Tái Sinh Trong Đêm Tối - Chương 101
Ánh nắng sau giờ Ngọ xuyên qua hàng trúc cao vút, chiếu xuống khuôn mặt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc của Thu Trừng và Lam Dự Lập.
Thời gian như đọng lại, ngay cả hoa lá và dòng nước trong đình cũng rơi vào yên tĩnh.
Thu Trừng sống mười sáu năm, trừ khi ngoại tổ mẫu mất, chưa bao giờ thấy mẫu thân chảy nước mắt.
Lần này, vương hậu cao ngạo lạnh lùng của Xích Nguyệt quốc và một nữ tử trẻ tuổi lại ôm nhau thật chặt, nước mắt tuôn như mưa.
Hơn nữa, hai khuôn mặt ấy vô cùng tương tự, khiến trong lòng Thu Trừng càng thêm kinh hãi, đồng thời sinh ra cảm giác kì dị không nói nên lời.
Đấy là khoan chưa kể “tiên sinh” ở bên cạnh, trông dáng vẻ cực kì sốt ruột, không biết làm sao.
“Nương, tiên sinh, tỷ tỷ… Mọi người… Chuyện, chuyện này là sao?”
Như tính tình xưa nay của nàng ta, nhất định sẽ xông thẳng vào kéo tay Từ Minh Sơ hỏi kĩ.
Nhưng trong chớp mắt này, không hiểu sao nàng ta bỗng sinh ra một ảo giác —— một nhà ba người này gắn bó không thể tách rời.
Nàng ta và Lam Dự Lập đến, tựa hồ đã quấy rầy bọn họ thân mật.
Nguyễn Thời Ý thấy tình cảnh lúng túng, lẳng lặng buông Từ Minh Sơ, nàng chần chừ hồi lâu, sau đó quyết định nói rõ chân tướng với ngoại tôn nữ và hảo hữu của trưởng tôn.
“Thu Trừng, Lam đại công tử, ta và tiên sinh thật ra là…”
Không ngờ, Từ Minh Sơ đột nhiên ngắt lời: “Ta xem tranh của hai vị, bỗng nhớ tới ngoại tổ phụ mẫu của con, trong lòng thương cảm mà thôi!”
Ly biệt sắp tới, Lam Dự Lập chưa có mối quan hệ chính thức lại đang ở đây, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Lỡ như bây giờ vạch trần, đứa nhỏ này nhất định sẽ ăn vạ ở lại kinh thành không đi.
Chuyện ở Xích Nguyệt quốc chưa ổn, quả thực không nên gây thêm rắc rối.
Thu Trừng nghe vậy, nửa tin nửa ngờ.
Nhưng nàng ta chưa bao giờ quên, đêm hai người hồi kinh năm nay, mẫu thân theo nàng ta đến Lan viên xem xe hoa, người đã thất thố khi tình cờ gặp “tiên sinh” và “tỷ tỷ” trong ngõ.
Khi đó, mẫu thân buột miệng nói một câu —— ta chỉ cảm thấy bọn họ cực giống ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu con.
Dĩ nhiên Thu Trừng đã từng nghe nói dung mạo của “tỷ tỷ” và dung mạo của ngoại tổ mẫu lúc còn trẻ giống nhau như đúc, cũng cảm thấy “tiên sinh” và đại cữu, nhị cữu, đại biểu ca, nhị biểu ca có mấy phần tương tự.
Có điều dung nhan và họa phong đều giống nhau, đủ khiến một người đường đường là vương hậu không để ý đến thân phận và mặt mũi mà khóc lóc nghẹn ngào sao?
Thấy nữ nhi vẫn hoài nghi, Từ Minh Sơ chỉnh lại nghi dung, đá sang chuyện khác: “Sao hai đứa tới đây?”
Thu Trừng nhìn Lam Dự Lập một cái, nhẹ giọng đáp: “Lần trước người bảo con chọn một trong song khuyển, con thấy… Nhị Mao thân thiết với con hơn, cho nên muốn tới hỏi tiên sinh và tỷ tỷ.”
Ngày đó, vì để nữ nhi ra ngoài theo Nguyễn Thời Ý mà Từ Minh Sơ thuận miệng nói mấy câu như vậy, không ngờ đứa nhỏ này để bụng thật.
Nàng ta chuyển mắt nhìn sang Từ Hách và Nguyễn Thời Ý, hỏi ý kiến: “Đã như vậy, có thể cho ta mượn Nhị Mao một thời gian được không? Hay vậy đi… chúng ta cũng sẽ mang Đại Mao theo cùng nữa, sang năm hồi kinh lại đưa chúng về.”
