Tái Ngộ - Chương 1
01
Ta phát hiện, bản thân chỉ là một món trang trí trong phủ Thái tử.
Dù xuất thân hiển hách, nhưng ngoài gia thế ra, ta chẳng có gì đặc biệt.
Ta là đích nữ của Trấn Bắc tướng quân, bên trên có hai tỷ tỷ.
Một người thành nữ tướng quân, theo đại ca ra chiến trường giết địch.
Một người vì tình mà lưu lạc chân trời, đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc.
Chỉ có ta, ở nhà không có chút cảm giác tồn tại, cũng không có tài nghệ gì nổi bật, liền bị gả đến phủ Thái tử.
Trước khi xuất giá, mẫu thân vẫn còn nói:
“Cả phủ Thái tử kia, không có nữ tử nào có gia thế bằng con, cũng chẳng có ai vượt mặt được con. Nữ nhi, cứ yên tâm mà đi! Chỉ cần con mạnh dạn một chút, muốn nắm quyền thì dễ như trở bàn tay, giữ vững ngôi vị Thái tử phi cũng chỉ là chuyện sớm muộn!”
Lời của mẫu thân khí thế ngút trời, khiến ta còn tưởng phủ Thái tử là nơi tốt đẹp gì.
Nhưng ta phát hiện, nơi này hoàn toàn không giống như ta tưởng.
Muốn nắm quyền? Đừng nói đến việc ta thao túng bọn họ, chỉ cần không bị bọn họ thao túng đã là phúc đức ba đời rồi!
Trong phủ Thái tử, ta chẳng có chút trọng lượng nào.
Hai vị chiến thần hậu viện này, không ai là kẻ ta có thể động đến.
Từ Lương đệ là một nữ tử trọng sinh, nắm rõ từng tình tiết quan trọng trong cốt truyện.
Nàng ta luôn có thể chính xác né tránh mọi âm mưu nơi hậu viện.
Còn có thể dự đoán tai họa trong tương lai, so với Khâm Thiên Giám còn chuẩn xác hơn.
Đổng trắc phi lại càng lợi hại hơn, là một người xuyên không.
Nàng ta tạo ra băng, giúp Thái tử kiếm được vô số ngân lượng.
Nàng ta sáng tác thi từ, đến cả trạng nguyên lang cũng không bì kịp, giúp Thái tử vang danh thiên hạ.
Thậm chí, ngay cả chuyện phòng the, nàng ta cũng có bộ quy tắc riêng, khiến Thái tử mê mẩn, đêm nào cũng say đắm.
Cả phủ Thái tử, cũng không có việc gì cần đến ta.
Ta chỉ có thể đứng phía sau vẫy cờ hò hét.
Đổng trắc phi muốn lấy ngân lượng trong khố phòng, ta nói: “Được.”
Từ Lương đệ muốn lấy thứ gì đó trong phủ Thái tử, ta nói: “Được.”
Hai người họ hòa thuận, phủ Thái tử mới có thể phồn vinh.
02
Đổng trắc phi và Từ Lương đệ mỗi ngày đấu đá kịch liệt, tranh giành sủng ái trước mặt Thái tử, như thể một mất một còn.
Còn ta, lại bình thản như thể đang ăn chay lễ Phật trong phủ Thái tử.
Các nàng ấy đều khinh thường đối đầu với ta, ngoài giữ gìn lễ nghi tối thiểu, ngay cả khiêu khích ta cũng chẳng buồn.
Đổng trắc phi xem thường ta: “Một quý nữ sinh trưởng thuận lợi trong đại tộc mà thôi? Chưa từng trải qua tranh đấu nội viện, cũng không tiếp nhận tư tưởng tiến bộ, ngay cả khí chất cũng không có.”
Từ Lương đệ cũng chẳng coi trọng ta: “Kiếp trước đã chẳng làm nên trò trống gì, lẽ nào kiếp này lại có thể thay đổi sao? Chung quy vẫn chỉ là một món trang trí mà thôi.”
Hai người các nàng tranh đấu đến mức Thái tử cũng ít lui tới chính viện.
