Hơi Ấm Hoàng Cung - Chương 14
Ta đã từng rất mong phụ mẫu đối tốt với ta như với đệ đệ, hoặc là chỉ cần tốt một chút thôi cũng được.
Nhưng bọn họ luôn đ.ánh ta, m.ắng ta, rồi lại nói với ta rằng: “Ta và mẫu thân cũng yêu con mà, giống như yêu đệ đệ con vậy.”
Lúc đầu, ta không thể phân biệt được có giống hay không, cho đến khi ta gặp Tạ Hành.
Chàng ấy nói với ta, “Tiểu Phù Tang à, yêu một người thì sẽ không nỡ làm tổn thương người đó.”
Trong sách nói, ăn miếng thì trả miếng.
Họ nói yêu ta, rồi lại đ.ánh ta, m.ắng ta, vậy thì ta sẽ trả lại họ y như thế.
Tạ Hành nói rằng chàng yêu ta, sau đó ôm ta.
Ta cũng sẽ ôm chàng ấy thật chặt.
Ta nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lương Uyển Đồng đang đứng ở cửa nhìn ta với ánh mắt phức tạp.
Ta hỏi nàng ấy: “Làm như thế này có phải rất tàn nhẫn không?”
Nàng ấy lắc đầu, bước đến chỗ ta và ngồi xuống: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ ra tay còn ác hơn nữa”.
Thật ra trong lòng ta không thấy tàn nhẫn, để bọn họ chịu nỗi đau mà ta từng chịu, sao có thể coi là tàn nhẫn?
Nhưng ta lại có chút sợ hãi, ta sợ Tạ Hành sẽ cảm thấy như vậy là không tốt.
Nghe ta nói, Lương Uyển Đồng bật cười thành tiếng.
“Thôi thôi ta xin, hắn ấy à, là kẻ cực kỳ thích bênh vực người của mình. Dù bây giờ ngươi có g.iết ba người này đi chăng nữa thì hắn ta cũng có thể thay ngươi che đậy đến cùng, còn muốn khen ngươi một câu “Tang Tang thật là giỏi” – Ngươi có tin không?”
Tất nhiên là ta tin rồi.
Sau chuyện này, ta càng ngày càng nhớ Tạ Hành, muốn đứng trước mặt chàng nói rằng: “Bọn họ ứ.c h.iếp ta như thế nào, ta đều trả lại họ tất cả rồi”.
Sau đó, sẽ nghe chàng ấy khen ta: “Tang Tang thật giỏi.”
Hoặc là: “Tiểu Phù Tang lợi hại quá đi.”
Ta chỉ biết chờ đợi và chờ đợi.
Cuối cùng đợi được tin Tạ Hành đã chế.t.
24.
Vào tháng ba đầu xuân, ph.iến q.uân ở thành Nhạc Châu giương cờ nổi dậy, tuyên bố sẽ phò tá huyết mạch chính thống của Tạ gia – đích trưởng tử của Tiên Hoàng hậu, Tạ Chinh lên ngôi Hoàng đế.
*ph.iến quân: qu.ân ph.ản lo.ạn, q.uân l.àm ph.ản.
Dẫn đầu là năm nghìn quân tinh nhuệ, một đường thẳng tiến đến Kinh đô.
Thế nhưng khi đến Đẩu Nguyệt Quan, bất ngờ bị một đám b.inh l.ính lạ mặt chặn lại.
Cầm đầu là một thiếu niên mặc hắc y, cầm kiếm xông vào giữa quân địch, như vào chốn không người, ch.ém đ.ầu tên thủ lĩnh phiến quân – Tề Ngọc Thần, bắt sống Tạ Chinh và áp giải hắn về Kinh thành.
Ta đoán, người thiếu niên này chắc khoảng 11 tuổi.
Theo lý mà nói, phải áp giải cả Tạ Chinh và Tề Ngọc Thần cùng về Kinh thành, đợi đến khi Tạ Hành phán tử mới đúng, sao lại cứ thế mà g.iết hắn ta nhỉ?
Ta vẫn đang đợi Tạ Hành đến đón ta vào cung, sau đó sẽ hỏi chàng từng chuyện một.
Thế nhưng chiều hôm đó, ta và Lương Uyển Đồng cùng nhau đến ăn ở quán mỳ hoành thánh gà xé siêu ngon, đột nhiên nghe thấy từ nơi cung thành xa xăm ấy, truyền ra 9 tiếng chuông báo tử.
Những miếng hoành thánh nóng hổi bỏng rát cả đầu lưỡi, ta hốt hoảng ném chiếc thìa đi, ngơ ngác đứng dậy.