Nguyễn Thời Ý nhìn ánh mắt ân cần của nữ nhi liền đoán được tâm tư của nàng ta —— mượn cơ hội này, nàng ta sẽ dẫn hai con Thám hoa lang có huyết thống thuần chính rời khỏi kinh thành, tránh để phụ mẫu sắp thành hôn bị lộ.
“Chuyện này…” Từ Hách chần chừ một lát, “Đại Mao Nhị Mao tự do tùy hứng, mẫu nữ ngài chưa chắc dỗ chúng nó được.”
“Dù gì ta cũng dẫn theo A Lục bên người mà.” Một khi Từ Minh Sơ đã quyết định thì sẽ cố làm cho được, “Ngài yên tâm, ta sẽ chăm sóc nó như người trong nhà, tuyệt đối không để người khác ức hiếp nó.”
Từ Hách và A Lục từng có một khoảng thời gian sống nương tựa vào nhau, tiểu gia hỏa này lanh lợi ham vui, giờ cũng dần trưởng thành rồi, đây đúng là lúc nên tiếp xúc với cảnh đời rồi, hắn nghĩ vậy, lập tức đến tiểu viện với nữ nhi để hỏi ý A Lục.
A Lục bịn rịn với “thúc phụ” nhiều lắm, nhưng thế giới bên ngoài kinh thành đầy cám dỗ, khiến nó nhao nhao muốn thử.
Nghe nói thời gian đi không quá một năm, nó lập tức vội vàng thu dọn đồ đạc để ngày mai lên đường.
Còn Thu Trừng và Lam Dự Lập ở lại thu dọn tranh cổ với Nguyễn Thời Ý, loay hoay ở Ỷ Đồng uyển một hồi mới rời đi.
Tản bộ dọc theo ao sen cuối hè, nhìn thảo ngư* nhảy khỏi mặt nước, mổ hoa sen ăn, đôi tiểu tình lữ đều yên lặng.
(*) thảo ngư: cá trắm
Trầm mặc kéo dài khoảng nửa chung trà, môi hồng của Thu Trừng mấp máy, muốn nói rồi lại thôi.
“Có tâm sự sao?” Lam Dự Lập cúi đầu, muốn nắm bàn tay nhỏ bẽ trắng nõn của nàng ta, nhưng lại ngại ngùng.
Thu Trừng đắm chìm trong nghi hoặc, không chú ý đến tâm tư riêng của hắn ta, thuận tay chủ động kéo Lam Dự Lập bước vòng qua bức bình phong chạm trổ trong thủy tạ.
“Dự Lập ca ca, huynh có cảm thấy mẫu thân muội có vẻ… là lạ không?”
Hàng mi thanh tú của nàng ta hơi cau lại, nói thêm: “Huynh ít tiếp xúc với người, có lẽ không nhìn ra được gì… Nhưng muội làm bạn với người nhiều năm, chưa thấy người để ý với phụ vương, muội hay người ngoài đến như vậy…”
Lam Dự Lập được bàn tay nhỏ bé của nàng ta nắm chặt, ít nhiều có ý đứng núi này trông núi nọ.
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn ta nắm lại tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Nói thật, trước đây huynh từng thấy Nguyễn cô nương trầm ổn nội liễm, ngôn hành cử chỉ đều vượt khỏi tuổi này của chúng ta, chỉ cho rằng Từ thái phu nhân dạy dỗ quá tốt.”
“Nhưng muội có phát hiện không, người Từ gia… từ vương hậu, thủ phụ đại nhân, Từ đại phu nhân, Từ nhị gia, cho đến A Thịnh… Bọn họ đối xử với Nguyễn cô nương không chỉ khách khí mà còn tôn kính và nghe theo, đối xử với Từ tiên sinh cũng vậy.”
“Huynh từng lén hỏi A Thịnh, hắn cứ úp úp mở mở, nói là Từ thái phu nhân rất coi trọng Nguyễn cô nương, không cho phép nàng chịu bất kì oan tủi nào. Tổ mẫu huynh từ mặt Từ thái phu nhân, không lui tới với nhau nhiều năm, nhưng vẫn âm thầm để ý Từ phủ… Nguyễn cô nương chưa từng hiện thân lúc Từ thái phu nhân còn sống, càng chưa bao giờ được nhắc đến bởi bọn họ… Chuyện này quả thật làm người ta khó hiểu.”
Đáy lòng Thu Trừng bỗng sinh ra một luồng khí lạnh.
