Tái Sinh Trong Đêm Tối - Chương 12
Câu nói phát ra từ bờ môi thơm của Nguyễn Thời Ý, mềm mại như gió xuân tháng hai, lại khiến sắc mặt Từ Hách khó coi cực độ.
Hắn như cái đinh đóng tại chỗ, nhìn lúm đồng tiền dịu dàng của Nguyễn Thời Ý, vừa như vì sao lấp lánh sáng rực, lại mang bóng tối âm u cuồn cuộn của màn đêm.
“Tiên sinh bất công! Dạy một mình Nguyễn tỷ tỷ thôi!” Mấy học viên nữ cười đùa cười đùa đến gần.
Nguyễn Thời Ý cụp mắt mỉm cười: “Đều do ta chọn hoa cỏ kỳ lạ, không thể nào hạ bút, khiến tiên sinh nhọc lòng hao tổn tinh thần!”
Từ Hách lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục dung trang nghiêm nghị.
“Hoa này là linh lan, còn có tên cỏ ngọc linh, đa phần sinh trưởng ở núi cao, tháng tư và năm nở hoa, tháng sáu nở hoa ở kinh thành thực sự hiếm thấy… Mà nhìn đóa hoa hiện nhũ sắc (màu sữa), treo rủ xuống như chuông, xinh xắn tao nhã lại không mất vẻ thanh khiết. Nghe nói, hoa này ở Tây biên cảnh thường có ý nghĩa ‘Hạnh phúc lại tới’.”
Vừa dứt lời, đôi mắt đen như mực tối sầm lại.
Các nữ học viên ồn ào thán phục: “Tiên sinh quả nhiên kiến thức uyên bác! Loài hoa hiếm thấy mà cũng rõ như lòng bàn tay!”
Nguyễn Thời Ý chỉ cảm thấy lời hắn nói như đã từng nghe, cũng như từ miệng nàng nói, dường như một chữ không sai!
Đầu óc hoảng hốt lóe qua một đoạn ký ức ngắn nào đó, hồi ức nơi sâu xa, cảnh tượng hai người cầm tay tán thưởng khóm linh lan lớn.
Khi nàng mỉm cười giới thiệu tập tính hoa cho hắn, bỗng nhiên bị hắn lặng lẽ ôm từ phía sau lưng.
Bờ môi ấm áp của hắn dán vào tai nàng, lầm bầm mà cười: “Vi phu đã có được cuộc sống mỹ mãn nhất khiến người hâm mộ, cần gì cầu khẩn ‘Hạnh phúc lại tới’?”
Hóa ra, chuyện cách nhiều năm, hắn còn nhớ lời nàng nói, không sai một chữ!
Mà nàng, trải qua nhân sinh đủ vị, càng chưa từng quên đi thời gian ấm áp bên hắn.
Mắt thấy học viên nữ hưng phấn đàm luận hoa linh lan, tranh giành lật xem bản phác thảo trong tay Nguyễn Thời Ý, Từ Hách giữ vẻ ngoài trời quang trăng sáng, xoay người rời đi.
Nguyễn Thời Ý không đành lòng nhìn theo bóng lưng tịch liêu của hắn, đổi thành nói chuyện phiếm với nhóm tiểu cô nương, nhưng tâm trạng quay cuồng vì một chuyện khác ―― rốt cuộc là nàng lộ chân tướng ở đâu?
Có liên quan tới hành vi quái lạ trốn vào phòng chứa đồ, giả sử nàng bịa ra một cái cớ cùn tương tự ‘chơi trốn tìm’ qua loa lấy lệ, đại khái hắn không có cách nào bắt nàng.
Nhất định còn có kẽ hở rõ ràng hơn.
Nàng cẩn thận về nhớ nhất cử nhất động ngày đó, mỗi tiếng nói cử động, bỗng nhiên kinh hãi phát hiện, có lẽ phản ứng của nàng từ lúc bắt đầu đụng vào tay hắn đã bán đứng nàng!
Nếu thật sự là thiếu nữ tuổi thanh xuân, dưới cảnh tượng kinh sợ, mặc dù không la to, chỉ e cũng sợ đến mức lã chã nước mắt, hoảng hốt thất thố chạy ra.
Nhưng nàng lại không.
Nàng trấn định tự nhiên, tiếp tục trò chuyện, không lộ một tia thấp thỏm hay đỏ mặt sợ hãi, căn bản không giống thái độ tiểu cô nương ngây ngô ở một chỗ với thanh niên xa lạ!
