đấy nhỉ?
Nếu không thì vì sao thành thân mới được bốn năm, hắn liền biến mất? Mà nàng thủ tiết hơn nửa đời, lòng cũng phai nhạt thì hắn lại tỉnh dậy trở về, còn hết lần này đến lần khác tạo ra những tình cảnh khiến người ta phải suy nghĩ?
“Hai vị cần truyền điểm tâm không?” Vu Nhàn trấn định lại, mỉm cười.
Nguyễn Thời Ý để bà ta khoác thêm áo, thấy trước mặt lão bộc của Từ gia mà quá lãnh đạm với Từ Hách thì không hay lắm, bèn nhỏ giọng nói: “Vậy… đưa tới thêm một phần đi.”
Từ Hách nghe vậy, miệng cười ngoác ra tận hai tai.
Trong thời gian một nén hương chờ đồ ăn lên, Nguyễn Thời Ý vấn tóc qua loa rồi tùy ý rửa mặt; Từ Hách thì qua lại, lật xem sách vở trên giá, thỉnh thoảng nói vài câu với nàng.
Như đôi tiểu phu thê* bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.
(*) tiểu phu thê: vợ chồng son
Hạ nhân đi đi lại lại ngoài phòng, đến khi bàn ghế chén đũa được bày xong, những người không có nhiệm vụ lui xuống, Vu Nhàn đóng cửa lại, mời hai người ra, đích thân phục vụ.
Điểm tâm đầy bàn, nóng hổi, sắc hương vị đều đủ, vô cùng phong phú.
Được đặt bên cạnh Nguyễn Thời Ý, ngoài món bánh bao nước nhân thịt cua nàng thường ăn, còn có một chén canh bổ hầm thịt vịt với thanh yên.
Mà trước mặt Từ Hách chính là một chén trứng cút hấp muối, có chừng mười sáu, mười bảy quả, ngoài ra là canh yêu hoa* có rau hẹ ở trên, và bánh trứng hàu tươi.
(*) canh yêu hoa: món ăn làm bằng thận của dê, lợn
“…?” Nguyễn Thời Ý thấy là lạ, sau đó thấy nụ cười của Vu Nhàn thì lập tức hiểu ra.
Từ Hách vừa bóc vỏ trứng vừa cười thầm, định đút cho nàng.
Nguyễn Thời Ý nghiêng đầu tránh, cả giận nói: “Cười cái gì! Đây chứng minh nhìn qua chàng rất yếu ớt! Cần phải bồi bổ!”
Từ Hách không buồn không giận: “Ta yếu ớt chỗ nào? Đợi khi kết thúc cuộc sống vụng trộm này…”
“Chàng đừng nói bậy bạ lừa Vu ma ma! Ta với chàng không có… cái đó! Lòng ta như nước dừng! Phẩm hạnh rất đứng đắn!”
“Ô kìa, vậy mà nàng còn giữ ta lại ăn điểm tâm, là sợ ta đói bụng sao?”
Nguyễn Thời Ý nghiến răng nghiến lợi: “Xem chàng như tôn tử thôi!”
“Nàng có thể có tôn tử lớn như ta hả?” Từ Hách cười vui vẻ.
Hắn đại khái đoán được, nàng thề thốt trước mặt Vu Nhàn không còn tình cảm với hắn là để tẩy sạch hoàn cảnh lúng túng này.
“Vậy, vậy… xem như nhi tử được chứ!”
Từ Hách không khỏi châm chọc: “Nàng thủ tiết từ năm mười chín tuổi, có thể sinh con trai tuổi như ta hả?”
Nguyễn Thời Ý giận dữ: “Ta lén nuôi một tiểu lang quân, sinh ra một đống con tầm tuổi chàng đấy, chàng quản được sao?”
“Hừ! Trợn mắt nói dối!”
Từ Hách gắp bánh bao nước lên, hằn học cắn, “bẹp”, nước canh nóng bắn ra tung tóe.
“Xem chàng hấp tấp kìa!”
Nguyễn Thời Ý cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng cũng mềm lòng, cười đưa khăn lụa cho hắn, vốn định lau giúp hắn, tuy nhiên thấy không ổn, cho nên dứt khoát nhét vào tay hắn.
Từ Hách lau qua loa hai cái, dỗi nên vùi đầu vào ăn.
Vu Nhàn ở bên cạnh yên lặng, thấy hai người năm xưa vô cùng ân ái, giờ thành tiểu oan gia, cảm giác cảnh tượng này rất tươi mới.
Hầu hạ nhiều năm, bà ta chứng kiến được Từ tam phu nhân lấy nước mắt rửa mặt dần dần tôi luyện thành một Từ thái phu nhân đoan trang ôn nhã; khi vừa mới hồi sinh, đối phương chỉ đổi lại một dung nhan yêu kiều, nhưng thần thái, cử chỉ vẫn giống một vị phụ nhân chững chạc.
Cho đến bây giờ, bà ta phát hiện, thần thái khi Nguyễn Thời Ý cười đùa hay nổi giận đều ngày càng giống tiểu cô nương.