Thì ra, không riêng gì tôn bối quanh năm ở ngoài như nàng ta không biết về “Nguyễn tỷ tỷ”, ngay cả Lam Dự Lập thường trú ở kinh thành cũng như vậy?
“Nhất định bọn họ có bí mật đang giấu muội!”
Thu Trừng hơi bĩu môi.
Lam Dự Lập cười khuyên: “Ai mà không có một chút bí mật chứ?”
Thu Trừng định hỏi hắn ta xem có bí mật gì giấu mình không, nhưng nhận thấy sắc mặt hắn ta tiều tụy, dưới vành mắt là một mảng tím thẫm, lòng bỗng nhũn ra, nàng ta dịu dàng hỏi: “Mấy ngày nay huynh có ngủ không thế? Đi tìm vị thống lĩnh bán sư bán hữu của huynh sao?”
“Diêu thống lĩnh đã cứu huynh một mạng, cũng từng truyền thụ võ công cho huynh… Có ân với huynh.” Lam Dự Lập thở dài, nhìn nửa số hoa mộc lan rơi xuống ao ở đằng xa, “Tính tình hắn cổ quái, không lui tới với người khác, nếu ngay cả quận chúa cũng không hỏi đến sinh tử của hắn, trên đời này sẽ không ai quản nữa…”
Thu Trừng đọc được sự kiên định trong con mắt hẹp dài của hắn ta, lòng thầm cảm động, lặng lẽ tựa đầu vào vai hắn ta.
“Huynh phải cẩn thận, đừng cậy mạnh, hãy nhớ… muội đợi huynh ở Xích Nguyệt quốc.
Bị Thu Trừng nhiều lần chiếm tiên cơ, lần này Lam Dự Lập quyết định đưa tay ra, ôm nàng ta vào ngực.
Trong tiếng tim đập thình thịch, một giọng đồng ý ấm áp bỗng cất lên.
“Tuân lệnh.”
*************
Trời trong nắng ấm, diều hâu chao liệng trên nền trời xanh, núi rừng rậm rạp được ánh mặt trời quét lên một lớp sắc vàng.
Ba chiếc xe ngựa và hơn mười con tuấn mã dừng trên quan đạo, chuẩn bị sẵn sàng để cất bước đường xa bất cứ lúc nào.
Lần này Xích Nguyệt vương đi về phía Đông chỉ vì tìm thê nữ, trừ một đội hộ vệ nhỏ ra thì không được mấy người đi theo.
Sau khi nói lời từ biệt với quan viên Lễ bộ suốt hai mươi dặm đưa tiễn, đoàn người Hạ Nhược Chiêu, Từ Minh Sơ, Thu Trừng quyết định bỏ phần phô trương, kế hoạch đi thêm một đoạn nữa sẽ thay thường phục, nhẹ nhàng giản lược, tránh trắc trở trên ngàn dặm đường xa.
Trước khi xảy ra nỗi khổ biệt ly, phu thê Từ Hách đã thổ lộ hết tất cả tình cảm sâu kín xong xuôi.
Bọn họ xen lẫn giữa đám tiểu bối, trịnh trọng hành lễ với nữ nhi, nữ tế, ngoại tôn nữ, đồng thời luôn miệng dặn dò A Lục cẩn thận ngôn hành, chăm sóc kĩ song khuyển.
Nụ cười lễ độ đúng mực, tựa như đây chỉ là một buổi ly biệt hết sức tầm thường.
Thực vậy, tuy cách thiên sơn vạn thủy, năm tháng mênh mông, bọn họ ắt cũng sẽ huyết dung vu thủy, tâm liên vu tâm*.
(*) huyết dung vu thủy: ý nói tình thân khó mà tách rồi. Cổ đại có chuyện nhỏ máu nhận thân, máu người thân thích trong nước sẽ hòa vào nhau (tâm liên vu tâm tương tự)
Bởi vì Đại Mao Nhị Mao không tiện gặp người ngoài, cho nên cả chặng đường đều bị nhốt trong xe ngựa.
Có lẽ nhận thấy sắp phải chia ly với chủ nhân, chúng không ngừng phát ra âm thanh ư ử nghẹn ngào, khiến người ta tan nát cõi lòng.
Đưa mắt nhìn xe ngựa của Xích Nguyệt quốc khuất xa dần, Nguyễn Thời Ý cắn môi, bất giác nắm chặt tay Từ Hách.
Dù ban đêm dính lấy nhau các kiểu, hai người vẫn rất ít khi tiếp xúc tay chân vào ban ngày, dưới cái nhìn chằm chằm của bao người.