Lúc đó Từ Hách thương nhớ ‘vong thê’, khó nhịn đau thương, nhất thời không phản ứng lại.
Sau đó phát tiết xong xuôi, lấy sự thông minh tài trí của hắn, tất nhiên là dễ dàng nhìn ra huyền cơ trong đó, tiện đà nghĩ trăm phương ngàn kế tìm chứng cứ.
Nghĩ lại nơi này, Nguyễn Thời Ý lắc đầu mà cười.
Thất sách rồi.
*****
“Từ tiên sinh anh tuấn, kỹ xảo cao siêu, học rộng tài cao, ăn nói tao nhã… Quả thực hoàn mỹ không một tì vết!”
“Đúng vậy! Nhìn vóc người ngài ấy rất khác những tên văn nhân tri thức tay trói gà không chặt kia… Đáng tiếc, người ta đã có con rồi! Nếu như chúng ta lớn hơn vài tuổi, gặp sớm một chút…”
“Khuể ∧ ỷ nhỏ hơn 20 は thân nhâm! Lá gan cũng lớn hơn!” (Nguyên văn tác giả, vế đầu không hiểu gì luôn @@)
“Ta không tin ngươi không động lòng chút nào!”
Hoàng hôn, tiếng xì xào bàn tán từ ngoài cửa Đông Uyển truyền vào tai Nguyễn Thời Ý, khiến khóe môi nàng cong nhẹ.
Nếu tuổi còn trẻ nghe nữ tử khen Từ Hách, nàng tất nhiên lén ăn giấm chua, mượn cớ ầm ĩ khiến hắn khó chịu, chiếm được sự quan tâm của hắn. Sau khi thành hôn nghe được loại lời bàn tán này, nàng đều đùa giỡn nói hắn trêu hoa ghẹo nguyệt, lại lén lút hãnh diện vì hắn.
Chưa từng lường trước, giờ này ngày này, ý nghĩ lóe lên trong lòng nàng lại là ―― chẳng trách con cháu Từ gia ta ai nấy cũng được các cô nương gia yêu thích, nguyên nhân là kế tục nét đặc biệt từ tổ tông.
Nhưng mà, tên này đã có vợ khác, còn chạy về trêu chọc nàng làm gì?
Nàng cầm theo hộp văn cụ đi về hướng Đông, không ngờ bị người phía sau vỗ nhẹ.
“Ngươi nha đầu này…”
Nàng chỉ nói Tĩnh Ảnh động tay động chân, không ngờ quay đầu lại là Lam Hi Vân trên người mặc vũ phục xanh biếc.
“Ngươi nha đầu này, gọi ai nha đầu chứ?” Lam Hi Vân giả vẻ tức giận.
“Là Lam đại nhân sao! Ngài sẽ không trùng hợp đi ngang qua Thư Họa Viện Kinh Thành, trùng hợp bắt gặp tiểu nữ tử tan học đấy chứ?” Nguyễn Thời Ý cười mà kéo cánh tay của nàng.
Lam Hi Vân rên lên một tiếng: “Nguyễn cô nương thật là tự đại! Lam gia ta hai lần mời muội đến nhà chơi, muội liền cự tuyệt hai lần. Khiến ta đường đường là Phó trưởng thị vệ phải dành thời gian chặn cửa Thư Họa Viện!”
“Tiểu nữ tử biết sai rồi.” Nguyễn Thời Ý bày ra bộ mặt oan ức.
Trước đây khước từ lời mời của Tiêu Đồng, chỉ vì đoán được nàng ấy có tâm tư làm mai cho cháu trưởng.
Tạm thời không nói chuyện Nguyễn Thời Ý không có lòng tìm kiếm nhân duyên, cho dù nàng tâm huyết dâng trào muốn ‘gặm cỏ non’, cũng đâu thể ra tay với bạn tri kỉ của Từ Thịnh được?
Sao mà chịu nổi?
“Aiz! Ta đoán, tổ mẫu lão nhân gia bà vẫn cứ muốn muội làm cháu dâu đúng không?” Lam Hi Vân nhún vai một cái, “Ta đã khuyên bà đừng quá nôn nóng, miễn dọa tiểu cô nương yểu điệu muội chạy mất… Muội yên tâm, lúc này mời muội vì Tình Lam đồ.”
Nguyễn Thời Ý chợt cảm thấy buồn cười.
