Tái Sinh Trong Đêm Tối - Chương 116
- Nhà
- Tất cả truyện
- Tái Sinh Trong Đêm Tối
- Chương 116 - Ngoại truyện 3 (Thượng)
Tháng thứ sáu đêm tân hôn ‘Bốc lửa một trận’ của tổ phụ tổ mẫu Từ Thịnh cũng nghênh đón đêm động phòng hoa chúc của
Trình chỉ huy sứ năm năm đã từng cứu giúp đỡ lấy thân phận Tĩnh Ảnh mặc áo cưới đỏ chót ngay ngắn một bên giường cưới của
Sau khi vén khăn hỉ đỏ thẫm lên hiện mắt là một khuôn mặt tinh xảo đáng yêu nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn như hài tử
Ba lễ đã xong nha tháo đồ trang sức nặng nề xuống cho tân nương tử thu dọn đồ vật khom
Trong phòng chỉ còn một đôi tân nhân
Cũng mép giường giống như Tĩnh Ảnh tương đối trầm mặc Từ Thịnh đột nhiên đỏ mặt nhúc nhích chằm chằm ánh nến lắc lư bàn ngẩn
Giọt nến đỏ lưu nến hoặc kéo xuống thành đường hoặc ngừng thành viên cầu nhỏ… Như tương lai của bọn họ thể dự phán
Tiếng ồn ào náo nhiệt trong phủ Thủ phụ dần giảm xuống cái bóng theo dõi ngoài cửa sổ tới tựa như phồn hoa mộng tán hoa xuân rơi xuống
Quên mất trầm tư suy nghĩ bao lâu Từ Thịnh lấy tinh thần với bên cạnh một tiếng: “Nếu … nghỉ ngơi ”
“Được”
Tĩnh Ảnh đáp lời cũng cởi áo khoác lụa hồng thêu vàng đầu vai thay
Từ Thịnh vẫn ngơ ngác
Lúc nàng đưa tay nới lỏng đai lưng ngọc thẹn thùng đến thể nào tự xử ngập ngừng : “Ta tự làm là ”
Thổi một nửa nến đỏ lui chỗ hẻo lánh thay quần áo cởi từng kiện cát phục màu đỏ thay đổi áo ngủ màu trắng
Lắng âm thanh ma sát y phục tương tự truyền từ chỗ Tĩnh Ảnh nhịp tim lộn xộn thể hít một để bình cảm xúc
Đây lựa chọn của nàng mà là
Từ ngày hôm đó quỳ xin gánh vác cuộc đời của nàng đã đáp ứng tổ mẫu tuân theo lễ chế
hơn nửa năm ngay cả tay nàng cũng đụng
Lập tức thẳng vấn đề dường như quá vội vàng
Dịch bước đến màn đỏ ánh lửa đèn dầu u ám phác họa bóng hình xinh dịu dàng
Từ Thịnh ngây nửa ngày mới đẩy nửa màn xuyên thấu chui lên giường
Tĩnh Ảnh thẳng một bên bên trong thân che kín một lớp chăn mềm mại kề sát da thịt hiện lộ dáng yểu điệu tinh tế của nàng rõ ràng
Lộ hai cánh tay trơn bóng bên ngoài rõ ràng nhắc nhở Từ Thịnh — Nàng mặc gì hết
Từ Thịnh hoảng hồn
Cứng ngắc hồi lâu quyết định xuống mới quyết định
Nằm sóng vai cách xa nửa thước hai đều về phía nóc giường một câu
Tĩnh Ảnh lên tiếng trưng cầu ý kiến: “Đại công tử đang chờ xuất chiêu ”
“…”
Từ Thịnh một mặt mờ mịt: “Xuất cái gì ‘chiêu’”
Tĩnh Ảnh nhanh chóng xoay ng chân tới xuống từ cao
“Ma ma khi bái đường trừ thời gian hai bất tiện cần phối hợp lẫn luyện công phu… Chẳng lẽ ngài biết Không đến dạy ngài”
Từ Thịnh cảnh tượng chợt hiện choáng váng mắt khi nàng giật dây buộc áo mới miễn cưỡng hiểu dụng ý của nàng
Nàng nàng nàng nàng… Còn thể ‘dạy’
Có lẽ thấy nhắm mắt mặt đỏ tới mang tai biết làm Tĩnh Ảnh dịu dàng trấn an
