Tái Ngộ - Chương 2
05
Hoàng đế tuổi đã cao.
Tranh đấu giữa Thái tử và Ngũ hoàng tử ngày càng gay gắt.
Ta thường thấy, dù đã khuya, viện của Từ Lương đệ và Đổng trắc phi vẫn còn ánh đèn sáng.
Hai người bọn họ vẫn miệt mài dốc sức bày mưu tính kế cho Thái tử.
Mà lúc này cũng vừa vặn đến mùa thu săn bắn, Hoàng đế dẫn theo các hoàng tử và triều thần long trọng xuất hành, lại là một cuộc chiến không lời.
Ngũ hoàng tử vốn giỏi cưỡi ngựa bắn cung, lần nào Thái tử cũng không chiếm được chút lợi thế nào.
Lần này đi săn, Thái tử mang theo ta và Đổng trắc phi.
Từ Lương đệ vì phẩm vị quá thấp nên không thể đi theo.
Thế là, mưu sĩ của Thái tử liền trở thành Đổng trắc phi.
Hắn ngày đêm quấn lấy nàng, nhưng lều của chúng ta dựng quá gần nhau.
Một số chuyện, ta vẫn nghe được đôi chút.
Ta nghe thấy Đổng trắc phi nói: “Chỉ cần Ngũ hoàng tử sử dụng cây cung đặc chế này, khi kéo căng dây, cánh tay hắn sẽ bị rạch một vết. Dùng lực càng mạnh, vết thương càng nghiêm trọng.”
Bọn họ muốn khiến Ngũ hoàng tử tàn phế.
Người bị thương tật vĩnh viễn, sẽ không thể thừa kế ngôi vị Hoàng đế.
Thái tử ôm chặt Đổng trắc phi, vui vẻ nói: “Đã là mùa thu săn bắn, xảy ra bất trắc cũng là chuyện hợp lý. Ái phi quả nhiên có dũng có mưu.”
Nhưng sự tình không diễn ra như bọn họ mong muốn.
Ngũ hoàng tử mang theo cung tên chuẩn bị tiến vào khu săn bắn, nhưng chưa kịp đi xa, đã chạm mặt ta.
Ta cưỡi một con ngựa nhỏ, chặn đường hắn.
Cũng coi như hắn may mắn, ta vừa vặn hành thiện một lần.
Ngũ hoàng tử còn muốn hỏi ta vì sao.
Nhưng ta giấu đi công lao, chẳng nói chẳng rằng.
Không có gì cả, chẳng qua ta chỉ không vừa mắt cái thủ đoạn này của Thái tử.
Ta xoay người, giục ngựa rời đi.
Ngũ hoàng tử gọi với theo sau lưng ta: “A Du, nàng có từng hối hận không?”
Nói mấy lời này làm gì chứ, ta là nữ nhân cứng cỏi như sắt thép.
Không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ cưỡi ngựa lao đi như gió.
Nếu còn không đi, ta khó mà gạt mình ra khỏi chuyện này.
Đến chạng vạng, Ngũ hoàng tử vẫn chưa trở về, Thái tử càng lúc càng đắc ý.
“Coi bộ lần này Đổng trắc phi lập công lớn rồi.”
Nhưng đúng lúc Thái tử đinh ninh phần thắng đã nắm chắc trong tay—
Ngũ hoàng tử lại mang theo chiến lợi phẩm trở về.
Hắn cung kính quỳ lạy Hoàng thượng: “Nhi thần hôm nay không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, thật sự không còn sức đi săn. Hơn nữa cây cung này cũng không giống loại thường dùng, thế nào cũng kéo không nổi, cuối cùng chỉ săn được mấy con thỏ. Mong phụ hoàng đừng chê cười nhi thần.”
Hoàng đế cũng không để tâm, chỉ nghĩ Ngũ hoàng tử thật sự không khỏe, còn sai ngự y đến xem bệnh, rồi bảo Trần tướng quân kiểm tra cây cung xem có vấn đề gì không.
Nhưng cây cung đặc chế kia, Ngũ hoàng tử căn bản chưa từng chạm đến.
Hắn mỉm cười nhận thánh ân, còn cố ý liếc nhìn Thái tử với ánh mắt đầy khiêu khích.
06.
Thái tử trở về doanh trướng, tức giận trút giận lên Đổng trắc phi.
“Đây chính là chủ ý nát bét của ngươi! Ngũ hoàng đệ lại còn đem cung tên giao cho Trần tướng quân kiểm tra. Trần tướng quân là người am hiểu nhất về cấu tạo của cung tiễn, nếu tra ra manh mối liên quan đến cô thì phải làm sao?”
Thái tử cứ thế đi đi lại lại, chỉ một chuyện nhỏ cũng đủ khiến hắn hoảng sợ đến mức này, không còn chút khí độ nào nữa.