Từ Hách vẫn còn ở nhân thế, kỹ xảo họa chỉ có hơn chứ không kém năm xưa. Sau này kiệt tác truyền đời muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nàng tội gì vì đồ cũ của hắn mà dằn vặt, để làm kỷ niệm cho Tiêu Đồng chẳng phải tốt sao?
Nhưng tiềm tàng trong ý thức luôn có âm thanh nói cho nàng ―― bức họa này ẩn giấu bí mật, có liên quan tới ngoại tổ phụ.
Hiện nay Từ Hách sống sót trở về, nói không chừng… bí ẩn trong tranh cuối cùng cũng có thời gian công bố.
Dù hiện nay nàng không tiện hỏi nhiều.
“Lam tỷ tỷ, muội coi như là người để tang, đến nhà bái phỏng không thích hợp lắm…” Giọng Nguyễn Thời Ý thành khẩn, “Không bằng, muội làm chủ tiệc xin mời Lam Thái phu nhân đến tửu lâu Từ gia…”
“Không!” Lam Hi Vân cực kỳ kiên quyết, “Việc này, nhất định phải nói chuyện trong Lam phủ.”
Nguyễn Thời Ý thầm cảm thấy kỳ quái, đâu nói là phải lấy lại tại chỗ, sao đối phương cứ khăng khăng như vậy?
Người Lam gia có bao nhiêu phần bá đạo trong xương, nàng đã khéo léo từ chối hai lần mời, không tiện liên tục làm trái họ, vì thế sảng khoái hẹn buổi chiều ba ngày sau.
Lam Hi Vân đưa nàng lên xe ngựa, quay đầu chăm chú nhìn Tĩnh Ảnh đỡ nàng, tròng mắt rõ ràng xẹt qua tia khiếp sợ: “Ngươi, ngươi…”
Tĩnh Ảnh vẻ mặt mờ mịt, giơ tay gãi gãi đầu.
“…Không, nhận lầm người rồi.” Lam Hi Vân hoảng hốt một lát, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Nguyễn Thời Ý đại khái đoán ra Lam Hi Vân kinh hãi từ đâu mà đến, nhưng chỉ có thể làm bộ hồn nhiên không biết.
*****
Bánh xe lăn đều qua ngõ phố Nam Thành, kéo theo thùng xe đi qua dòng người qua lại không ngớt.
Sắp đến gần Lan viên, Tĩnh Ảnh đầu xe lặng yên vén rèm, thấp giọng cảnh báo: “Cô nương, có người theo dõi.”
“Đi quanh một vòng, xem tình hình ra sao.”
Gần đây Nguyễn Thời Ý bí mật tiếp quản chuyện làm ăn của Từ gia, chỉ cầu trải qua an ổn thuận lợi, cũng không có dã tâm chiếm đoạt nhà khác.
Ngoại trừ chưởng quỹ các hiệu buôn lớn và tâm phúc, nhiều người cho rằng nàng là họ hàng xa của Từ gia hoặc Nguyễn gia, theo lý thuyết khả năng gây thù hằn nhỏ không đáng kể.
Ngay sau đó, Tĩnh Ảnh dặn dò phu xe đổi đường vào ngõ, tiếp tục tiến lên, còn mình nhảy xuống xe ngựa ở khúc quanh, ẩn thân sau tường.
Đúng như dự đoán, chỉ qua một lúc, có tiếng hô to, trong ngõ hẻm hẹp truyền ra tiếng quyền cước đánh nhau.
“Ngừng xe!”
Nguyễn Thời Ý vội vàng ló đầu nhìn đằng sau, mắt thấy hai bóng người một công một thủ, một cao một thấp đánh nhau kịch liệt, không nhịn được lau vệt mồ hôi.
Vạt váy hồng của Tĩnh Ảnh như một đám mây nhảy múa, cầm đoản kiếm sắc bén trong tay, chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn, ép sát từng bước.
Mà nam tử trường bào xám đen liều mạng chống đỡ lại là Từ Hách!
“Tĩnh Ảnh! Dừng tay!” Nguyễn Thời Ý bị dọa chảy mồ hôi lạnh cả người, tim muốn vọt ra khỏi cổ, vội vàng quát ngừng lại.
Cho dù Từ Hách xuất thân phủ Tướng quân, có mấy năm võ công, nhưng giao thủ cùng Tĩnh Ảnh sợ là vẫn chịu thiệt.
Tĩnh Ảnh theo lời lui lại, nhìn Từ Hách chằm chằm: “Ngươi lén lút theo cả một đường! Có ý gì!”
