Hơi Ấm Hoàng Cung - Chương 8
Ta hoảng sợ vội đưa tay lên lau, nhưng Tạ Hành đã nắm lấy tay ta rồi lắc đầu nhẹ nhàng.
Sau đó, chàng quay đầu nhìn những người trong phủ Thừa tướng với vẻ mặt lạnh lùng, khiến mặt bọn họ dần trở nên tái nhợt.
Ngay lập tức, Thừa tướng vội kéo tay Tề Ngọc Thần quỳ xuống.
“Bệ hạ thứ tội!” Tề Nghiêu vội vàng nói, “Người đâu, lập tức điều tra phủ Thừa tướng, nhất định phải tìm ra tung tích của tên s.át th.ủ!”
Đám lính trong phủ Thừa tướng lập tức nhận lệnh hành động, nhưng lại bị Tạ Hành lập tức ngăn lại: “Không cần tìm nữa.”
“Bây giờ mới đi tìm thì hắn đã kịp trốn rồi.” Tạ Hành nắm lấy tay ta, giọng nói lạnh lùng, “Chỉ cần bắn một mũi tên rồi trốn cũng không thể coi hắn là sát thủ được. Ta có thể hiểu đó là một lời cảnh cáo không?”
Tề Nghiêu vẫn quỳ ở đó, trên trán lấm tấm mồ hôi: “Bệ hạ minh giám, người kia hoàn toàn không liên quan đến phủ Thừa tướng. Thần sẽ điều tra kỹ càng, trong vòng năm ngày sẽ đưa tên sát thủ đến trước mặt Bệ hạ chịu tội.”
Tạ Hành cười nhẹ nói: “Tốt nhất ngươi nên giữ lời.”
Nói xong chàng liền đưa ta lên xe ngựa.
Trước khi đi, ta quay lại thì bắt gặp ánh mắt của Tề Ngọc Thần.
Trong cơn hoảng loạn, đôi mắt đó vẫn hiện lên một tia sát ý.
Xe ngựa dần dần rời khỏi phủ Thừa tướng, ta rất muốn kiểm tra vết thương trên mặt Tạ Hành, nhưng chàng nắm lấy tay ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi Tang Tang à.”
“Tề Nghiêu, sao lão ta dám làm vậy!” Ta cắn môi “Ta đã làm theo ý của hắn mà hạ độc chàng. Vậy tại sao hắn lại còn bố trí sát thủ? Là vì quá nóng lòng sao?”
Hiện tại vẫn đang là ban ngày, hơn nữa còn ở trong phủ Thừa tướng.
Sao lão ta dám!!!
Tạ Hành cong môi, đưa tay sờ đầu ta: “Tang Tang đừng quá lo lắng. Mặc dù những kẻ trong phủ Thừa tướng muốn giết ta nhưng họ lại không muốn cái chết của ta có liên quan đến họ. Nên những kẻ ám sát hôm nay không phải do bọn họ sắp đặt.”
Sau đó, chàng gõ nhẹ vào thành xe gọi: “Thập Nhất.”
Một bóng người lập tức xuất hiện ngay bên cạnh cửa sổ. Thấy cảnh đó ta thật sự sợ hãi, vô thức ngã vào vòng tay của Tạ Hành, chàng cười khẽ rồi ôm chặt lấy ta hơn.
Chàng luôn… khiến ta cảm thấy rất thoải mái.
Bóng người mặc áo choàng xám có tên là Thật Nhất ngẩng đầu lên, nhìn kỹ hoá ra chỉ là một cậu bé với khuôn mặt có phần non nớt.
Hắn nhìn thấy vết thương trên mặt Tạ Hành liền cúi đầu nói: “Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đã làm Bệ hạ bị thương.”
Ta mở to hai mắt: “Là ngươi?”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Sau khi Tạ Hành nói xong, Thập Nhất lập tức cúi đầu tuân lệnh rồi trong nháy mắt liền biến mất.
Chàng cúi đầu hôn lên tóc ta, thì thầm nói: “Thập Nhất là cận vệ bí mật của ta, mũi tên đó cũng là do ta sắp đặt, mục đích chính là làm cho phủ Thừa tướng trở nên hỗn loạn.”
Ta vẫn không thể hiểu được ý đồ của chàng.
Tạ Hành vén một sợi tóc mai bên thái dương của ta lên rồi tiếp tục kiên nhẫn giải thích cho ta.
“Hiện nay, nhà họ Tề đều là những quan viên trung thành và tướng giỏi, nhưng không ai biết được tham vọng sâu ngút trời của bọn họ. Ta muốn phơi bày tham vọng đó ra trước mắt thiên hạ, để sau này nếu có xử lý bọn họ cũng không bị các đại thần phản đối.”
Ta tựa vào tay chàng, suy nghĩ một hồi lâu mới dần dần hiểu ra: “Bởi vậy nên bọn họ để ta đóng giả Tề Ngọc Uyển, một người hoàn toàn không hề tồn tại, để ta vào cung g.iết chàng, hơn nữa họ chỉ lấy phụ mẫu và đệ đệ để uy hiếp ta chứ thực ra không có ý giết họ. Nếu sau này ta thật sự hạ độc được chàng thì bọn họ cũng sẽ nói rằng ta chỉ là kẻ giả mạo, không liên quan gì đến họ. Như vậy có đúng không?”
