Ta Và Ngân Lượng, Đúng Là Trời Sinh Một Cặp! - Chương 3
08
Ta muốn mở một tiệm kim hoàn khác biệt.
Hiện nay các thương nhân chuyên làm đồ trang sức đều chỉ chú trọng vào độ quý hiếm của nguyên liệu, mà rất ít người dụng tâm ở kiểu dáng.
Ngay cả ở kinh thành – nơi tấc đất tấc vàng – cũng chỉ có Xuân Phong Hội Túy Lâu là có thể dung hòa cả hai.
Chỉ là, đồ của Xuân Phong Hội Túy Lâu quá đắt, chỉ có những nhà đại phú mới mua nổi.
Nếu ta có thể dùng giá cả bình dân để làm ra những trang sức, y phục tinh xảo, lại thắng về kiểu dáng, chắc chắn sẽ thu hút không ít người ưa chuộng.
Hôm đó, ta đang xem bản vẽ do thợ thủ công trình lên. Nhìn thì đẹp thật, nhưng vẫn thiếu đi một nét độc đáo khiến người ta kinh ngạc.
Đang lúc ta đau đầu suy nghĩ, Thẩm Tòng Giới bước tới dưới ánh sao.
“Chiếc quạt tròn này sao không thêm vài dòng chữ?”
Ta ngơ ngác nhìn hắn — học chữ, luyện thơ vốn là chuyện của nam nhân, nữ nhi vẫn chuộng hoa lá bướm ong hơn.
“Ba năm một lần, kỳ thi Xuân Vi sắp tới rồi. Có vài nhà còn theo tục ‘bảng hạ chiêu tế*’, không bằng mời vài thư sinh nhà nghèo đề chữ lên quạt và y phục, vừa giúp những món này thêm phần nho nhã, lại vừa mượn không khí sôi động của kỳ thi để tạo thế cho cửa hàng của chúng ta.”
(*bảng hạ chiêu tế = chọn rể từ người đỗ đạt trong khoa cử)
Ta nghe xong thì mắt sáng rỡ — đúng rồi! Nữ nhi chốn khuê phòng thường ngưỡng mộ chuyện tài tử giai nhân, nếu có thể kết hợp đoàn quạt, y phục với thi văn, nhất định sẽ được yêu thích.
09
Sau hai tháng chuẩn bị, rốt cuộc cũng kịp mở cửa đúng dịp các sĩ tử nhập kinh ứng thí.
Tên thương lâu là Phù Diêu Lâu, mang ý nghĩa cầu chúc cho sĩ tử như cánh bằng vút thẳng chín vạn dặm.
Dựa trên nền tảng ban đầu, chúng ta còn bổ sung thêm kiểu dáng túi thơm, phát đái dành cho nam tử.
Ngày đầu khai trương, danh tiếng của Phù Diêu Lâu đã vang dội khắp kinh thành, khách khứa nối đuôi kéo đến không ngớt.
Đặc biệt là nhờ mấy vị thư sinh xuất thân hàn môn giới thiệu, càng ngày càng có nhiều văn sĩ tìm tới.
Hôm đó, ta đang lắng nghe chưởng quỹ báo cáo tình hình buôn bán gần đây, thì nghe ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
Ta liếc mắt ra hiệu cho chưởng quỹ ra xem có chuyện gì xảy ra.
Chờ hắn trở lại liền bẩm:
“Là Đại gia nhà họ Hạ nhắm trúng một cây quạt, đứng nhìn hồi lâu cũng không nói có mua hay không. Đúng lúc Nhị công tử phủ Thành Dương hầu cũng vừa tới, cũng thích cây quạt đó, hai người mới xảy ra tranh chấp. Phu nhân xem nên xử lý thế nào?”
Hạ Tri Thư?
Phải rồi, hắn xưa nay thích nhất những món đồ có thể tô điểm cho phong cốt của mình.
Hồi đó hắn tiêu xài sính lễ ta mang đến chẳng chút nể nang, lần này, ta nhất định phải chém hắn một dao ra trò.
Khóe môi ta khẽ nhếch, nở một nụ cười châm biếm.
“Chúng ta làm ăn buôn bán, đương nhiên kẻ trả giá cao thì được. Ngươi cứ nói thẳng như vậy với họ.”