“Đại công tử đừng sợ Tĩnh Ảnh đã tập luyện bí kíp thành thạo tất nhiên sẽ bảo vệ ngài tuyệt đối làm ngài thương… Ma ma lần đầu tiên luyện tập đại khái sẽ đổ máu còn cảm giác đau chúng thân là học võ núi đao biển lửa khóm bụi gai mật cũng xem gì một chút xíu đau đớn nhỏ tính là gì”
Từ Thịnh dám dòm ngó khao khát làn da trắng tuyết đường cong của nàng nhưng thân thể dán truyền tới ấm áp khiến cho cả sắp nổ tung
“Tĩnh Ảnh… Nàng nàng xuống ”
Một câu ngay cả thở cũng vẻ run rẩy
Tĩnh Ảnh lời bên cạnh ngữ điệu thoáng thêm ba phần sợ hãi: “Ta làm đúng Chúng thể đổi chiêu thức khác… Đổi cũng Hay là… sấp”
Từ Thịnh nghi ngờ trong lòng sắp điên
Dĩ nhiên biết Chúc nội vệ cũng trúng cổ độc giống như Tĩnh Ảnh sự cố gắng của Từ Minh Dụ năm ngoái kiếm một nữ cô nhi thân gia trong sạch kết làm phu thê
Sau khi cưới mấy tháng cổ độc trong Chúc nội vệ tiêu tan mơ hồ nhớ kỹ những chuyện xảy trong lúc trúng cổ
Bởi vì cảm thấy hổ lấy thân phận mới mang theo tức phụ về quê nhà sinh sống
Xác định sinh hoạt phu thê giúp đỡ cho việc giải cổ tất nhiên Từ gia dồn hết sức giáo dục dẫn đường Tĩnh Ảnh
lúc giờ phút đối mặt với Tĩnh Ảnh tâm tư đơn thuần ý nghĩ đẽ của Từ Thịnh tiêu tan hết
Trong thoáng chốc cảm thấy sự việc nên phát triển theo phương hướng
“Cái … Hôm nay uống rượu say sợ là thích hợp ‘luyện công’… trò chuyện một vài ngày ”
Hắn phục hồi tinh thần kéo áo ngủ nàng gấp đặt bên giường qua đỏ mặt mặc thay nàng
Tĩnh Ảnh một bên mặc lụa sa lên một bên : “Vậy ngài nhanh chóng xuống”
“Từ thời khắc trở nàng nên gọi là ‘đại công tử’ nữa gọi ‘phu quân’ hoặc trực tiếp gọi tên cũng ”
“Xin xin gọi quen nhất thời quên mất”
Trên thực tế đám Chu thị quả thật từng chỉ điểm nàng khi cưới đổi giọng
Một lần nữa yên tiến trong bầu khí im miệng gì lẽ là đêm quá yên tĩnh dẫn đến quanh quẩn bên trong giường màn tất cả đều là hô hấp và tiếng tim đập
Từ Thịnh thở nổi mở miệng
“Tĩnh Ảnh nàng biết gả cho cần làm chuyện gì ”
“Ừm” Nàng gật đầu nhẹ “Nhị gia… Nhị thúc quên thật nhiều chuyện chỉ cần trở thành thê tử của ngươi cố gắng chịu khó ngươi… nhanh là thể giúp đỡ nhớ ”
“Nói thật lo lắng là đến lúc đó… Nàng sẽ ghét ”
“Sao thế Đại công tử là Không đúng đúng gọi phu quân”
Từ Thịnh đương nhiên hiểu rõ ‘ ’ trong miệng nàng nghĩ là gì
Hắn vẫn luôn theo nàng cho nàng các thứ thú vị ăn ngon; nàng tủi thân cũng là ngừng an ủi khích lệ
Nếu như thành thân khi nàng nhớ chung thể xem là sư đồng liêu bằng hữu như đây
cưới nàng trong trạng thái nàng hỗn độn khờ dại tương đương với đánh cược với bộ tình cảm thật sự của
Hắn chần chờ khiến cho Tĩnh Ảnh bất an
Nàng chỉ sợ tin lặp lần nữa: “Ngươi là thường xuyên cho ăn đường thể nào ghét ngươi”