Tạ Hành mỉm cười: “Đúng vậy, Tang Tang nhỏ bé của ta thật sự rất thông minh.”
“Nếu nàng được học chữ từ nhỏ nhất định sẽ không có điểm nào thua kém nam nhân cả.”
Ta hơi đỏ mặt vì lời khen của chàng, liền vùi mặt vào vòng tay của Tạ Hành, sau một lúc cánh tay chàng đột ngột nhấc lên.
Ngay lúc đó, Tạ Hành cúi đầu xuống.
Thoáng chốc, đôi môi mềm mại và ấm áp của chàng chạm vào trán ta, để lại chút dư âm trên đó.
Mặt ta trở nên đỏ ửng nhưng ta vẫn cố giả vờ bình tĩnh: “Tạ Hành, ta muốn trở về gặp thân mẫu và đệ đệ.”
Tay của Tạ Hành đặt ngay bên tai ta: “Hửm! Tại sao?”
“Ta muốn quay về….để xác nhận một chuyện.”
13.
Tạ Hành thật sự đối xử với ta rất tốt. Nghe ta nói xong chàng liền ra lệnh cho người đánh xe quay đầu xe về hướng nhà ta mà không nói lời nào.
Lúc tới nơi, ta thấy một căn nhà cũ quen thuộc nằm ở trong hẻm, hẻm nhỏ đến mức xe ngựa không thể vào được.
Vậy nên ta đã yêu cầu Tạ Hành đợi trong xe để ta tự mình đi vào.
Chàng bình tĩnh nhìn ta một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Được rồi. Ta sẽ không xuống nhưng ta rất lo cho sự an toàn của nàng. Để cho Phó Ninh Toàn đi cùng với nàng, có được không?”
Phó Ninh Toàn chính là Phó công công.
Ta đáp lại rồi vỗ nhẹ vào tay Tạ Hành: “Đừng lo, ta sẽ quay lại sớm thôi.”
Phó công công cùng ta xuống xe ngựa rồi bước trên những phiến đá xanh đầy nước, xuyên qua con hẻm đến cánh cửa đã bạc màu.
Cửa không đóng, nhưng vừa mở, ta đã thấy mẫu thân đứng ở giữa chiếc sân mục nát, trên tay đang ôm chặt thứ gì đó.
Nhìn thấy ta, bà liền cau mày rồi mắng như thường: “Tiểu Thảo, tại sao con lại về nhà mà không ở trong phủ Thừa tướng hầu hạ Đại Công tử?”
Nói rồi, bà ta vội vàng chạy tới định véo vào tai ta, nhưng Phó công công đã tiến lên một bước, dừng lại trước mặt ta, nghiêm mặt nói: “Dừng tay.”
Hắn ta đi theo Tạ Hành nhiều năm nên cũng có vài phần phong thái oai phong lẫm liệt. Mẫu thân ta rõ ràng đã bị dọa sợ, ngập ngừng bỏ tay xuống hỏi: “Ngươi là ai?”
Phó công công nhìn thẳng mặt mẫu thân ta, nói: “Ta chính là người bên cạnh Đại Công tử.”
Rõ ràng hắn ta đã học được tài năng diễn xuất của Tạ Hành khiến mẫu thân của ta không nghi ngờ gì cả. Bà ta liền lau tay vào áo rồi nịnh nọt hỏi Phó công công xem ta có làm sai gì không.
“Nếu Tiểu Thảo phạm sai lầm, đại nhân cứ đ.ánh để dạy cho nó một bài học. Ta biết gia tộc lớn có rất nhiều quy tắc. Hôm trước Đại Công tử đã đưa chúng ta đến nhà thầy lang khác để chữa trị hai ngày. Ngài ấy đối xử với Tiểu Thảo tốt như vậy, chúng tôi cũng không phải là những người không biết phép tắc…”
Phó công công im lặng nghe, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Lần này ta trở về cùng Tiểu Thảo là bởi vì nàng ấy muốn biết một chuyện.”
Mẫu thân đảo mắt lườm ta.
Ta hỏi bà ta: “Nếu đệ đệ được sinh ra trước, người có còn sinh con ra không?”
Bà ta nghiêm mặt: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Nương chỉ cần trả lời ta.”
Ta nhìn chằm chằm vào mắt mẫu thân, nhưng ta biết bà ấy khó chịu vì cái nhìn này của ta nhưng vì Phó công công còn đang đứng ngay bên cạnh nên bà ta không dám làm gì cả.
Bà ấy vẫn trả lời, chỉ là đang cố tránh né ánh mắt của ta: “Đương nhiên…đương nhiên ta sẽ sinh con ra. Tiểu Thảo à, sau khi ta và phụ thân con ra đi vẫn cần người chăm sóc cho đệ đệ con mà.”
Cuối cùng ta cũng bật cười nói: “Thì ra là vì vậy.”