Ta Tự Tới Non Cao - Chương 2
06
Mãi mới biết phu nhân treo đầy đèn lồng trong phủ là vì nàng sợ bóng tối
Thành thân nàng cũng từ bỏ nghề mộc của Lúc mới hiểu cái gọi là “làm mộc” của nàng chế tạo mấy thứ đồ chơi nhỏ bé mà là chế tạo cung nỏ cho quân cơ doanh
Công việc trong quân cơ doanh hề nhẹ nhàng nàng thường về muộn
Nha cũng từng bóng gió nhắc nhở rằng nàng đã gả phủ Tướng quân thì nên tiếp tục lộ diện bên ngoài như
mấy bận tâm
Nàng thể mãi mãi làm những điều thích cần vì bất cứ ai mà thay đổi
Hôm nàng về muộn chút lo lắng đợi cửa thư phòng suốt hai canh giờ mới thấy nàng ôm chặt túi đồ nhỏ chạy như bay từ hành lang về
Mãi đến khi gọi nàng thân thể căng cứng mới dần thả lỏng nhào thẳng lòng
Chân bất tiện chỉ thể dùng cánh tay ôm lấy nàng
Nhìn cái đầu nhỏ chôn trong lòng nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng: “Nàng chạy cái gì ”
“Chàng còn ngủ” Nàng trả lời câu hỏi của mà lảng sang chuyện khác
“Không ngủ ngoài hít thở chút khí”
“Vậy với ”
Nàng nhanh tay đẩy xe lăn của trực tiếp đưa đến viện của nàng
Rốt cuộc là ai với ai đây
Ta vạch trần cứ mặc nàng đẩy chạy loạn khắp nơi
Đầu hạ hương hoa thoang thoảng trong khí trong viện tĩnh lặng chỉ hai chúng
Chúng bước qua những ánh nến lung linh bóng hình ngừng biến đổi ánh sáng như một giấc mộng hư ảo
“Hôm nay thế nào” Ta lẽ điên mà hỏi câu
nàng hề thấy lạ ngược thuận thế mở lời: “Hầy đừng nhắc nữa sáng sớm ngoài chỗ bán bánh phù dung thích ăn nhất đã hết hàng Đến quân cơ doanh tranh luận với bọn họ một trận Tối về nhà còn mã phu kể chuyện ma dọa cho một trận…”
Nàng cứ thao thao bất tuyệt còn lặng lẽ lắng hy vọng con đường kéo dài mãi mãi
Bọn họ sai đúng là ở bên nàng lâu hơn
Ta thực sự đã động lòng
Con quả nhiên tham lam đáy
Lúc ban đầu chỉ từ xa nàng giờ chuyện cùng nàng
…
Dù bây giờ nàng cũng là thê tử mà cưới hỏi đàng hoàng
Trong thời gian hữu hạn buông thả chính một lần
Sau đêm bắt đầu đợi nàng về nhà từ cửa thư phòng đợi đến tận cổng phủ
Có khi mang theo một chút bánh phù dung khi cầm theo một chiếc áo khoác dày
Sau đó kiên nhẫn chờ bóng dáng nàng dần xuất hiện ở cuối con phố dài
Khoảng thời gian dài đằng đẵng vốn nên nhàm chán nhưng vì đang đợi lòng tràn đầy mong mỏi trở nên ngọt ngào đến lạ thường
cũng hiểu rõ như nhất nên kỳ vọng bằng sẽ đau đớn hơn cả rơi địa ngục
07
Hôm đợi lâu mà nàng vẫn về Cảm giác bất an dâng lên lập tức phái ám vệ tìm
Kết quả ám vệ về bẩm báo: “Phu nhân đưa cung ”
Nghe tin máu trong như đông cứng
Ta đã chẳng còn gì cũng tranh đoạt gì nữa mà vẫn tước đoạt chút hy vọng cuối cùng của
“Ngụy Tử Lâm làm gì Chuẩn xe ngựa cung Mau”
Ta gần như phát điên lệnh cho hầu xung quanh
Ám vệ do dự liếc chần chừ : “Bệ hạ làm gì cả chỉ là… đang kể với phu nhân về những trận chiến đây của tướng quân”
“Trận chiến nào”
“Ngài … …”
Hắn cẩn thận lựa lời ấp úng mãi nên câu
chỉ cảm thấy sát khí trong lòng đang dâng trào cách nào đè nén
Dù và Ngụy Tử Lâm cùng lớn lên hiểu rõ nhất nơi nào là vết thương chí mạng của
“Bệ hạ khen tướng quân dũng Năm đó khi Cẩm Châu và Lê Thành đồng thời tấn công vì đại nghĩa tướng quân đã bỏ phụ trong thành cô độc tử chiến cuối cùng giữ vững Lê Thành Tấm lòng chẳng thường thể sánh ”
