Tái Sinh Chẳng Vì Ngươi - Chương 1
01.
Ai cũng nói, Phương Uyển là người thay thế ta, chờ đến khi ta trở về kinh, cô ta sẽ thất sủng.
Nửa năm trước, Thẩm Ngọc An ra ngoài săn bắn, cứu được Phương Uyển đang lạc đường trên núi, vừa gặp đã yêu.
Ta đang ở Giang Nam dưỡng bệnh, nghe nói Thái tử yêu một cô nhi, cưng chiều không rời tay.
Thẩm Ngọc An viết thư cho ta, nói ta đừng hiểu lầm.
Hắn nói Phương Uyển là một người thú vị, trong đầu toàn mấy thứ kỳ lạ hóm hỉnh.
Cô ấy yêu tự do, gả chồng sinh con không phải là việc cô ấy muốn làm.
Sau này cô ấy sẽ rời khỏi kinh thành.
Một xấp thư rất dày, Thẩm Ngọc An chưa từng hỏi bệnh tình ta thế nào, có đau ở đâu không.
Từng câu từng chữ, tất cả đều là Phương Uyển.
02.
Ngày ta về kinh, Thẩm Ngọc An không đến đón.
Ta đến phủ Thái tử, muốn xem xem hắn đang bận cái gì, bận đến nỗi quên mất cả ta.
Lúc ta đến, Phương Uyển đang kề sát mặt Thẩm Ngọc An, ăn bánh ngọt trong tay hắn.
Bọn họ ngồi rất gần, hơi thở giao hoà, hai đôi môi chỉ cách nhau trong gang tấc.
Vành tai Thẩm Ngọc An đã đỏ ửng lên.
Tim ta đột nhiên đau lắm, đôi mắt cũng vừa chua vừa xót.
Ta siết chặt tay, cười hỏi: “Phủ Thái tử nghèo tới mức phải ăn chung một cái bánh ngọt rồi sao? Một miếng nhỏ như vậy, có đủ nhét kẽ răng không?”
Thẩm Ngọc An mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thấy ta đến, vừa kinh ngạc vừa vui sướng. Hắn hỏi ta: “Lưu Cảnh, sao nàng lại đột nhiên trở về?”
Ta hỏi lại: “Ta viết thư cho huynh rồi, huynh chưa xem?”
Hắn ngẩn người, còn chưa lên tiếng, Phương Uyển đột nhiên xen vào: “Có phải là phong thư gửi đến tháng trước không?”
“Hôm đó chàng vội đưa ta ra ngoài, bỏ lá thư đó qua một bên, sau đó quên xem luôn, đúng không?”
Cô ta tươi cười nhận lỗi với ta: “Này cũng không phải chuyện to tát gì, Nam cô nương, ta nói một câu xin lỗi với tỷ, tỷ đừng trách điện hạ nha.”
“Tỷ không biết đâu, chàng ấy là một kẻ hồ đồ, suốt ngày quên trước quên sau.”
Thẩm Ngọc An vỗ đầu mình, thở dài: “Cô hồ đồ là do ai hại?”
“Ngày nào nàng cũng chạy ra ngoài, nếu cô mặc kệ nàng, chắc tám trăm năm nàng cũng không trở lại.”
Hai người bọn họ ta nhìn chàng chàng nhìn ta, bốn mắt nhìn nhau vô cùng thân mật.
Ta đứng ở nơi đó, thật dư thừa.
Thì ra, trong khi ta hết lòng chờ đợi một bức thư hồi âm, Thẩm Ngọc An lại đem tất cả thời gian trao cho một nữ nhân khác.
03.
Ta buồn bực trốn trong phòng mấy ngày.
Ngày nào Thẩm Ngọc An cũng đến, ngày nào ta cũng không gặp.
Hắn nhờ người chuyển lời, nói hoa đào trên núi Bạch Mã nở rồi, lúc trước đã hứa sẽ cùng xem, giờ hắn vẫn đợi ta.
Nếu ta không tới, hắn sẽ luôn chờ ở đó.
Mẫu thân kéo ta xuống giường, nhét ta vào xe ngựa, ép ta đi gặp hắn.
Mẫu thân nói, Thẩm Ngọc An là trữ quân, sẽ có một ngày hắn có cả tam cung lục viện, khắp viện khắp cung đều là nữ nhân của hắn.
Trái tim của hắn sẽ chia thành nhiều mảnh, một mảnh ở cung này, một mảnh ở viện kia.