*****
Giờ Thân, Nguyễn Thời Ý trở về phòng tắm thay quần áo, định ngủ bù một giấc.
Nàng không thể không biết xấu hổ mà để Từ Hách đường hoàng ra khỏi cổng chính, cho nên sai Vu Nhàn đưa hắn ra cửa nhỏ ở hậu hoa viên.
Với Từ Hách mà nói, sinh hoạt ở phủ tướng quân chỉ là chuyện của hơn một năm trước, mà hắn cũng không ấn tượng lắm với Vu Nhàn.
Dù sao thì hắn cũng là tam công tử tùy tiện nhất phủ, còn Vu Nhàn là tiểu nha hoàn tam đẳng của mẫu thân hắn, tuổi còn quá nhỏ, gọi là “Ngọc Hiện”.
Vu Nhàn, hẳn là sau này tuổi lớn lên, địa vị cao hơn nên mới đổi lại.
Từ Hách từng nghe rằng, sau khi “hắn chết”, mẫu thân yếu ớt của hắn thương tâm quá độ mà mất, phụ thân thì do vết thương cũ tái phát, cộng thêm mắc bệnh không chữa được, nửa năm sau cũng qua đời.
Đại ca rong ruổi sa trường, nhị ca đảm nhiệm văn chức* đều hết sức đau buồn, liền tính nợ này lên đầu tam phòng, không thương tiếc tình cảnh cô nhi quả mẫu của Nguyễn Thời Ý và các con mà đòi phân nhà, năm lần bảy lượt chèn ép.
(*) văn chức: chức quan văn
Nào ngờ, nhà còn chưa phân xong, trưởng phòng, nhị phòng đã lần lượt gây họa vào tù, liên lụy tam phòng cũng bị tịch thu tài sản.
Đại ca bị đày tới biên cương, nhị ca bệnh chết trong ngục, phủ Bình Nguyên tướng quân lớn như vậy, đến đây không còn tồn tại nữa.
Từ Hách không nghĩ ra, làm sao mình có thể ngủ say mấy chục năm vậy được.
Nếu như đây là công hiệu của “hoa băng liên”, theo lí thuyết, nó chỉ giúp vượt thời gian, ngoài ra không dùng được ở đâu nữa, sao vương tộc Nhạn tộc lại coi như chí bảo?
Từ Hách nghĩ mãi không ra, cuối cùng quy rằng hắn ăn sai cách.
Nói không chừng, băng liên phải nấu chín rồi mới ăn? Hoặc pha rượu uống? Hoặc là thêm giấm giếc gì đó?
Theo Vu Nhàn tới cửa nhỏ ở hậu hoa viên, thấy cửa khóa, Từ Hách tỏ ý bà ta không cần tìm người đến mở khóa, leo tường đối với hắn chỉ là “công nhấc chân”.
Vu Nhàn cười, khuyên giải một phen: “Thái phu nhân… Cô nương không còn yếu đuối dịu dàng như năm đó nữa, ngài cũng biết con đường nàng đã đi gian khổ đến nhường nào, bao dung, nhân nhượng càng nhiều, con người nàng ấy à, mạnh miệng lắm! Nhưng tim thì rất mềm!”
“Ta biết.” Từ Hách cười chua xót, “Ta cũng không ép nàng, chẳng qua thấy nàng vui nên mới đùa mấy câu.”
Hắn muốn nói, lúc hắn không có ở đây, nhờ ma ma coi sóc nhiều hơn.
Nhưng hắn không có ở đây bao năm rồi! Ngọc Hiện trước đây, Vu ma ma hiện tại đã sát cánh cùng Nguyễn Nguyễn của hắn trải qua hơn ba mươi năm gió sương mưa tuyết.
Hạ qua đông tới, người thêm áo thêm chăn, bung dù phẩy quạt cho Nguyễn Thời Ý, chung quy không phải người trượng phu như hắn.
Không hiểu sao mắt Từ Hách lại ướt nhẹp, quyết định vội vàng rời đi trước khi thất thố, hắn chắp tay từ biệt, sau đó nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tường viện.
Hai chân vừa chạm đất, cuối đường hẻm vắng tanh bỗng truyền tới tiếng hét của một nam tử trẻ tuổi.
“Kẻ nào! Mới sáng sớm đã dám lén la lén lút trèo tường à?”
Ặc… Giọng nói này, hình như hơi quen quen?
Trong chớp mắt, Từ Hách nhanh chân chạy như điên, đầu bỗng hiện ra hình ảnh nghiên mực Đoan Khê bằng đá vừa cứng chắc, vừa trơn nhẵn của tiền triều, và cả một khuôn mặt vừa cương vừa nhu nữa.
Ơ! Là tiểu tử này! Không ổn thật rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Ma ma: Nàng mạnh miệng vậy thôi, chứ tim mềm nhũn rồi!
Xích Xích: Emmm~ Rõ ràng môi cũng rất mềm đấy chứ~
Người tới là ai? Mọi người đoán được chứ?