Tái Ngộ - Chương 3
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LÃO PHẬT GIA XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
08
Ta cũng theo sau, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng khi thấy lão thái giám đá tung cửa, hai thân thể tuyết trắng quấn lấy nhau trong chăn đệm, ta vẫn có chút chấn động.
Hoàng đế không còn kiên nhẫn nữa: “Mau làm hắn tỉnh rượu.”
Đám thái giám lập tức xách một thùng nước lớn dội thẳng lên người Thái tử, lại đỡ hắn dậy, ép uống canh giải rượu.
Thái tử lúc này mới từ từ tỉnh lại.
Hắn vẫn còn ngơ ngác: “Chuyện gì vậy? Phụ hoàng, nhi thần hình như uống say rồi?”
Hoàng đế giận đến mức huyết khí dâng trào, nhưng vẫn cố kiềm chế cơn tức: “Ngươi có biết ngươi vừa làm gì không?”
Thái tử thuận thế quỳ sụp xuống: “Nhi thần uống say, nhất thời hồ đồ, phạm phải chuyện hoang đường. Nhưng nhi thần sẽ chịu trách nhiệm, cầu xin phụ hoàng ban hôn.”
Ta suýt bật cười thành tiếng.
Thái tử thực sự cho rằng nữ nhân nằm cạnh hắn là Tống Chiêu sao?
Hoàng đế giận dữ đá hắn một cước.
Nữ nhân Bắc Địch này vốn là lễ vật dâng tặng cho Hoàng thượng.
“Loại nữ nhân như thế này, ban hôn cái gì? Đến lúc đó, cứ nâng vào phủ Thái tử của ngươi đi. Xem ra ngươi cũng có phúc thật đấy.”
Thái tử sững sờ.
Cái gì mà ‘nâng vào phủ Thái tử’?
“Thân phận của nàng ta không thích hợp làm thị thiếp. Chuyện đã đến nước này, nhi thần muốn cầu xin phong làm trắc phi.”
Hoàng đế cũng sững sờ: “Cái gì? Ngươi vậy mà muốn phong nữ nhân này làm trắc phi?”
Lúc này Thái tử mới nhận ra có gì đó không đúng.
Hắn vội quay đầu nhìn sang bên cạnh—
Làm gì có Tống Chiêu nào?
Chỉ có một nữ nhân Bắc Địch da trắng môi hồng, dáng vẻ kiều diễm đang tựa vào người hắn.
Cùng lúc đó, người nhà họ Tống cũng chạy đến.
Khi phát hiện Tống Chiêu đang mơ màng bất tỉnh, bọn họ lập tức quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, khóc lóc cầu xin: “Tiểu nữ đã bị hạ mê tình dược, hiện tại Thái y vẫn đang theo dõi.”
Hoàng đế híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo.
Lại nhìn về phía Thái tử.
Chuyện này làm quá lộ liễu.
Nếu đã ra tay, thì cũng nên bày mưu tính kế chu toàn, đằng này lại để người ta nắm được thóp ngay tại trận.
Cái tên nghịch tử này, thật sự ngu xuẩn đến cực điểm.
Hoàng đế lại hung hăng đá Thái tử một cước nữa.
Thái tử rốt cuộc cũng nhận ra sự tình đã hỏng bét.
Hắn không dám kêu gào truy xét sự việc, chỉ có thể cúi đầu dập mạnh xuống đất: “Tất cả là lỗi của nhi thần, nhi thần uống say nên phạm phải sai lầm lớn. Phụ hoàng muốn trừng phạt ra sao, nhi thần cũng xin chịu.”
Hoàng đế cũng không muốn chuyện xấu của Thái tử ồn ào khắp nơi.
Ông ban thưởng cho nhà họ Tống một đống lễ vật, sau đó phất tay bảo Thái tử đưa nữ nhân Bắc Địch ra khỏi cung, coi như bỏ qua chuyện này.
Lúc Thái tử dẫn nữ nhân Bắc Địch rời đi, hắn giáng cho Từ Lương đệ một cái tát thật mạnh.
Lực đạo lớn đến mức suýt nữa khiến nàng ngã nhào xuống đất.
“Hạng vô dụng, không làm nên chuyện! Từ nay ngươi dọn đến viện xa nhất ở trong phủ, nhường lại viện của ngươi cho nàng ta.”