Đây là chuyện sớm muộn.
Ta biết, ta biết chứ.
Lý trí của ta rất rõ ràng, nhưng con tim vẫn khó chịu.
Trước đây Thẩm Ngọc An từng nói, đời này chỉ yêu một mình ta, ta nghe vậy chỉ xem như truyện cười.
Nhưng ta vẫn phải cho hắn biết, ta là vị hôn thê của hắn, là Thái tử phi được chỉ định, là Hoàng hậu tương lai.
Hắn qua lại với nữ tử khác, có thể, nhưng nếu có người muốn cưỡi lên đầu ta, thì cứ nằm mơ đi.
Thẩm Ngọc An không thể cho ta một tình yêu trọn vẹn, vậy thì phải cho ta quyền lợi và sự tôn trọng tương xứng, như vậy cũng tốt.
Xe ngựa lắc lư lên núi, trong lòng ta nghĩ thế, giơ tay lau đi giọt lệ trên khoé mắt.
04.
Thẩm Ngọc An đứng giữa sườn núi chờ ta.
Trời đang mưa nhỏ, nhưng hắn lại không che dù, giả vờ đáng thương.
Hắn lấy một cái hộp trong lòng ra, kề sát tai ta thủ thỉ:
“Không phải nàng vẫn thích cái vòng Tử Vân của mẫu hậu sao, cầm đi, cô lén trộm cho nàng đó.”
Hắn nhét cái hộp vào lòng ta, ta cười ra tiếng, kéo tay áo hắn đi về phía tán dù.
Thẩm Ngọc An cười sáp lại, hai tay nâng má ta lên, tỉ mĩ nhìn ta.
Ngón tay cái hắn nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt ta, như thể vuốt ve một khối châu dễ vỡ, chỉ cần chạm mạnh một chút là vỡ vụn ra.
“Nàng khóc, đúng không?”
“Mắt hồng hết rồi, giống con thỏ vậy, không thì cô tặng nàng một xe cà rốt để gặm…”
Ta thích hắn trân trọng ta như vậy, cũng thích hắn kể chuyện cười dỗ ta vui vẻ.
Trời đột nhiên nổi sấm, Thẩm Ngọc An bỗng dưng im bặt, nhíu mày nhìn mây đen trên trời.
Sau đó, hắn vẫn luôn lơ đãng.
Hắn che dù cho ta, che lệch sang một bên, một nửa bờ vai ta lộ ra bên ngoài, nhưng hắn không hề phát hiện.
Cho đến khi sau lưng vang lên một trận vó ngựa.
Người của phủ Thái tử tới báo, Phương Uyển muốn đi, cô ta đang thu dọn hành lý, sẽ lập tức khởi hành, ai cũng không cản được.
Lúc này Thẩm Ngọc An mới hoàn hồn, nói: “Đã bảo các ngươi xem chừng nàng, một đám phế vật!”
“Nàng sợ nhất là sấm sét, trời đang mưa lớn còn muốn đi đâu! Làm càn!”
Ngoài trời sét đánh, mưa gió vần vũ, giày của ta thấm nước, hơi lạnh từ bàn chân len lỏi lên khắp người.
Thẩm Ngọc An không thèm để ý.
Trong lòng hắn chỉ có mình Phương Uyển.
Hắn chỉ biết cô ta ghét mưa, sợ sét.
Trong lòng ta ê ẩm, có lúc, ta rất hận mình cái gì mình cũng hiểu.
Thẩm Ngọc An hỏi ta: “Lưu Cảnh, Phương Uyển không có nơi nào để đi, cô về xem nàng ấy, nàng tự xuống núi được không?”
Ta cười, hỏi lại: “Nếu ta nói không được, huynh sẽ không đi ư?”
Yết hầu Thẩm Ngọc An khẽ động, nâng tay xoa mặt ta, dỗ dành: “Cô biết nàng ngoan nhất, hiểu chuyện nhất, đừng nói mấy câu giận dỗi nữa.”
Hắn nhét dù vào tay ta, xoay lưng lên ngựa, bóng dáng khuất dần trong cơn mưa.
Ta không thể giữ hắn lại.
Người muốn đi, thì không giữ được.
Một mình ta che dù, dạo bước trong rừng đào một lúc.
Mưa rất lớn, hoa đào rụng rơi tan tác, bị gót giày nghiền nát dưới nước bùn.
Cảnh đẹp trước đây ta rất thích, bây giờ nhìn lại, đột nhiên thấy thật khó coi, không bao giờ… thích nữa.