Từ Thịnh chăm chú nàng yên lặng di chuyển ánh mắt mượn ánh sáng u ám xem xét tường tận khuôn mặt động lòng của nàng đôi mắt sáng môi đỏ trơn bóng
Dòng nước ấm trong lòng dần sinh pha trộn với từng tia từng sợi nhu tình
“Ta…” Sắc mặt Từ Thịnh đỏ ửng như đốt “Ta định cho nàng nếm thử… Một loại đường khác”
Tĩnh Ảnh nhếch miệng một tiếng: “Ta đã súc miệng…”
“Không ”
Hắn nổi lên dũng khí gần từng tấc một nhẹ nhàng in lên đôi môi mềm mại của nàng
Dừng chốc lát túng quẫn lui nơi tròng mắt mơ hồ chứa mật ý
Tĩnh Ảnh rốt cuộc phản ứng cau mày : “Ngươi… hôn ”
Hắn bỗng nhiên sợ nàng động thủ đánh
Dù võ công kém xa nàng
Tĩnh Ảnh dường như vô cùng khó xử và tự trách: “Ma ma đã dặn dò nếu như Đại công tử hôn nhất định hôn nếu chính là lễ phép Ngươi… ngươi hôn quá nhanh Ta còn chuẩn kỹ càng”
Từ Thịnh cảm thấy vui buồn đan xen biết nên
“Vậy… làm lần nữa”
“Phóng ngựa tới”
Từ Thịnh đèn nén nội tâm bất lực thương xót và mừng thầm lấy tay ôm ót nàng tiếp theo môi mỏng hướng về phía nàng
Tĩnh Ảnh tập trung suy nghĩ nín thở trẻ con vụng về giằng co hai môi với
Hắn cả gan khua môi múa mép liếm nhẹ vành môi nàng từ lưu loát hôn nhẹ từng bước thay đổi thành say sưa thỏa thích
“Chờ một chút” Miệng lớn Tĩnh Ảnh hít thở “Cho … lấy đấu tiếp”
“Nàng cho rằng chúng đang tỷ thí ai nhịn thở lâu hơn ”
“Không … thì so cái gì”
Cánh tay Từ Thịnh nắm chặt ôm nàng lòng trái tim suýt nữa vọt khỏi cổ họng
“Cái gì cũng thể so thật sự”
“A” Tĩnh Ảnh cái hiểu cái “Thế hôn tới hôn lui vì cái gì
Khóe môi Từ Thịnh cong lên một độ cong ngọt chát
“Không vì cái gì khác chỉ vì… ái mộ nàng”
2
Từ đại công tử khi thành thân làm nhiệm vụ cách ngày như cũ đưa Tĩnh Ảnh đến thăm tổ phụ tổ mẫu và trạch viện Nhị thúc như cũ thường luận bàn võ công cùng tổ phụ thê tử như cũ
Bất tri bất giác hiện thành thục khác biệt
Sớm chiều ở chung hai tháng chơi trò chơi ôm một cái hôn một cái nhiều giữa hai phu thê mới còn lạnh nhạt và hổ như ban đầu
công phu mà Tĩnh Ảnh từng dặn dò ‘cần luyện’ tiến hành
Từ Thịnh là thanh niên tinh thần thể xác bình thường thân thể và khí phách cường tráng ban đêm ở cạnh giai nhân với mà là đặc biệt giày vò
gắng gượng nhịn xuống tình nguyện lúc trời tối yên xối nước lạnh hoặc tự giải quyết cũng nóng vội
Cuối cùng biết rõ sự thật lúc tổ mẫu từng nhắc nhở
– –Một khi giải cổ độc Tĩnh Ảnh trở là Trình chỉ huy sứ tất nhiên khó mà tiếp nhận mối quan hệ đột ngột
Hắn trông mong nàng khỏi hẳn tư tâm ở chung với nàng hồn nhiên ngây thơ thêm một chút
Nói chừng cái trở thành thời gian hạnh phúc hiếm trong cuộc đời của
Tháng sáu nóng nực trùng hợp Từ Hách và Từ Thịnh đồng thời nghỉ tràn đầy phấn khởi mang theo bạn đời đến biệt viện Kinh Nam