Viện của Từ Lương đệ vốn nằm cạnh thư phòng của Thái tử.
Mà viện xa nhất… có khi cả năm Thái tử cũng không bước chân đến lấy một lần.
Nói xong, hắn nhìn ta thật sâu, chậm rãi cất giọng:
“Thái tử phi, mong nàng nhớ kỹ—ta và nàng là phu thê. Một vinh cùng vinh, một tổn cùng tổn.”
09
Từ Lương đệ ngồi trong kiệu của ta trở về phủ.
Nàng lặng lẽ không nói gì, lần này, nàng thực sự đã mất hết sủng ái trong phủ Thái tử.
Trong lúc ngồi kiệu, nàng thoáng lộ vẻ cô quạnh: “Thái tử phi, ta có phải rất vô dụng không? Sống đến hai đời… vậy mà vẫn… bị ruồng bỏ.”
Nàng co người vào một góc kiệu, giọng nói đầy bi thương.
“Ưm… ta không đủ nhẫn tâm, vậy thì vì sao lại để ta sống lại một lần nữa chứ?”
Ta hỏi nàng: “Kiếp trước, Thái tử có cưới được Tống Chiêu không?”
Từ Lương đệ lắc đầu: “Sao có thể chứ, Tống Chiêu căn bản không muốn gả cho Thái tử. Nếu như đường chính chính không thể đi thông, sao phải dùng đến thủ đoạn bỉ ổi như vậy…? Hơn nữa, khi Tống gia phát hiện ra tâm tư của Thái tử, bọn họ lập tức quay sang ủng hộ Ngũ hoàng tử.”
Ta thầm hiểu ra.
Chả trách Thái tử phải đi nước cờ hiểm.
Hắn thật sự chưa từng thành công có được vị quý nữ mà Hoàng đế coi trọng này, dù là ở kiếp trước hay kiếp này.
“Ngươi thấy không, ngay từ đầu Tống Chiêu cũng không muốn gả. Mọi thứ đều là sự si tình hoang tưởng của Thái tử. Dù hắn có cưỡng ép đưa nàng vào phủ Thái tử bằng thủ đoạn hèn hạ này, nàng cũng không đời nào giúp hắn. Ngược lại, có khi nàng sẽ khiến phủ Thái tử náo loạn đến trời long đất lở.”
Từ Lương đệ sững sờ: “A…?”
“A… là vậy sao?”
Nàng ngẩn người thật lâu, sau đó vò vò tóc mình.
“Nghe cũng có lý. Ta chỉ nghĩ rằng nếu nàng tiến vào phủ Thái tử, Tống gia sẽ buộc phải đứng về phía Thái tử.”
Ta lắc đầu: “Có khi, Tống Chiêu thà cắt tóc đi tu, cũng không chịu gả vào phủ Thái tử. Khi đó, nàng ấy mới thực sự đoạn tuyệt với Tống gia.”
Duy nhất một nữ nhi của Tống gia, lại được nuông chiều từ bé đến lớn như trân bảo.
Sao có thể cam chịu trở thành một quân cờ trong âm mưu hèn hạ?
Ta lại nói: “Hơn nữa, ngươi đã giúp Tống Chiêu tránh khỏi một kiếp nạn. Nếu không, một khi nàng bước chân vào phủ Thái tử, đó mới thực sự là bi kịch. Ngươi nhìn đi, hôm nay Thái tử đối xử với ngươi thế nào, ngày mai cũng sẽ đối xử với nàng ta như thế. Dù thân phận có cao quý đến đâu, một khi không còn giá trị lợi dụng, hắn vẫn có thể thẳng chân đá văng.”
Ta không nói thêm nữa, tin rằng Từ Lương đệ có thể tự hiểu.
Bởi vì chúng ta đều biết rõ, người mà chúng ta đang hầu hạ—
Căn bản không phải là một người lương thiện, càng không phải bậc anh hùng tài trí.
Ngược lại, hắn là một kẻ ích kỷ, bạc tình, tầm nhìn nông cạn.
Từ Lương đệ bỗng nắm chặt tay áo ta, nức nở khóc: “May quá… may quá…”
10
Nữ nhân Bắc Địch được tiến cống này, trên người như bị nhiễm phải thứ xuân dược nào đó.