Như vậy có thể thấy, nàng đang rất cần hắn an ủi.
Trên đường về, Từ Hách không cưỡi ngựa mà ngồi chung xe với nàng.
Hầu như lần nào chen vào không gian chật hẹp, Từ Hách cũng nhân cơ hội ôm ôm kéo kéo; nhưng bây giờ, hắn chỉ nhẹ nhàng vòng tay qua đầu vai nàng, ghé sát tai nàng, nhẹ nhàng an ủi.
Tiểu lão thái bà nhà hắn đã trải qua bao biến cố cuộc đời, chắc chỉ còn một điểm yếu là nữ nhi thôi nhỉ?
Nguyễn Thời Ý cười khổ: “Không hiểu làm sao, so với mười bảy năm trước tiễn nó xuất giá, bây giờ ta lại khó chịu hơn.”
“Nhất định là năm đó nàng quá tức giận, cho rằng mắt không thấy thì tâm không phiền, gả con ra ngoài sẽ càng tĩnh tâm; nhưng giờ nó đã trưởng thành thật rồi, biết hiếu thuận…” Môi Từ Hách khẽ cong, “Nếu nàng nhớ nó, chúng ta thừa dịp còn trẻ khỏe, lại không có gánh nặng con cái, đi thăm nhiều một chút. Mấy chục năm nay ta nợ các nàng quá nhiều, để ta từ từ bù đắp, có được không?”
Hắn vẫn thường nói những lời như vậy, đa số hoàn cảnh nói là ở trên giường, do vậy Nguyễn Thời Ý lập tức cảnh giác thêm hai phần.
Từ Hách phát hiện nụ cười nàng gượng gạo thì bật cười: “Nữ lưu manh nàng nghĩ đi đâu đấy? Chẳng lẽ nàng cho là…”
Cho là hắn sẽ làm bậy trên xe ngựa này ư?
Nguyễn Thời Ý vội vàng thanh minh: “Không có! Đừng suy nghĩ lung tung!”
“Cũng chưa biết được ai mới suy nghĩ lung tung!” Từ Hách vuốt nhẹ mái tóc nàng, “Coi như ta muốn làm chuyện xấu thật thì nhất định sẽ không chọn lúc đang ở cùng con cháu đâu…”
Nàng bỗng bị kích động, dùng sức đẩy hắn một cái.
“Nói đi nói lại thì…” Từ Hách thấy nàng đã bớt bi thương, bèn cười ôm nàng lần nữa, “Hay chúng ta học theo Lão Hồng du sơn ngoạn thủy đi… Không biết tên kia truy thê đã được hay chưa nữa? May mà trước khi hắn rời kinh thành đã nộp hết toàn bộ binh quyền, tự xưng muốn làm một chức quan nhàn tản, bằng không thì loạn mất!”
“Theo như ta biết, năm xưa thánh thượng vẫn có chút kiêng kị với hắn, có điều, tuy Lão Hồng làm người ngông cuồng, nhưng bên trong lại là trung trực khí phách, Hồng đại công tử dưới gối cũng vậy, ta vốn lo là…”
“Lo Tiểu Nghiễn Thai khai ta ra sao?”
Nguyễn Thời Ý gật đầu: “Ngay vào đêm chàng tráo tranh ra khỏi cung, hắn đã sớm sinh nghi, nhưng sợ liên lụy ta, hắn mới ẩn nhẫn không nói…”
“Ha ha, hắn đúng là tình chân ý thiết với nàng nhỉ!”
Nguyễn Thời Ý mắng: “Giấm của tiểu bối chàng cũng ăn à!”
Từ Hách đưa tay lên quẹt mũi nàng một cái: “Ài… Nam tử ngưỡng mộ nàng nhiều vô số kể, ta sợ là phải ăn giấm cả đời!”
“Nam tử ngưỡng mộ chàng còn nhiều hơn cả nam tử ngưỡng mộ ta.”
Nguyễn Thời Ý nhớ tới những nhà sưu tập lũ lượt cầu tranh thì không nhịn được cười.
**********
Đông Bắc kinh thành, biệt viện Nguyễn phủ.
Trong khu vườn trang nhã, tiếng đàn uyển chuyển ngày xưa không còn nữa, hai, giữa cây hoa um tùm, hiếm lắm mới thấy hai, ba bóng người.
Nguyễn Tư Ngạn đứng bên cửa sổ gác cao, đạo bào thủy sắc rộng rãi phiêu dật, thần thái an nhàn khoan thai.