Biệt viện xây ở bên ngoài mười dặm Tích Thúy hồ ở giữa một mảnh rừng trúc là nơi ‘Từ Thái phu nhân’ nhất định sẽ tới nghỉ mát gần vài chục năm
Trước đây mượn nơi ngụy tạo là nơi ‘Nguyễn cô nương’ lớn lên
Phòng xá biệt viện lịch sự tao nhã trong hoa viên sắp đặt một con suối chảy uốn lượn quanh co tạo nên các cảnh vật như cầu trúc thác nước hồ cá đình trong ao cộng thêm trúc xanh vây quanh bốn phía thời khắc sương mù mờ mịt như tiên cảnh trong ngày hè
Ba ngày đầu hai đôi phu thê phần lớn nghỉ ngơi trong nội viện
Tổ tông vẽ tranh lật sách tiểu bối tỷ thí luyện tập động tĩnh giai nghi(*)
(*)Lời và việc làm của một trong trạng thái thả lỏng đều một mặt đáng giá thưởng thức
Từ Hách nhàn rỗi sẽ đích thân xuống bếp biến đổi đa dạng làm cái loại mỹ vị thỉnh thoảng luyện kiếm với trưởng tôn một chút; Nguyễn Thời Ý thì kéo Tĩnh Ảnh cũng trêu mèo một chỗ thì thầm vài câu quên cả trời đất
Đợi đến ngày thứ tư phu thê Từ Hách xe ngựa đến bên hồ bái phỏng phu thê Trấn Quốc đại tướng quân
Từ Thịnh dù cũng rảnh rỗi làm công cụ câu tôm mò cá tảng đá lớn ở bờ suối chảy
Tĩnh Ảnh xuống luyện công bóng cây trong quá trình điều chỉnh thở hai vòng tuần thấy chỉ vớt hai con cá con màu đỏ gì tìm viên đá vụn ném một cái trong nháy mắt đánh trúng đầu một con cá trắm lớn
“Xem con cá lớn ném Đủ cho bữa trưa của hai ”
Từ Thịnh biết nên nên : “Tĩnh Ảnh mò cá chỉ để cho hết thời gian để thưởng thức”
“Ta còn tưởng rằng ngươi ăn cá”
“Yên tâm đến nỗi ngay cả cá cũng dựa nàng tay”
Từ Thịnh thường xuyên suy nghĩ thông trong suy nghĩ của Tĩnh Ảnh ngoại trừ ‘ ’ chăng còn ưu điểm nào khác
Hắn biết võ công của nàng cao hiếm thấy đoán chừng ba cộng cũng chắc đánh thắng thật sự là tình cảnh khiến nàng xem thường
Ngày xưa Từ Thịnh đặt lên mười hai sự chú ý lên công việc mọi chuyện cố hết sức thể hiện sự đắn trầm của nhi tử Thủ phụ; trong nhà là trưởng tôn sủng ái nhất Từ gia rảnh rỗi sẽ làm nũng với tổ phụ tổ mẫu và mẫu thân thúc phụ
mặt thê tử…
Hắn nhỏ tuổi hơn Tĩnh Ảnh võ công yếu hơn Tĩnh Ảnh tâm trí cứ hao tổn mắt nàng thẳng tới thẳng lui giỏi về suy nghĩ khiến cho cảm thấy giống như tiểu giống như trưởng chăm sóc nàng lẽ thêm còn tình hình phu thê tiến thoái lưỡng nan làm cho biết làm thế nào
“Ta ném con cá thương chọc ngươi giận” Tĩnh Ảnh cắt đứt tâm tư của đúng lúc
“Sao thế” Từ Thịnh lắc đầu nhưng lòng thảnh thơi chơi đùa đã hao mòn hơn nửa “Đi thôi Chúng ngó nhà kho xem bình nhỏ lưu ly xếp con cá thưởng thức mấy ngày”
Tĩnh Ảnh nghiêng đầu con cá nàng đánh cho nửa sống nửa chết chìm chìm nổi nổi trong nước đành lòng: “Ta vớt con cá lên nấu tránh nó ở đó chờ chết…”
Nàng thi triển khinh công lướt qua đạp lá sen cúi quơ tay vững vàng chộp cá trắm trong tay đó bay bay trở về
Con cá thương nhảy nhót tưng bừng tung tóe hai một mặt máu tanh