Vừa bước chân vào phủ Thái tử, đã khiến hắn mê mẩn đến quên cả trời đất.
Đêm nào Thái tử cũng ghé viện của nàng ta, hoan lạc không dứt.
Còn Đổng trắc phi và Từ Lương đệ, chỉ có thể tụ tập trong viện của ta mỗi ngày, chơi bài lá giết thời gian.
Hai người các nàng, một bụng mưu lược, nhưng không có chỗ để thi triển.
Đổng trắc phi liên tục thua bài, là người đầu tiên lên tiếng than thở: “Haiz, ngoài chuyện kiếm tiền, bây giờ cái gì cũng không cho ta nhúng tay vào. Bao nhiêu kế hoạch còn chưa kịp thực hiện đây! Có ai xuyên không thảm như ta không chứ…”
Từ Lương đệ hừ lạnh một tiếng, thản nhiên rút bạc trước mặt Đổng trắc phi: “Ngươi chẳng qua có chút năng lực mà chúng ta không có thôi. Còn ta đã sống hai đời, ở Từ phủ, ta đấu đến mức cả phủ đều phải phục tùng. Ai ngờ đến phủ Thái tử rồi lại—ai…”
Ta thấy hai người càng nói càng lệch lạc.
Bèn vội vã bảo hạ nhân lui ra, mở một buổi trà đàm cùng hai vị “tinh binh lương tướng” này.
Ta cũng bắt đầu than phiền: “Ban đầu ta còn tưởng Thái tử thật sự có tài mưu lược gì, nào ngờ đều là các ngươi bày mưu tính kế sau lưng. Nếu không phải vì các ngươi, e rằng nhà ta cũng chẳng đứng về phía Thái tử.”
Hai người trước mặt nhìn ta bằng ánh mắt “đúng thế còn gì nữa”.
Ta hỏi: “Rốt cuộc tại sao các ngươi lại chịu tiến vào hậu viện của hắn?”
Đổng trắc phi: “Nữ nhân xuyên không như chúng ta, ai mà chẳng có một giấc mộng khuynh đảo hậu cung?”
Từ Lương đệ: “Đã sống lại một đời, đương nhiên phải đi theo kẻ có quyền thế nhất.”
Ta im lặng.
Tranh đoạt ngai vàng, phút trước còn vững chắc, phút sau đã có thể đổi chủ.
Nếu không nhờ hai người này, có khi vị trí của Thái tử đã bị thay thế từ lâu rồi.
“Nhưng các ngươi có cảm thấy, đây không giống như cưới một phu quân, mà là nhận thêm một nhi tử không? Mà nhi tử này, còn là loại không nghe lời.”
Hai người đồng loạt gật đầu như chim cút.
“Đúng vậy, hắn còn thường xuyên tự ý hành động, mỗi lần thất bại đều là… do hắn tự tay phá hỏng kế hoạch.”
“Tính khí còn rất tệ, phải dỗ dành thì hắn mới chịu nghe ta nói chuyện. Thật sự còn mệt hơn ta dạy đứa đệ đệ ngốc nghếch của mình.”
Ta thở dài.
Lúc mới gả vào phủ Thái tử, ta cũng từng nghĩ sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ hắn.
Nhưng khi phát hiện hắn có hai trợ thủ đắc lực này, lại có thể đánh ngang ngửa với Ngũ hoàng tử, ta đã cảm thấy có điều không ổn.
Sau này mới biết, tất cả công lao đều là của hai người bọn họ.
“Một người như thế, nếu thực sự lên được ngôi vị kia, có thể làm nên đại sự sao?”
Đổng trắc phi im lặng.
Từ Lương đệ cũng im lặng.
Một lúc sau, Từ Lương đệ chậm rãi nói: “Kiếp trước, hắn đã từng ngồi lên vị trí đó, nhưng cũng không trụ được bao lâu.”
Thì ra, kiếp trước, không có hai người bọn họ.
Thái tử đã hãm hại Ngũ hoàng tử, khiến Hoàng đế không còn ai để chọn, buộc phải truyền ngôi cho hắn.
Nhưng dù đã lên làm Hoàng đế, hắn vẫn chẳng thể trị vì ổn định, biên cương liên tục bị xâm phạm, dân chúng lầm than.
Cuối cùng, rốt cuộc cũng có người không chịu nổi nữa…