Ngoài chuyện thực hiện nghĩa vụ vào ngày mồng một và rằm hàng tháng, còn lại gần như đều bị hai người bọn họ cuốn lấy.
Ta cũng vui vẻ tận hưởng sự yên tĩnh này.
Ta từng diện kiến Thái tử, trong đêm tân hôn.
Nhưng hắn chỉ giỏi ngụy trang bên ngoài, đến khi bước vào viện của hắn mới biết, Thái tử thực chất chỉ là một người bình thường. Ta cảm thấy hắn không xứng với một viện đầy hoa thơm lụa là này.
Thái tử không thừa hưởng dung mạo rực rỡ đoan trang của mẫu hậu, dung mạo chỉ miễn cưỡng xem là dễ nhìn.
Tài trí mưu lược, kinh sử tứ thư, có lẽ cũng chỉ nhỉnh hơn ta đôi chút.
Mà tính khí lại không tốt, luôn muốn thể hiện quyền uy của bậc nam nhân.
Hắn từng vì chén trà Đổng trắc phi dâng lên quá nóng, lại không phải loại hắn thích uống, mà giáng xuống nàng một cái tát mạnh, suýt nữa làm nàng hủy dung.
Thực ra, là vì việc kinh doanh trà không thuận lợi, trà thu vào không bán được giá như năm trước, khiến phủ Thái tử tổn thất một khoản lớn. Hắn nhân cơ hội này trút giận lên Đổng trắc phi.
Đổng trắc phi vốn mảnh mai yếu ớt, da mặt trắng như men sứ. Một cái tát này giáng xuống, mấy ngày liền sưng vù, mãi không tiêu.
Ta đành phải đưa thái y đến chữa trị cho nàng.
Ta hỏi Đổng trắc phi: “Hắn đối xử với ngươi như vậy, cớ sao ngươi vẫn hết lòng giúp đỡ hắn?”
Đổng trắc phi đáp: “Ngươi không hiểu đâu. Sau này, hắn sẽ trở thành nam nhân quyền thế nhất thiên hạ. Đợi ta trở thành Quý phi, ai còn dám làm khó ta? Nhẫn nhịn một người và nhẫn nhịn cả một đám người, ta vẫn phân rõ nặng nhẹ.”
Ta khó lòng tán đồng: “Nhưng kẻ này thật sự rất khó nhẫn nhịn.”
Đổng trắc phi lại nói: “Không còn cách nào khác. Nhà ta tuy có danh hàm tước vị, nhưng đã sớm suy bại. Nếu không nhờ ta buôn bán tích góp được không ít tài sản, phụ thân ta làm sao có thể chạy vạy khắp nơi, nghĩ đủ trăm phương nghìn kế đưa ta vào phủ Thái tử để hưởng phúc? Ta phải biết quý trọng cơ hội này, phải nỗ lực hết sức.”
Ta cảm thấy nàng ấy đã sai.
Từ một nơi như thế nhảy vào đây, sao có thể không phải là nhảy vào một hố lửa khác?
Đã bị giáng một cái tát đến mức mặt sưng vù, vậy mà còn cho rằng đây là phúc phần?
Ta liếc nhìn Đổng trắc phi đầy kỳ quái. Nàng nằm trên giường, gương mặt vẫn còn sưng đỏ, thế mà vẫn cầm sổ sách, suy nghĩ xem làm cách nào để kiếm thêm bạc cho phủ Thái tử.
Rõ ràng có thể buông xuôi, nhưng nàng lại cố gắng như vậy, lại còn vì một nam nhân đã giáng nàng một bạt tai.
Ta không nhịn được mà cảm thán—làm nam nhân, quả thực sung sướng biết bao.
Chẳng cần làm gì, cũng có một nữ tử xuyên không đầy thần thông quảng đại tự động đến giúp hắn.
03
Ta vừa thăm Đổng trắc phi xong.
Liền nghe thấy tiếng khóc ai oán thê lương từ hoa viên truyền đến.
Hỏi thăm đám hạ nhân mới biết, Từ Lương đệ đã cùng Thái tử bày mưu ám hại Ngũ hoàng tử, nhưng lại bị hắn nhìn thấu, suýt nữa còn khiến Thái tử rơi vào bẫy ngược.