Từ Thịnh túm lấy đập nó choáng váng ném cho nô bộc đưa tới phòng bếp xử lý mới cùng Tĩnh Ảnh trở bờ nước rửa tay rửa mặt
Tĩnh Ảnh lấy khăn dịu dàng lau giọt nước mặt thay tiện thể vuốt lông mày của : “Gần đây ngươi mặt ủ mày chau gặp chuyện phiền lòng gì Mặc dù đần nhưng đến nỗi còn gì khác…”
“Trời nóng nực hỏa khí lớn thôi”
Từ Thịnh gượng gạo một tiếng
“Trước ngươi thế ” Trong con ngươi nàng ẩn giấu sầu lo “Là là làm xứng làm thê tử của ngươi”
Trong nháy mắt tim Từ Thịnh giống như cái gì nhéo một cái
Từ khi khi Tĩnh Ảnh rời khỏi Tú Nguyệt cư còn đảm nhiệm nữ hộ vệ của tổ mẫu mẫu thân và lão ma ma trong phủ thay phiên chỉ điểm lời cử chỉ của nàng để nàng nhanh chóng trở thành Từ thiếu phu nhân đạt tiêu chuẩn
Người biết chuyện tất nhiên biết thân phận của nàng là nô tỳ nhưng khác trong phủ hẳn hiểu rõ chừng khua môi múa mép lưng hoặc ném tới ánh mắt khinh thường là đã đủ khiến nàng sợ hãi
Từ Thịnh biết chuyện đối với nàng công bằng
Nếu như lúc chiếu theo đề nghị Nhị thúc trực tiếp để nàng và Chúc nội vệ đến với tình huống sẽ khác
Là Từ Thịnh nỡ để nàng rơi tay khác biết rõ thể mà vẫn làm lấy phương thức khéo léo che giấu bản chất cướp đoạt lừa gạt nàng tay
Tĩnh Ảnh khi thành hôn mềm mại đáng yêu tự ngoan như mèo con chơi vui cực kỳ
Hắn chỉ ở bên nàng nhiều hơn
“…Quả nhiên như ” Tĩnh Ảnh đợi câu trả lời của mắt hạnh ẩn hiện nước mắt
Từ Thịnh mới giật bản thân quên phủ nhận cuống quýt ôm nàng: “Tuyệt đối Ta chỉ đang nghĩ một chuyện Nàng đừng nghĩ lung tung”
Tĩnh Ảnh từng dặn dặn lúc ở bên ngoài ôm ấp thân mật với trượng phu mặt mọi sự hoảng sợ ngại ngùng vội vã đẩy
Từ Thịnh đột nhiên kịp chuẩn nội lực bằng nàng nàng đột nhiên đẩy một cái bước chân dịch chuyển vô ý đạp trúng đá cuội liền trượt hướng về phía khe nước
Tĩnh Ảnh kinh hãi vội vàng đưa tay kéo dĩ nhiên đã kịp
Phu thê song song ngã trong nước sâu hơn hai thước chật vật đến cực điểm
“Muốn mưu sát thân phu Xem dạy dỗ nàng ”
Từ Thịnh hiểu rõ vì nàng vô cớ xô đẩy loạn liền nửa đùa nửa thật hai tay hứng nước mắt nàng
Tĩnh Ảnh đầu tránh qua thè lưỡi với nể mặt mũi hắt nước đánh trả
Bọt nước văng khắp nơi tôm cá kinh hãi bơi hai như đứa trẻ to xác tùy ý chơi đùa đùa ngươi truy đuổi náo nhiệt thân ướt đẫm
Nét mặt tươi như trời quang chiếu sáng bọt nước phía lấp lánh ánh sáng rực rỡ
Chơi hết thời gian một chén trà bọn họ hậu tri hậu giác váy mỏng ngày hè ẩm ướt ngượng ngùng dính chặt với đường cong
Từ Thịnh thấy nô bậc thức thời tránh xa lập tức ôm lấy Tĩnh Ảnh xông lên bờ vội vã chạy phòng tắm tiểu viện tránh khác thấy trạng thái bất ngax
Y phục ẩm ướt mát lạnh vuốt ve lửa cháy lan đồng cỏ
3
Trong căn phòng nhỏ hẹp đèn nến