Chưởng quỹ đi ra, ta cũng thong thả bước ra cửa, đứng nghe hai người đang tranh cãi.
“Không được, cây quạt này vốn là ta xem trước, dĩ nhiên phải bán cho ta.
“Nếu làm ăn mà như vậy, chẳng phải là mất chữ tín sao?”
Hạ Tri Thư không hài lòng với cách xử lý của chưởng quỹ.
Nhị công tử phủ Thành Dương hầu lại chẳng phải người dễ đối phó.
“Ngươi xem trước? Hôm qua ta đến là đã để ý cây quạt này, hôm nay còn đem bạc đến mua, chưởng quỹ giữ chữ tín, tất nhiên phải bán cho ta.”
Lời hắn khiến Hạ Tri Thư nghẹn họng, chỉ có thể nắm chặt quạt không chịu buông.
Chưởng quỹ cười làm lành: “Đây là ý của Đông gia nhà chúng tôi, mong nhị vị thông cảm, thông cảm.”
Công tử Thành Dương hầu lại rất hào sảng: “Ta thì không sao cả, chỉ không biết công tử nhà họ Hạ có đang túng thiếu bạc không thôi.”
Đám người xung quanh liền nhao nhao phụ họa:
“Đúng vậy đó, Hạ công tử, nếu không có tiền thì thôi, đừng cản trở người ta buôn bán.”
Mặt Hạ Tri Thư tái xanh, cắn răng nói: “Ta đương nhiên có bạc. Triệu công tử, xin mời.”
Chiếc quạt vốn chỉ đáng giá năm lượng bạc, vậy mà Triệu công tử mở miệng liền ra giá hai mươi lượng.
Sắc mặt Hạ Tri Thư lập tức đen sì: “Gì mà gọi giá kiểu đó?!”
Triệu công tử ra vẻ mất kiên nhẫn: “Đừng lằng nhằng, ngươi có trả thêm không?”
Trong ánh mắt bao người, mặt Hạ Tri Thư đỏ rần lên: “Trả thêm!”
“Hai mươi… hai mươi ba lượng.”
Cả đám người đứng xem bật cười ầm ĩ.
Triệu công tử cười khẩy: “Ta ra năm mươi lượng!”
Hạ Tri Thư không muốn tiếp tục, quay người định rời đi, nhưng người vây quanh càng lúc càng đông, đều hô lớn:
“Đừng đi! Còn chưa hết giá mà!”
So với vẻ thản nhiên của Triệu công tử, Hạ Tri Thư lúc này quả thực vô cùng nhếch nhác.
Tiến thoái lưỡng nan, đi không được, mà cúi đầu lại không cam, hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục tăng giá.
Mãi đến khi hô tới một trăm lượng bạc, Triệu công tử mới nở nụ cười rạng rỡ.
“Chưởng quỹ, quạt này để cho Hạ công tử đi.”
Lúc rời đi còn quay đầu nói với tiểu đồng bên cạnh: “Ai mà bỏ ra một trăm lượng bạc mua một cái quạt, đúng là đồ ngốc.”
Mọi người xung quanh nghe vậy cười nghiêng ngả.
Mặt Hạ Tri Thư lúc này từ đỏ biến thành đen, chẳng ai ngăn cản nữa, hắn cũng xoay người định đi.
“Ê, Hạ công tử.”
Chưởng quỹ gọi hắn lại, đưa cây quạt về phía hắn.
“Một trăm lượng bạc.”
10
Hạ Tri Thư viết giấy nợ xong thì cúi đầu lủi thủi rời đi.
Ta bảo chưởng quỹ cất kỹ giấy nợ, hôm sau cứ đến Hạ phủ đòi một phen, nếu không chịu trả, thì ngồi luôn trước cửa phủ không chịu đi.
Hạ Tri Thư sĩ diện nhất, chắc chắn sẽ không để chuyện này mất mặt.
Quả nhiên, hôm sau chưởng quỹ đã mang bạc trở về.
“Lý Chưởng quỹ bên tiệm cầm đồ cạnh nhà nói, Hạ công tử mang một bộ trang sức hồng ngọc cực phẩm tới cầm, chỉ lấy đúng một trăm lượng, đúng là hời to rồi.”