Thái tử có một kình địch, chính là Ngũ hoàng tử Cảnh Trình. Hắn ta dung mạo còn xuất chúng hơn cả Thái tử, mẫu phi lại là sủng phi được Hoàng đế yêu thương nhất. Văn tài võ lược, hắn ta cũng nhỉnh hơn Thái tử một bậc.
Tự nhiên được Hoàng đế sủng ái, trở thành cái gai trong mắt Thái tử.
Lúc nào cũng muốn trừ khử hắn.
Mà Từ Lương đệ trọng sinh quay lại, liền trở thành con dao sắc bén nhất trong tay Thái tử. Đáng tiếc, kiếp này không phải là bản sao hoàn chỉnh của kiếp trước.
Mấy lần trước Từ Lương đệ đều hãm hại thành công, khiến Thái tử càng thêm tin tưởng. Lần này hắn muốn cùng nàng bày mưu lớn hơn, trực tiếp khiến Ngũ hoàng tử bị phế. Nhưng kết quả, lại thất bại.
Thái tử đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Từ Lương đệ.
Ai…
Ta vốn là người mềm lòng, ghét nhất là nhìn thấy nữ nhân khóc.
Bèn bước tới, đưa nàng một chiếc khăn tay.
Từ Lương đệ càng khóc to hơn, vừa khóc vừa nấc nghẹn:
“Ta đã diễn tập trong đầu vô số lần rồi, ngựa của Ngũ hoàng tử cũng đã bị chuốc mê dược, từ đám tiểu tư đến quan quản mã đều đã sắp xếp thỏa đáng. Rõ ràng là hắn quá căng thẳng, mới để Ngũ hoàng tử phát hiện ra điểm bất thường, vậy mà tại sao lại đổ lỗi cho ta?”
“Khi Hoàng thượng truy hỏi trách nhiệm, hắn còn muốn kéo ta ra làm vật hy sinh. Nhưng ta đang ở trong phủ Thái tử, có muốn gánh tội thay cũng không có cách nào a, hu hu hu…”
Nghe vậy, ta cũng hiểu sơ qua tình hình.
Cái “hắn” mà nàng nói, chính là Thái tử.
Từ Lương đệ đã chuẩn bị chu toàn kế hoạch, ngay cả quá trình thực hiện cũng đã tính toán đi tính toán lại vô số lần. Nhưng đến Thái tử lại xảy ra sơ suất.
Hắn trở về phủ còn nổi giận với nàng.
Nàng uất ức đến mức khóc sướt mướt trong hoa viên.
Từ Lương đệ vốn dịu dàng nhu thuận, khác hẳn với Đổng trắc phi – nữ nhân xuất thân võ tướng, kiên cường cứng cỏi. Khi chịu ấm ức, nàng chỉ có thể lén lút khóc mà thôi.
Ta xoa xoa đầu nàng: “Đừng khóc nữa, tối nay bảo tiểu trù phòng hầm canh cá cho ngươi. Thái tử chắc chắn cũng biết rõ chuyện này không phải lỗi của ngươi.”
Nhưng Từ Lương đệ vẫn không ngừng khóc: “Nhưng… nhưng… hu hu hu… Ta vô dụng quá, nếu như ta tính cả sơ suất của Thái tử vào thì tốt rồi.”
“Chuyện này đâu thể trách ngươi?”
Từ Lương đệ lại không nghĩ vậy: “Nếu ta mưu tính chu toàn, sao có thể thất bại? Vẫn là do ta chưa đủ nỗ lực.”
Ta xoa xoa trán mình.
Hết cứu nổi rồi.
Sao lại thế này?
Hết người này đến người khác, ai cũng nỗ lực như vậy, ai cũng yêu Thái tử như vậy.
Rõ ràng Thái tử chỉ là một kẻ bất tài vô dụng, vậy mà cô gái trước mắt này lại khóc như thỏ con, vẫn còn tự trách mình sao?
Ta cảm thấy, ngay cả mẹ ta cũng chưa từng yêu thương ta đến mức ấy.
Làm nam nhân, quả nhiên quá dễ dàng.
04
Buổi tối, Thái tử đến phòng ta.