Cửa sổ phủ giấy trắng ánh sáng nhạt chiếu chiếu rọi da thịt nhẵn nhụi của Tĩnh Ảnh giọt nước lưu càng làm tôn lên da thịt trắng tuyết như ngọc hơn
Bao nhiêu ban đêm trong quá khứ Từ Thịnh đều cắn răng nhịn xuống thêm
lúc ánh mắt của bắt đầu chịu khống chế
Tĩnh Ảnh cởi váy ẩm ướt hồn nhiên biết ánh mắt của cháy đốm lửa nhỏ
Nhìn thấy một thân ẩm ướt ngốc nghếch ngây ngô đấy nàng nghi ngờ hỏi: “Ngươi khó chịu ”
“Khó chịu… Thật là khó chịu…”
Hầu kết Từ Thịnh nhấp nhô thân thể ngang tàng sự rung động khó thể nhận
Tĩnh Ảnh còn thừa áo lót sát ngươi cởi lầm bầm: “Vậy tháo giúp ngươi”
Dứt lời dời bước đến mặt thuận tay kéo băng gấm màu xám đậm
“Đừng…” Hắn ấn hai tay nàng xuống “Ta nhịn sẽ… với nàng…”
Tĩnh Ảnh sững sờ: “Ngươi chỉ ‘luyện công’ ”
Từ Thịnh mở miệng lưu loát: “Tĩnh Ảnh thật … đó tính là luyện công các nàng vì để nàng dễ hiểu hơn mới đổi cách giải thích”
“Các nàng đều khi thành thân đều …”
Hai bên tai Từ Thịnh đỏ ửng: “Lời sai nhưng mà …”
“Ngươi thì Hay là tình nguyện” Tĩnh Ảnh cắn mô/i “Đã giúp nhớ chuyện cũ… Cuối cùng ngươi tình nguyện”
“Ta tình nguyện cực kỳ tình nguyện… chỉ sợ nàng…”
Lời còn dứt môi đã nàng ngăn chặn
Tĩnh Ảnh nhón chân lên ngẩng đầu dùng sức hôn thuần thục cạy mở răng môi quấn quanh đầu lười
Hung hãn bá đạo
Thật lâu nàng lùi về vài tấc thở dốc một ngước mắt chằm chằm
“Đừng gì mà ‘sợ ghét’ Nếu như để ý ngươi ngươi cho viên đường là ”
Sức nóng trong cơ thể Từ Thịnh cuồn cuộn mạch máu sôi sục tim lên xuống bất định
Cắn răng một cái đặt nàng lên cánh cửa nâng mặt nàng lên tỉ mỉ hôn xuống
Đó là khát vọng đã lâu của là trách nhiệm thể né tránh
Môi và lưỡi gắn bó sát xác nhận một chuyện – bất luận nàng nhớ chuyện nhớ mắt đều xem nàng là thứ quý giá nhất
Về phần lúc nàng nhớ lòng thuộc về nào cũng quan trọng
Ít nhất cho nàng cơ hội lựa chọn
Quên mất ôm hôn lẫn bao lâu cũng quên gạt bỏ chướng ngại từ bao giờ một tiếng kinh hô trầm thấp hai hướng im ắng một lát
Cánh cửa tự dưng lay động âm thanh kẽo kẹt mơ hồ trộn lẫn với tiếng ngâm nga thở gấp vụn vặt
Giằng co một thời gian âm thanh bất thường ngừng bên trong đang thì thầm trấn an nghênh đón va chạm gấp rút hơn mãnh liệt hơn
Cá trắm trong bếp đã sớm nấu xong nhưng ai dám đến thúc giục
Vì con cá bên đang rong chơi trong nước
…
Dính lấy dây dưa giống như dính nhựa cây Từ đại công tử và Thiếu phu nhân mới xem như phu thê đúng nghĩa
khi rời khỏi biệt viện Từ Thịnh nơm nớp lo sợ
Với chứng cứ thực tế từ Chúc nội vệ đúng như lời Nguyễn Tư Ngạn khi cưới nhanh thì một tháng chậm thì một hai năm cổ độc sẽ tự giải trừ
Đối với Từ Thịnh mà mỗi một lần điên loan đảo phượng đều đẩy về phía vực sâu thêm một bước thấp thỏm yên
Tĩnh Ảnh thì cấp tốc tiếp nhận thân mật mới cũng thích thú
Ngoại trừ trong đêm biết hổ giành lấy và hứa cho mọi thứ nàng như đây