Trang sức hồng ngọc?
Ta nhớ trước khi Mạnh Thanh Sương xuất giá, đại bá mẫu từng bỏ ra số bạc lớn đặt một bộ trang sức hồng ngọc tại Xuân Phong Hội Túy Lâu cho nàng. Chẳng lẽ là bộ đó?
Ta gõ nhẹ lên bàn, rồi bảo chưởng quỹ: “Ngươi đi tìm Lý chưởng quỹ, nói ta ra giá một trăm năm mươi lượng, mua lại bộ trang sức ấy.”
Đợi đến khi chưởng quỹ mang về, ta chỉ cần liếc mắt đã nhận ra—chính là bộ trang sức đó, nàng còn từng cố ý đội nó khoe mẽ trước mặt ta.
Ta bảo Lưu Vân cất đi.
Lưu Vân vừa thu dọn vừa lầm bầm: “Đại nương tử, bộ này nhìn thì lộng lẫy thật, nhưng so với sự tinh xảo của Phù Diêu Lâu nhà mình thì còn kém xa.”
Ta khẽ cười, tựa vào lưng ghế.
“Ta mua đâu phải vì bộ trang sức này, mà là vì có vốn để sau này chế giễu Mạnh Thanh Sương.”
Mạnh Thanh Sương kiêu ngạo là thế, dù có sa sút cũng không chịu để ta thấy, huống hồ giờ lại để phu quân bán mất đồ cưới.
Nếu sau này ta mang bộ trang sức ấy ra trước mặt nàng, nhất định sẽ khiến nàng tức đến ngất xỉu.
Cửa hàng Phù Diêu Lâu ngày càng phát đạt, ta bận đến mức chẳng có lúc rảnh tay.
Hôm ấy, ta vất vả lắm mới thu xếp được thời gian về thăm cha mẹ, còn cố ý mang theo mẫu mới sắp ra mắt của Phù Diêu Lâu để mẹ xem thử.
Vừa đến cửa, Mạnh Thanh Sương đã có mặt.
Nàng vẫn giữ phong thái ngày trước, nhưng đuôi mắt khóe mày đã có thêm vài vết nhăn.
Y phục trang sức trên người nàng đều là kiểu dáng cũ, không còn chút vẻ phú quý như trước.
Xem ra, nàng sống ở Hạ gia cũng chẳng dễ dàng gì.
Vừa bước vào, ánh mắt nàng liền rơi lên bản vẽ trâm cài tinh xảo đặt trên bàn.
“Đây chẳng phải là trâm của Phù Diêu Lâu sao? Mang thơ văn đặt cùng gấm vóc lụa là, đúng là làm nhơ bẩn phong cốt văn nhân. Loại đồ này chỉ có thể nổi nhất thời, chẳng nên nghiệp lớn.”
Ta chẳng buồn để tâm lời lẽ chua chát ấy, chỉ nghiêng đầu hỏi nhẹ:
“Đại tỷ, thật trùng hợp, hôm nay tỷ cũng ở nhà sao?”
Vừa nói xong, sắc mặt Mạnh Thanh Sương liền biến đổi, tay nắm chặt khăn tay, lộ rõ vẻ gượng gạo.
Mẹ ta bên cạnh khẽ ghé tai thì thầm rằng, Mạnh Thanh Sương bị Hạ Tri Thư đuổi về.
Ta nhìn mẹ đầy kinh ngạc, bà lại nháy mắt với ta một cái.
Ta liền hiểu, chuyện này hẳn có điều mờ ám.
Mọi cử chỉ ấy đều bị Mạnh Thanh Sương nhìn thấy, ta vốn tưởng nàng sẽ đứng dậy bỏ đi, nào ngờ nàng đổi tới đổi lui mấy lần sắc mặt, rồi lại ngồi xuống.
“Ta nghe nói muội về thăm nhà, nên đặc biệt tới hàn huyên một chút.”
11
Hôm đó, Mạnh Thanh Sương cứ ở lại Đông viện dùng xong bữa trưa mới chịu rời đi.
Mẹ ta bảo, từ khi nàng gả vào Hạ gia, ba ngày cãi vã nhỏ, năm ngày lại có trận lớn.