Dỏng tai nghe một lát, xác nhận không có ai quấy rầy, ông ta mới dè dặt đóng cửa sổ lại.
Mặt mũi bỗng được che phủ bởi một tầng lãnh tịch.
Ông ta nhanh chóng đến kệ sách, lấy một hộp đá nặng trĩu.
Đẩy nắp hộp ra, bên trong lộ một chiếc hộp gỗ dài khác.
Sau khi lấy tháo một chiếc chìa khóa từ dây đeo cổ, ông ta thận trọng mở khóa đồng, nhẹ tay nâng sáu quyển trục ra.
——《 Vạn Sơn Tình Lam đồ 》được sư huynh phí tâm vẽ, tổ phụ đích thân hạ bút đề thơ, người nọ tự tay cắt nhỏ, rốt cuộc cũng hoàn chỉnh.
Nguyễn Tư Ngạn tháo từng băng lụa trên mỗi quyển trục, từ từ mở từng mảnh Tình Lam đồ, cố không để bị sao lãng bởi khí thế văn chương cuồn cuộn, tĩnh tâm nghiền ngẫm từng chữ một.
Sơn noãn tình lam cảnh trí giai, hồ bình phong tĩnh thảo thổ nha.
Kiều đầu bán thụ hồng mai lạc, mạch thượng tân hạnh vị trứ hoa.
…
Không tìm ra thơ giấu gì hay là bất cứ dấu vết ám ngữ nào.
Ông ta biết, tổ phụ che giấu bí mật ở đây, lưu lại chỗ ẩn tàng chí bảo của Ngụy thân vương Bắc Liệt dùng để phục quốc.
Hồi đó ông ta còn bé, chỉ nghe trộm được đôi câu khi tổ phụ trò chuyện với một tên mật vệ.
Qua nhiều năm, nghĩ lại trước kia, bừng tỉnh như mộng.
Lật qua lật lại xem kĩ một hồi, ông ta nhớ rằng lúc trước sư huynh khổ tâm vẽ tranh, ông ta cũng từng ở bên cạnh học hỏi; sau khi vẽ xong thì tổ phụ đề thơ, đích thân ra tay bồi tranh, ông ta từng thấy tổ phụ dùng miếng bạc cho vào giữa cao sừng hươu, rồi lấy mực đỏ mài phấn, sao trên tranh giờ không có bất kì màu bạc hay màu son nào?
Ông ta nhắm hai mắt, cố gắng tìm lại chút chi tiết hữu dụng trong trí nhớ mong manh của hơn ba mươi năm trước.
Có điều trong đầu ông ta lại hiện lên dáng vẻ tươi cười của Từ Tham Vi và Nguyễn Thời Ý dần biến thành bóng dáng đôi cặp của Từ đãi chiếu và vị cô nương Tiểu Nguyễn kia.
Lòng ông ta chợt thấy đau xót.
Từ đãi chiếu, họ Từ tên Huyên Dịch, vóc người và tướng mạo dường như không khác gì Từ Tham Vi trong kí ức ông ta; vị hôn thê Tiểu Nguyễn cũng cực giống người nọ… Hai người dung mạo khuynh thành, hệt thần tiên quyến lữ trong tranh.
Nhưng chuyện này sao có thể?
Coi là Từ Tham Vi giống vương tộc Nhạn tộc vậy, có thuật bất lão thần kì… Mà Nguyễn Thời Ý thì khác.
Tận mắt ông ta nhìn thấy, nàng càng ngày một già đi.
Lần gặp cuối cùng, nàng lẻ loi nằm trong quan tài, mạch không đập, mũi không thở, da thịt lạnh như băng,
Nàng dịu dàng tốt bụng đi rồi, cũng tước đoạt luôn một chút mong ước nhỏ nhoi của ông ta.
Song ông ta còn gánh một đống lớn chuyện phiền toái, chỉ mình ông ta mới dọn dẹp được cục diện rối rắm này.
Tự trói mình.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tư Ngạn khó chịu “hừ” một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục tìm dấu vết trên Tình Lam đồ.
Sáu tấm tranh chứa đỉnh núi nhấp nhô, rừng xanh lớp lớp, vân nham liền nhau, sông nước xa xăm, có thể gọi là mênh mông hùng tú chân chính, khó trách người người theo đuổi.
Đang bận suy nghĩ, ông ta đột nhiên nhớ tới một chi tiết, định kiểm chứng thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
“Đại nhân, Tề vương điện hạ đích thân đến thăm, nói là… có việc gấp xin gặp.”