05.
Hôm đó, cảnh Thẩm Ngọc An và Phương Uyển lôi lôi kéo kéo nhau trên đường, khắp thành đều biết.
Ai cũng nói, dường như Thái tử thật lòng thích Phương cô nương.
Nếu không sao lại mặc kệ vị hôn thê của mình lẻ loi trên núi Bạch Mã, chỉ để giữ cô ta lại?
Núi Bạch Mã rất nguy hiểm, có hổ ăn thịt người.
Trước đây, ai cũng nói Nam Lưu Cảnh là ánh trăng sáng treo cao trong lòng Thái tử.
Giờ lại nói, ánh trăng sáng? Cũng đến thế mà thôi.
Hoạ Nguyệt kể lại cho ta không sót chữ nào, tiện thể mắng: “Muội thấy Phương cô nương đó chắc chắn là cố ý, đi ngày nào mà chẳng được? Lại cố tình phải chọn ngày Thái tử đi chơi với cô nương.”
“Trên đường quay trở về, cô ta khóc lóc không ngừng.”
“Nói cái gì mà không muốn làm người thay thế nữa, biết mình không được hoan nghênh, giờ cô nương trở về, cô ta phải rời đi càng sớm càng tốt, không đợi người khác đuổi, khiến cô ta mất mặt.”
“Đang nói thì ngất xỉu, tiện thể ngã luôn vào lòng Thái tử, ai cũng thấy, lúc đó thì không thấy mất mặt đâu, phi!”
Ta rải thức ăn cá vào hồ, im lặng nghe.
Họa Nguyệt tức xong thì quay sang thì thầm với ta: “Cô nương, cô thực sự mặc cô ta nhảy nhót, không định làm gì hết à?”
Làm thì phải làm, nhưng, không vội.
Thật ra Phương Uyển còn ước gì ta lập tức ra tay làm gì cô ả, chụp được cái mũ ghen tỵ ương ngạnh lên đầu ta thì còn gì vui sướng bằng.
Nam gia ta là trâm anh thế gia bao đời, chỉ bằng cô ả cũng muốn làm nhục nhã gia phong nhà ta?
Cô ta không xứng.
Ngày thành hôn của ta và Thẩm Ngọc An sắp đến, đợi khi ta làm chủ Đông cung, sẽ nâng cô ta lên làm thị thiếp của Thái tử.
Đến lúc đó hậu viện đóng cửa dạy nhau, ai đúng ai sai, cũng là chuyện riêng của Đông cung Thái tử.
06.
Lúc Thẩm Ngọc An dẫn Phương Uyển đến, ta đang ở cạnh hồ phơi nắng.
Hắn lặng lẽ ngồi xuống bên ta, nhẹ nhàng chạm vào vai ta.
Ta nghiêng đầu, tươi cười khách khí.
Thẩm Ngọc An nhìn ta xa lạ, một lát sau mới hỏi: “Lưu Cảnh, ngươi giận cô ư?”
Ta nói mát: “Sao thế được? Không phải điện hạ nói ta ngoan ngoãn, nghe lời nhất sao?”
Thẩm Ngọc An luống cuống.
Chắc là hắn nhớ lúc mười ba tuổi năm ấy, hắn chọc ta tức giận, lúc đó ta vẫn vừa cười vừa nói không sao, hắn cũng xem như không có việc gì.
Nửa năm sau đó, dù hắn làm gì ta cũng nói không sao, nhưng thật ra đứa con trai út nhà Tướng quân thường bị ta đuổi theo đánh mắng.
Thẩm Ngọc An khó chịu trong lòng, ép ta vào tường, buộc ta mắng hắn đánh hắn.
“Lưu Cảnh, sao muội không lải nhải với cô?”
“Muội không thích cô mà thích người khác rồi sao?”
“Muội mau mắng cô đi, trong lòng cô khó chịu quá.”
Thẩm Ngọc An, vui giận của ta còn quý hơn vàng, muốn ta phát giận với ngươi, ngươi xứng sao?
Năm đó, xém chút nữa là Thẩm Ngọc An đánh mất lời hứa hôn của bọn ta.
Ngày nào hắn cũng lẽo đẽo sau lưng dỗ dành ta, cúi đầu nhường nhịn thật lâu.
Ngày ta vừa khóc vừa mắng hắn năm đó, hắn vui đến mức ăn thêm hai chén cơm.
Thẩm Ngọc An từ nhỏ, đã là một con chó theo đuôi.