Đổng trắc phi khóe mắt đỏ hoe: “Hẳn là sẽ không đâu, đây là bản vẽ ta mang từ chỗ bọn ta tới, bọn họ tra không ra đâu.”
Thái tử vẫn nổi giận: “Cô lúc nào cũng cẩn trọng từng li từng tí, chỉ sợ phạm phải một lỗi nhỏ. Vậy mà chuyện lớn như thế này lại giao cho ngươi, ngươi lại có thể…!”
Ta thấy hắn lại định giáng một bạt tai vào Đổng trắc phi.
Hắn giận đến mức này, e rằng không chỉ muốn tát mà còn muốn dùng hình.
Ta vội vã chặn tay hắn lại: “Thái tử, còn chưa hồi cung đâu. Ngày mai có khi lại có cung yến, để Hoàng thượng nhìn thấy thì không hay.”
Thái tử lúc này mới dừng tay.
Nhưng cũng không cho Đổng trắc phi sắc mặt tốt, còn nói sau khi trở về phủ Thái tử sẽ để nàng lĩnh phạt.
Đổng trắc phi, một nữ nhân cứng rắn như thép, vậy mà suýt nữa rơi nước mắt.
Nàng ngã ngồi xuống đất, như thể đã mất hết hồn phách.
“Ta thật sự đã tính toán mọi bước… sao có thể xảy ra chuyện này… hu hu…”
Thái tử không có lấy một câu an ủi, thậm chí cũng không thèm nhìn nàng lấy một lần.
Hắn kéo ta ra khỏi trướng.
Thái tử ghé sát vào tai ta, thấp giọng nói: “Thái tử phi, lần trước cô bảo nàng lưu ý giúp cô, nàng còn nhớ chứ? Cô thấy Tống Chiêu rất không tệ. Tống gia thế lớn, nếu có được sự ủng hộ của bọn họ…”
“Lần thu săn này, Tống Chiêu cũng đến, còn nhận được không ít thánh ân từ Hoàng thượng.”
Tống Chiêu…
Ta trợn tròn mắt.
Tống Chiêu là nữ nhi duy nhất của Nhiếp Chính vương.
Sau khi Nhiếp Chính vương qua đời, Hoàng thượng vẫn luôn nhớ đến công lao của ông, đặc biệt hậu đãi Tống gia.
Ăn mặc, chi tiêu, so với công chúa cũng chẳng kém là bao. Hơn nữa, sau khi đến tuổi cập kê vẫn chưa đính hôn, bởi vì Tống gia nâng niu nàng như trân bảo, hoàn toàn chiều theo ý nàng, không cần vì gia tộc mà hy sinh.
Thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng nhiều lần đưa nàng theo bên cạnh, cưng chiều chẳng kém gì công chúa ruột thịt.
Thái tử… hắn ta sao lại dám chứ?
Dù ta có đem ngôi vị Thái tử phi này dâng cho Tống Chiêu, nàng cũng chưa chắc đã thèm để mắt tới.
Thái tử lại nói tiếp: “Cứ quyết định vậy đi. Cô đã có đối sách rồi, đến lúc đó cần Thái tử phi hãy giúp cô một tay.”
Ta nghĩ, nếu Thái tử muốn để Tống Chiêu làm Thái tử phi, có vô số cách.
Nhưng kết quả, người bước chân vào phủ Thái tử lại là ta, chứng tỏ tất cả những cách chính đáng đều không thành.
Bây giờ hắn bắt đầu động tâm tư xấu xa rồi.
07
Trung thu cung yến, Hoàng đế thiết đãi bá quan văn võ, ngay cả Bắc Địch cũng dâng mỹ nhân lên cho Hoàng thượng.
Chỉ thấy nữ nhân Bắc Địch mang mạng che mặt thần bí, làn da trắng như tuyết, xiêm y cắt xẻ táo bạo, trên người đeo đầy chuông nhỏ. Khi nàng nhảy múa, từng tiếng leng keng vang lên, thu hút ánh nhìn của toàn bộ quần thần.
Hoàng đế liên tục gật đầu, nói mấy tiếng “tốt, tốt, tốt”, rồi sai người đưa mỹ nhân Bắc Địch sang thiên điện nghỉ ngơi.
Chỉ sợ rằng sau yến tiệc, Hoàng đế sẽ tự mình hưởng thụ món quà này.
Sau đó, yến tiệc lại bước vào những phần lễ nghi nhàm chán.
Ngũ hoàng tử dâng lên một bức tượng ngọc do chính hắn điêu khắc.
Thái tử thì dâng lên bức Thiên thu hạ nhật đồ, trên đó vẽ cảnh dân chúng kinh thành, bá quan văn võ, còn có vô số tiên điểu tụ hội chúc thọ Hoàng đế.