Dây cung căng chặt trong lòng bất ngờ đứt phựt
Toàn thân vô lực ngã xuống xe lăn
Ám vệ quỳ rạp đất dám lên tiếng
Ta đĩa bánh phù dung đùi đột nhiên bật lạnh lẽo ngây ngốc về phía cuối con phố
Quả nhiên chẳng thể giữ thứ gì cũng chẳng gì là thể mất
Năm đó khi Cẩm Châu và Lê Thành thất thủ dẫn viện quân buộc đưa lựa chọn
Lê Thành là vị trí trọng yếu chọn bảo vệ Lê Thành
Còn Cẩm Châu nơi mà địch quân bao vây ngoài thành trong ba ngày đã đồ sát sạch sẽ
Khi mẫu thân gửi y phục mùa đông cho chúng nơi biên quan nhưng họ còn kịp khoác lên thì đã…
Tin phụ thân và trưởng tử trận truyền về kinh mẫu thân đau đớn tuyệt vọng cuối cùng tự vẫn trong phủ
Ta thậm chí kịp mặt bà lần cuối
Chắc hẳn bọn họ đều hận đến tận xương tủy hận đến mức gặp nữa
Giờ đây Hướng Vãn cũng đã biết chuyện nhất định sẽ rời xa
Ta cúi đầu bánh phù dung cầm một miếng nhưng tay còn chút sức lực cuối cùng đánh rơi cả đĩa bánh xuống đất
“Tướng quân ngài nên uống thuốc Phu nhân tối nay e là sẽ về”
Nha lo lắng khuyên nhủ
như thể rút cạn linh hồn chỉ thấp giọng lẩm bẩm: “Không đợi nàng về”
Dù nàng mắng một trận dù nàng hận ghét vẫn gặp nàng lần cuối
Ta một lời từ biệt thật trọn vẹn
Năm xưa từng nghĩ rằng chia ly sẽ ngày gặp
những một khi rời thì mãi mãi lưu trong quá khứ thậm chí còn kịp một lời từ biệt đàng hoàng
08
Khi bình minh ló rạng bóng hình nhỏ bé xuất hiện
Trông nàng mệt mỏi cái đầu lúc nào cũng kiêu ngạo giờ đây cúi gằm cả gương mặt đầy vẻ rã rời
Chỉ đến khi bước đến cổng phủ nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên ánh mắt phức tạp vô cùng
“Ăn ” Ta cất tiếng thậm chí giọng còn mang theo chút dè dặt lấy lòng
Nàng cúi đầu giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ăn về nghỉ đây”
Rồi chậm rãi bước trong phủ
Tim bỗng thắt
Nàng mắng cũng hỏi
Ta thà rằng nàng cứ bằng ánh mắt lạnh lùng căm hận còn hơn chứng kiến dáng vẻ mất sức sống của nàng
Có lẽ nàng cũng sợ
Sợ rằng sẽ vứt bỏ nàng giống như đã từng bỏ phụ năm xưa
Sau khi trở về nàng nhốt trong phòng ba ngày đến quân cơ doanh cũng gặp ai
Còn suốt ba ngày vẫn luôn chờ bên ngoài phòng nàng
Như một kẻ tội nhân đang đợi phán quyết cuối cùng
Biết rõ lưỡi dao đã kề lên cổ mà vẫn chịu từ bỏ vẫn chờ đến khoảnh khắc nó rơi xuống vẫn chính miệng nàng hai chữ “rời ”
Cho đến khi bệnh cũ tái phát gia nhân đưa về phòng
Cơn bệnh ập đến như núi đổ cảm thấy như vạn con kiến đang gặm nhấm từng tấc xương tủy nơi đôi chân tàn phế đau đến mức chỉ đập đầu tường
Bốn giữ chặt ép uống thuốc mới dần
Trong mộng cảnh tượng chập chờn thay đổi
Ta mơ thấy trưởng khi tròn hai mươi còn mười bảy
Chúng theo phụ thân xuất chinh
Ta cưỡi một con tuấn mã trắng muốt theo bọn họ vẫy tay với bá tánh tiễn đưa hai bên đường
phụ thân và trưởng chẳng hề chỉ nghiêm mặt bước về phía
Đó là lần đầu tiên chiến trường
Bỗng nhiên cảnh tượng thay đổi
Lần trưởng trong vũng máu còn mẫu thân bên cạnh khuôn mặt vặn vẹo đầy oán hận: “Ta đến đưa áo mùa đông cho con con cũng mặc theo họ ”
“Người… đến đón con ”
Ta lê tấm thân bệnh tật bò về phía bà
bà chỉ lạnh lùng khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc:
“Phải đó Hành Giản thôi Đến giờ ”