Thông thường, khi hai nữ nhân kia không hợp ý hắn, hắn sẽ tìm đến ta.
Nhưng ta không có nhiều chiêu trò như Đổng trắc phi và Từ Lương đệ, lúc nào cũng cứng nhắc khô khan.
Dưới ánh nến lay động, khi khuôn mặt tròn trĩnh của Thái tử ghé sát lại, trong lòng ta dâng trào một cảm giác chán ghét tận cùng.
“Thái tử phi, đã lâu rồi cô không đến phòng nàng. Nàng có phải giận cô không?”
Ta rất muốn nói, không có, tốt nhất là Thái tử đừng bao giờ đến nữa, mỗi lần đến đều khiến ta buồn nôn.
Nhưng ta sợ mất đầu.
“Phải… à… ”
Hắn bắt đầu than thở với ta về hai vị “tinh binh lương tướng” trong hậu viện không làm tốt việc.
“Đổng trắc phi, tính tình cứng rắn, nhưng làm ăn vẫn còn kém một chút. Năm nay phủ Thái tử kiếm ít đi không ít bạc, khiến cô muốn khao thưởng trung thần tướng sĩ cũng khó khăn.”
“Còn Từ Lương đệ? Lòng dạ vẫn chưa đủ ngoan độc, chỉ có thể bày mưu mấy trò vặt, đến việc lớn lại không thể trông cậy được.”
“Thái tử phi, nàng nói xem, có phải cô nên tìm thêm nhân tài cho hậu viện không?”
Bề ngoài, ta tỏ vẻ khuyên nhủ: “Thái tử không nên quá nghiêm khắc, hãy cho hai vị ấy thêm một chút cơ hội. Các nàng đều tận tâm tận lực vì phủ Thái tử. Tìm được một mưu sĩ giỏi ở bên ngoài đâu phải dễ, bây giờ trong viện đã có hai người tài năng như thế, đây đã là phúc phận trời ban.”
Thái tử lại chẳng hài lòng chút nào: “Nhưng dù sao các nàng cũng chỉ là nữ nhân, vẫn khó mà làm nên đại sự. Mưu sĩ, cô cũng đang tìm. Những hoàng tử khác cũng đang dốc sức chiêu nạp, nhưng thật sự rất khó, tiến triển chẳng đáng kể. Thái tử phi giúp cô để ý một chút, xem có tiểu thư quyền thần nào chưa gả, giúp cô một tay.”
Ta thật sự không hiểu nổi.
Hậu viện đã có một nữ tử trọng sinh, lại có một nữ tử xuyên không.
Nếu xét về gia thế, cha ta cũng là quyền thần có tiếng trên triều đình.
Những nữ tử xuất sắc nhất trong kinh thành e rằng đã tề tựu đủ cả trong phủ Thái tử này rồi.
Hắn còn muốn tìm dạng gì nữa?
Trước kia, gia tộc ta cũng bị màn biểu hiện bề ngoài của Thái tử lừa dối, đến khi gả vào mới phát hiện, mọi công lao đều do Đổng trắc phi và Từ Lương đệ âm thầm sắp đặt phía sau.
Nếu không có hai nữ nhân này, Thái tử chẳng là gì cả.
Ta thầm nghĩ.
Nếu như Đổng trắc phi và Từ Lương đệ đầu quân cho Ngũ hoàng tử, chẳng phải sớm muộn gì cũng có thể lật đổ vị Thái tử vô dụng này hay sao?
Đáng tiếc, hai người này mắt nhìn người không tốt, lại cùng thích cái tên Thái tử bù nhìn này.
Bề ngoài ta vẫn đáp lời, nhưng thân thể thì cứng nhắc, hoàn toàn không có chút hứng thú với hắn, cũng chẳng muốn tỏ ra dịu dàng lấy lòng.
Nói xong, Thái tử liền quay đầu rời khỏi phòng ta. Gần đây hắn lại không biết từ đâu tìm được một thông phòng ngoan ngoãn, hiểu ý.
Hắn nào có muốn đến đây chịu bộ mặt lạnh lùng của ta.
Chờ hắn đi rồi, ta mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.