Hầu như cách vài hôm lại quay về nhà mẹ đẻ.
Mà đại bá ta thì lại sĩ diện, đối với hành vi của nàng vô cùng không vừa ý.
Đại bá mẫu ở giữa, cũng chỉ đành khó xử.
Tất cả điều này đều nằm trong dự đoán của ta. Mạnh Thanh Sương từ nhỏ đã được người người tâng bốc, khen ngợi, mới hình thành nên tính cách ngạo mạn như hôm nay, tất nhiên chẳng thể nào chịu nổi sự soi mói đủ đường của Hạ Tri Thư.
Ta vốn cho rằng nàng đến chỉ là để ra oai với ta.
Nào ngờ nửa đêm hôm ấy, ta chợt bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
Ta nhớ lại mấy mẫu trâm cài hôm đó bày trên bàn, rõ ràng là bản vẽ mới của thợ thủ công Phù Diêu Lâu, vẫn chưa đem ra bán—sao Mạnh Thanh Sương lại biết?
Mẹ nói nàng đã trở về Mạnh phủ mấy hôm rồi, không gặp bất cứ ai. Cớ sao hôm nay ta vừa về, nàng đã lập tức tới dò la?
Trong lòng ta càng lúc càng bất an.
Tiếng động của ta đánh thức Thẩm Tòng Giới. Hắn ngồi dậy, mắt còn lờ đờ ngái ngủ, khẽ hỏi ta có chuyện gì.
Ta đem toàn bộ nghi ngờ nói ra. Hắn nghe xong khẽ vuốt cằm, trầm ngâm suy nghĩ.
Ba ngày sau, ta đang xem sổ sách thì quản gia vội vàng chạy vào, sắc mặt tái nhợt.
“Đại nương tử, không hay rồi! Lão gia… lão gia bị bắt vào ngục rồi!”
Sổ sách trong tay rơi xuống đất, ta giật mình bật dậy.
Trước mắt bỗng tối sầm lại.
Lưu Vân vội đỡ lấy ta.
Ta biết lúc này tuyệt đối không được hoảng, bàn tay siết chặt lấy Lưu Vân để trấn tĩnh lại.
“Mau nói rõ, chuyện này là sao?”
Ta vốn nghĩ chắc lại là chuyện đấu đá trên triều khiến Thẩm Tòng Giới sơ sẩy dính bẫy.
Ai ngờ, gốc rễ lại nằm ở chỗ Mạnh Thanh Sương.
Hôm nay, Thái tử trước triều đường công khai trình ra một loạt mẫu trang sức chưa từng được Phù Diêu Lâu công bố.
Buộc tội Tam hoàng tử mượn cớ văn từ trên trang sức để kết bè kéo cánh, kích động lòng dân.
Phải biết rằng, những mẫu trang sức đó vẫn đang được niêm phong kỹ lưỡng, chìa khóa chỉ có mình ta nắm giữ. Ngay cả thợ thủ công, ai vẽ cái nào cũng không hề hay biết người kia làm gì.
Người duy nhất có khả năng… chỉ có thể là Mạnh Thanh Sương—hôm ta mang bản vẽ về nhà mẹ, nàng đã thấy qua.
Cũng chỉ có nàng có bản lĩnh một lần nhìn liền ghi nhớ, mới có thể tái hiện lại chi tiết như vậy.
Hoàng thượng nổi giận, nghiêm khắc khiển trách Tam hoàng tử, lập tức hạ lệnh niêm phong Phù Diêu Lâu.
Thẩm Tòng Giới để bảo vệ Tam hoàng tử, liền đứng ra gánh mọi tội danh, một mực nói Phù Diêu Lâu chỉ là sản nghiệp riêng của Thẩm gia, không liên quan gì đến Tam hoàng tử.
Ai nấy trong triều đều rõ ràng Thẩm Tòng Giới là người của Tam hoàng tử, nhưng chuyện này lại chẳng thể mang lên mặt bàn mà nói trắng ra.
Hoàng thượng ra lệnh giam Thẩm Tòng Giới, giao cho Đại Lý Tự điều tra kỹ lưỡng.
Nếu tra ra sau lưng còn có thế lực nào đứng sau, chắc chắn sẽ nghiêm trị không tha.