Đây đương nhiên là chủ ý của Đổng trắc phi.
Bức họa tinh tế, khéo léo, khiến Hoàng đế không ngớt lời khen ngợi.
Thái tử được tâng bốc đến lâng lâng, lúc quay về chỗ ngồi, còn đặc biệt nhìn Tống Chiêu vài lần.
Từ Lương đệ ngồi bên cạnh ta run lên bần bật.
“Ngươi làm sao vậy?”
Mãi một lúc lâu nàng mới lí nhí đáp: “Có lẽ hơi lạnh một chút, không sao, đa tạ Thái tử phi quan tâm.”
Không lâu sau, một cung nữ vô ý làm đổ rượu lên váy Tống Chiêu, nàng không thể không rời tiệc để thay y phục.
Thái tử và Từ Lương đệ cũng rời đi.
Ta lập tức cảm thấy có điều chẳng lành.
Ngồi chưa bao lâu, ta liền tìm một cái cớ, lặng lẽ đi theo.
Vừa bước đến sân viện, ta đã ngửi thấy mùi hương lạ.
Từ Lương đệ đứng giữa sân, liên tục đi tới đi lui.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Từ Lương đệ như một chú nai con bị kinh hãi: “Không… không có gì…”
“Ngươi còn không nói? Nếu không nói, ta lập tức gọi người vào!” Ta nhìn về phía nha hoàn của mình, hạ lệnh: “A Nhược, vào trong xem thử có chuyện gì.”
Tai Từ Lương đệ đỏ bừng, thân thể cũng run rẩy không kiểm soát: “Bên trong… là Thái tử… và Tống Chiêu… hiện giờ đều đã hôn mê… Ta vừa mới đốt mê tình hương… Thái tử phi… ta sợ…”
Ta lập tức hiểu ra.
Quả nhiên, lại là thủ đoạn bẩn thỉu của Thái tử.
Nếu có người phát hiện Thái tử và Tống Chiêu hoan ái trong cung yến, dù Tống Chiêu không muốn gả, cũng phải gả.
Nàng mở to mắt, hoảng sợ nhìn ta: “Tống Chiêu… nàng từng giúp ta, ta không xuống tay được. Nhưng hương mê đã đốt rồi, ta không biết phải làm sao…”
Ta nắm lấy tay nàng: “Đừng sợ, nghe ta.”
Ta sai nha hoàn đưa Thái tử đến gian phòng của mỹ nhân Bắc Địch.
Lại đưa Tống Chiêu ra ngoài, đưa nàng đến thiên điện nghỉ ngơi, giao lại cho nha hoàn của nàng.
Mọi việc hoàn tất, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở trong hoàng cung mà bày ra thủ đoạn âm mưu thế này, thật sự là chê đầu mình quá cứng sao?
Từ Lương đệ nức nở không thành tiếng: “Suýt chút nữa… suýt chút nữa thì…”
“Ngươi yên tâm, Tống gia sẽ chống lưng cho nàng. Hôm nay nàng bình yên vô sự, hoàn toàn là nhờ ngươi. Mau chỉnh trang lại, một lát nữa còn phải trở về cung yến, đừng để ai nhìn ra sơ hở.”
Đôi khi ta thực sự rất hâm mộ Tống Chiêu.
Không phải ai cũng có quyền chê bai Thái tử.
Năm đó, khi thánh chỉ ban hôn đến cửa nhà ta, toàn phủ đều cho rằng đây là phúc phận trời ban.
Thích hay không thích, ở trước hoàng ân như vậy, hoàn toàn không quan trọng.
Yến tiệc được nửa chừng, Hoàng đế mở miệng hỏi: “Thái tử đâu? Sao lâu như vậy vẫn chưa quay lại?”
Từ Lương đệ sợ hãi đến mức suýt mở miệng nói gì đó, ta lập tức ngắt lời:
“Vừa rồi Thái tử đã đi ra ngoài, chắc là uống hơi nhiều, có lẽ đã đến thiên điện khác nghỉ ngơi.”
Hoàng đế tỏ vẻ không hài lòng.
Trung thu cung yến, quan viên quần thần đều có mặt, vậy mà Thái tử lại không thấy đâu.
Nhưng dù sao cũng chỉ là say rượu, không tính là chuyện lớn.
Hoàng đế phân phó lão thái giám bên cạnh: “Đi, đưa Thái tử về đây.”
Nhưng không lâu sau, lão thái giám không hề đưa Thái tử quay lại.
Hắn chỉ run rẩy quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, ghé sát tai khẽ nói gì đó.
Sắc mặt Hoàng đế lập tức biến đổi:
“To gan! Đi, dẫn trẫm đến xem!”