Nghe lời như lạc quan như mang theo một chút khờ dại như dính bên cạnh như
Trong lòng Từ Thịnh biết rõ – cực lạc nhất định gánh chịu nguy hiểm mất cực lạc
Hắn tìm thổ lộ hết nhưng các trưởng bối hiển nhiên cũng là đối tượng nhất
Mà Lam Dự Lập — của sắp trở thành biểu phu của đang bận bịu khổ luyện tỷ thí làm con rể của Hạ Nhược gia tộc làm gì rảnh rỗi để ý tâm sự nam nhi của
Sự thật chứng minh con khi lớn lên định kiến và thói quen vốn chậm rãi buông xuống; tất cả ngọt bùi cay đắng cần một tiếp nhận
Hắn luân phiên trong lo lắng hãi hùng và sốt ruột chờ mong ý đồ hưởng thụ thỏa thích cho Tĩnh Ảnh vui vẻ và cuồng nhiệt khắc sâu hơn
Hạ thu đến và nàng du lịch núi rừng nắm tay ngắt một rổ lớn đầy hoa quế
Nàng vụng về làm túi hương nhỏ cho thì tự tay nấu đường làm ba hộp đường viên hoa quế thơm ngọt ngon miệng từng viên tinh xảo
Ngay cả Mao Đầu đến cướp cũng chỉ thể lấy một viên tức giận “Trong mắt đại ca chỉ đại tẩu” đầu tìm phụ mẫu lóc kể lể
Có một lần Từ Thịnh ngoài thực hiện nhiệm vụ nhặt một ổ mèo con Ly Hoa để cho Tĩnh Ảnh nuôi dưỡng trong sân miễn trong lúc nàng đợi về nhà tịch mịch nhàm chán
Thời gian ngoài sớm làm nhiệm vụ nàng luôn dụi đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm ôm chặt lấy từ phía thì thào năn nỉ bảo cẩn thận chút nhanh chóng về nhà
Thỉnh thoảng cổ áo màu trắng của sẽ dính son môi màu ửng đỏ của nàng hại thỉnh thoảng đồng liêu chế giễu
Nàng cố ý
Hắn thường âm thầm khẩn cầu kiếp trông đợi gì chỉ nguyện ấm áp ngắn ngủi thể khiến nàng khi tỉnh nhớ một chút điểm của lưu một tia hy vọng gần
Sáng sớm trung thu sắc trời sáng Từ Thịnh bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng
Nhớ tới ca trực sớm nay tình nguyện di chuyển gân cốt khỏi chăn ấm áp
Tàn đèn tắt tắt khuôn mặt Tĩnh Ảnh dịu dàng mộng hiếm thấy
Nàng bằng tổ mẫu thanh lệ tuyệt tục của cũng cao quý xinh bằng cô cô một phần thanh thuần đơn giản
Lông mi thon dài đôi mày thanh tú chau mày trong vô tình
Môi khô làm sinh xúc động tưới đều một phen
Thế là do dự dán vuốt ve an ủi giống như một đêm hoa lệ
Người bên gối bỗng dưng trợn mắt đáy mắt là ánh sáng sắc bén kinh ngạc hô hấp ngừng
Ngay đó một chưởng hùng hồn mạnh mẽ nặng nề đánh vai làm cả bay thẳng ngoài nửa trượng
Cho dù nội lực hộ thể đau đớn thấu xương cũng khiến nhịn ‘a’ một tiếng
Nhìn thấy thê tử nghiêm nghị dậy hai tay nhanh chóng che đậy vạt áo thần sắc ngạc nhiên nghi ngờ Từ Thịnh cảm thấy chợt lạnh tê liệt ngã xuống mặt đất
Mặt mũi tuấn tú như tro tàn mắt dài ướt răng răng va chạm theo bản năng hồi lâu nửa chữ
Bất luận là họa phúc một khắc cuối cùng đã tới
Tác giả lời : Tĩnh Ảnh: Đăng đồ tử
Thịnh Thịnh: Tức phụ đánh Oa một tiếng lên… (╯﹏╰)