Tiếng chuông báo tử ngân vang 9 hồi, đó chính là nghi thức cao nhất.
Có nghĩa là… Hoàng đế đã băng hà.
Ta ném một khối bạc, quay đầu sải bước chạy về phía Hoàng cung, nhưng mới đi được hai bước, tay ta đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo lại mềm mại nắm chặt lấy.
Là Lương Uyển Đồng.
“Bình tĩnh đã.”
Giọng nàng cũng run run, nhưng nàng ấy vẫn đang cố gắng xoa dịu ta: “Ta không tin Hoàng thượng lại ra đi dễ dàng như thế, hắn ấp ủ bày mưu nhiều năm như vậy rồi, huống hồ hiện giờ còn có ngươi nữa…”
Ta lắc đầu: “Phải, ta không nên sợ.”
Sau đó lại ngồi xuống, lấy một chiếc thìa mới, tiếp tục ăn hoành thánh.
Lương Uyển Đồng ngồi xuống đối diện ta, lo lắng nhìn ta: “Phù Tang … Ngươi có ổn không? Ngươi không sao chứ?”
“Không sao.”
Ta chỉ chợt nghĩ đến những gì ta đã nói vào ngày rời cung.
Ta tin Tạ Hành, tin chàng ấy sẽ giải quyết được mọi chuyện, ta tin chàng ấy sẽ sống sót mà đến đón ta về.
Nếu như không làm được, cũng chẳng sao cả.
Ta đi tìm chàng ấy là được.
Đi khắp cùng trời cuối đất, ta nhất định phải nghe chàng khen ta một câu: “Tiểu Phù Tang quá lợi hại.”
Ta còn phải nghe chàng nói câu: “Ta thích nàng nhiều lắm.”
Ăn hoành thánh xong, húp sạch nước lèo, ta còn gói thêm hai cái bánh đa vừng lạc ở quầy bánh bên cạnh mang về.
Lương Uyển Đồng rất lo lắng, đi theo ta không rời nửa bước, như thể nàng ấy sợ ta nghĩ quẩn vậy.
Cứ thế cho đến tối, khi sắc trời đã tối, ta đang ngồi ăn bánh trong sân thì bỗng lờ mờ nghe thấy tiếng động ở phía sau mấy tảng đá.
Ta quay đầu lại hỏi Lương Uyển Đồng: “Ngươi có nghe thấy không?”
Nàng ấy vừa gật đầu thì cánh cửa đột nhiên bị đạp mở tung ra, l.ưỡi đ.ao vụt sáng dưới ánh trăng, trong nháy mắt lao tới, đ.âm về phía ta.
“Thập Thất!”
Ta nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh lẽo, uy nghiêm và sắc bén, thậm chí mang theo chút hoảng sợ không dễ phát hiện.
Sau đó, một lực đạo mạnh mẽ kéo ta về phía sau, có một thanh kiếm đ.âm tới càng nhanh hơn, xuyên qua ngực của kẻ lao tới trước mặt ta.
Mũi k.iếm dừng lại, cách ta đúng hai phân, từng giọt m.áu vẫn đang nhỏ xuống.
Ta ngẩng đầu nhìn nam nhân mặc huyền y, tóc dài búi cao đứng trước mặt, ánh mắt còn tĩnh lặng hơn cả ánh trăng, sát khí lạnh lẽo dần dần tiêu tán đi, dưới ánh trăng biến thành một nụ cười sáng lạn.
Th.i th.ể ngã xuống, Tạ Hành vứt thanh kiếm trên tay đi, rồi dang tay về phía ta, ngoài cửa vẫn vang lên tiếng đánh nhau, còn cười đến tít cả mắt.
Sau đó, chàng nói, “Tiểu Phù Tang, ta đến đón nàng về nhà.”
Ta hít hít mũi, chạy nhanh đến, sau đó được Tạ Hành ôm chặt vào lòng.
Chàng ấy ôm chặt lấy ta một lúc, sau đó ghé tai ta, hỏi: “Tiểu Phù Tang à, có dám thử cưỡi ngựa không?”
Ta gật đầu.
Tạ Hành bế ta ra ngoài, sau đó dìu ta lên con ngựa cao đứng trước cửa, bốn vó của nó đang giẫm trên nền tuyết, rồi ngồi xuống phía sau ta.
Trước khi đi, chàng quay đầu lại liếc nhìn Lương Uyển Đồng đang ở phía sau: “Ta tin nàng có thể tự cưỡi ngựa.”
*haha cười chếc ta, tội nghiệp Đồng phi đáng thương, vừa phải ăn cơm tró, lại còn bị hắt hủi, huhu =)))