Từ Hách suýt nữa mất hết mặt mũi, vạn phần chật vật, chuyển mắt sang nhìn Nguyễn Thời Ý chăm chú, tâm ý khẩn thiết không cần nói cũng biết.
“Nguyễn… Cô nương, ta…”
Nguyễn Thời Ý thở dài thật sâu.
“Tĩnh Ảnh, vị này chính là tiên sinh ở Thư Họa Viện.”
“Nhưng hắn…” Tất nhiên là Tĩnh Ảnh không tin, họa sư bình thường sẽ theo dõi học sinh cũng không vượt được hơn mười chiêu dưới tay nàng.
Nguyễn Thời Ý chậm rãi xuống xe ngựa, nhẹ nhàng phúc thân với Từ Hách.
“Xin lỗi, ta mời tiên sinh giảng giải họa luận, lại quên mất tiêu, không chào mà đi, thực sự xin lỗi.”
Lời ấy suy nghĩ cho mặt mũi thể diện của hắn.
“Không ngờ thị tỳ của cô nương gia lợi hại như vậy, thất kính!” Từ Hách nhắm mắt khách sáo.
Giọng Nguyễn Thời Ý không lộ buồn vui: “Hiếm thấy tiên sinh quan tâm, học sinh thật lòng cảm ơn. Dù sao sắc trời đã muộn, không tiện mời tiên sinh đến phủ, mong được lượng thứ.”
Từ Hách mím môi không nói, sau khi lúng túng, khó nén mất mát.
Hắn vốn tuấn mỹ vô cùng, ngõ hẻm dưới vạt áo tung bay của hắn như khởi sắc.
Nguyễn Thời Ý hờ hững nâng mắt, tầm mắt chạm phải nhau, cự ly không chỉ cách nhau năm, sáu trượng, mà còn biến đổi thành năm tháng vô tình dài dằng dặc.
Bọn họ từng là một đôi ngọc nhân đẹp như tạc.
Nếu có khi không gặp, hắn chẳng buồn ăn uống, như si như cuồng, nàng cũng mệt mỏi, bút mực lười cầm.
Tại sao lại rơi vào cảnh giới ‘chỉ xích thiên nhai’*?
[*] gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt
Thôi, lại dây dưa nữa không có ích.
Sau đó, trong khoảnh khắc Từ Hách chấp lễ muốn cáo biệt, Nguyễn Thời Ý dịu dàng mở miệng: “Nếu tiên sinh không giận, nửa nén hương sau, có thể đến rừng đào cạnh suối xem xét.”
*****
Cách Lan Viên ba dặm về phía Đông có khe suối, thưa thớt người ở, cạnh suối có một khu rừng, đào hoang vươn cành, đâm chồi nảy lộc.
Xe ngựa dừng ở bìa rừng, Nguyễn Thời Ý lệnh cho nha hoàn chờ đợi, mình đi ra hơn mười trượng, ngồi trên tảng đá lớn bên dòng suối lẳng lặng chờ.
Ánh nắng chiều ấm áp phác họa hoa văn trắng trên lớp vải áo ngoài, làm gò má nõn nà càng thêm nhu hòa mềm mại.
Từ Hách không để nàng đợi lâu.
Hắn sải bước đi xuyên khu rừng, dừng ở ngoài vài thước, hít một hơi thật sâu, lẳng lặng nhìn kỹ nàng.
Thân thể thẳng thắp như cây tùng, khuôn mặt ôn hòa nho nhã đúng như năm đó, mặt mày anh khí chen lẫn tư vị khó tả.
Nghi ngờ, thẹn thùng, chờ mong, khẩn thiết, sầu não… Đều có đủ cả.
Thời điểm này, Nguyễn Thời Ý hoàn toàn khẳng định, trong mắt hắn, trong lòng hắn, là nàng.
Nhưng bọn họ ai cũng không muốn phá vỡ cục diện bế tắc trước.
Dù sao, họ đều hiểu rõ, một khi mở miệng, sẽ có ý nghĩa như thế nào.
Nguyễn Thời Ý từ từ đứng dậy, ánh mắt mênh mông như nắng chiều chói lọi trong veo, bờ môi xinh xắn cong lên, cười như không cười.
Một hồi lâu sau, nàng gọi to cách xưng hô cách đây hơn ba mươi năm, ngữ điệu bình tĩnh không lay động.
“Tam Lang.”