Ta Mở Thư Quán Ở Cổ Đại - Chương 3
Hai lần trước vì quá căng thẳng mà ta không dám nhìn kỹ, đôi mắt của Thái tử quả thực biết câu hồn đoạt phách.
“Cưới ta rồi ngươi có thể nhìn mỗi ngày, ngươi không muốn sao?” Giọng nói của Thái tử thanh khiết như rượu ngon, khiến lỗ tai ta ngứa ngáy.
“Muốn chứ.” Cứu mạng, ai có thể từ chối lời mời của mỹ nhân cơ chứ, dù sao thì ta không thể rồi.
Cho đến khi Thái tử đưa ta về Hầu phủ, ta mới tỉnh táo lại.
Hỏng rồi, ta trúng mỹ nam kế rồi!
Nhưng ai bảo ta thích kiểu này cơ chứ, hu hu.
Sau khi tỷ tỷ về nhà mẹ đẻ thăm, mẫu thân liền mời ma ma đến dạy lễ nghi cho ta, sợ rằng sau khi vào cung sẽ đắc tội với quý nhân.
Cứ như vậy mà học suốt một tháng, mãi đến một ngày trước khi ta cập kê.
“Tiểu thư, nô tỳ thấy người gầy đi nhiều rồi đó.” Sáng sớm ngày cập kê, Thư Lan vừa thay y phục vừa cảm thán.
“Thật sao? Mau để ta xem nào.” Lập tức cơn buồn ngủ bay biến, ta ghé vào trước gương đồng soi thử.
Quả thật không thể phủ nhận, một tháng huấn luyện kiểu ma quỷ này hiệu quả nhanh chóng rõ rệt!
Ngay cả chút mũm mĩm trên gương mặt từ trước đến nay luôn theo ta cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Nhìn như vậy, ta càng ngày càng giống tỷ tỷ hơn, chỉ là tỷ tỷ thừa hưởng đôi mắt đào hoa của phụ thân, còn ta lại giống mẫu thân, lông mày cong vút như liễu, đôi mắt sáng như hạnh nhân, so với tỷ tỷ thì ít đi vài phần quyến rũ, nhiều hơn vài phần thanh thuần.
Vì Hoàng thượng ban hôn nên lễ cập kê lần này có rất nhiều người đến dự, khung cảnh vô cùng long trọng.
Ba lần bái lạy, lấy tự, nghe huấn từ.
Một loạt nghi thức diễn ra khiến ta mệt mỏi rã rời, đầu óc choáng váng.
Lễ thành xong, Tả Du cùng ta trở về phòng, ta thì bận nghỉ ngơi, còn nàng thì mải mê ngắm nghía lễ vật ta nhận được.
Chỉ thấy nàng mở một hộp quà rồi kinh ngạc kêu lên:
“Chi Chi, mau nhìn này, cây trâm bộ diêu này đẹp quá đi!”
“Tiểu thư, đây là bộ diêu cánh bướm khảm ngọc minh châu do Thái tử tặng người, nghe nói là tác phẩm của danh gia triều trước.”
Ta mỉm cười nhận lấy bộ diêu, tỉ mỉ ngắm nghía.
Quả thực bộ diêu này tinh xảo vô cùng, viền vàng lấp lánh ánh sáng, giữa khảm một viên ngọc tròn trịa, tựa như giọt lệ trong suốt.
Đôi cánh bướm còn điểm xuyết những hạt minh châu nhỏ xíu, khẽ lay động liền tỏa ra ánh sáng mê người.
“Thật sự rất đẹp.” Ta khen ngợi, rồi cài bộ diêu lên tóc, quay người soi trước gương đồng.
Tả Du ở bên cạnh khúc khích cười, giọng điệu trêu chọc: “Nhìn xem Chi Chi nhà chúng ta, thật sự đẹp như tiên nữ hạ phàm! Cây trâm này với nàng đúng là hoàn mỹ vô cùng!”
Trong lòng ta vui sướng khôn xiết, nhưng ngoài miệng vẫn cố làm bộ kiêu ngạo đáp lại: “Sao lại thành người nhà của ngươi rồi?”
Nghe ta nói vậy, Tả Du càng cười lớn hơn, cố ý chọc ghẹo: “Aiya, đúng là vậy nha. Giờ chỉ mới một tháng không gặp mà ngươi đã thành người của Thái tử rồi! Vậy sau này ta phải bám chặt lấy Thái tử phi mới được!” Nói xong còn cố tình nháy mắt với ta.
Ta bị nàng trêu chọc đến đỏ mặt: “Đáng ghét! Còn chọc ta nữa là ta không thèm để ý tới ngươi đâu!”
“Được rồi, được rồi, ta không đùa nữa.” Tả Du nắm lấy tay ta, khẽ lay vài cái, “Nhưng nói thật nha, Chi Chi, ngươi với Thái tử thật sự rất xứng đôi đó.”
Nghe Tả Du nhắc tới Thái tử, ta không kìm được mà hỏi: “Ngươi nói xem, tại sao Thái tử lại muốn cưới ta chứ?”
“Thái tử thích ngươi thôi.” Tả Du trả lời không chút do dự.
“Ta với Thái tử chỉ gặp nhau có vài lần thôi mà.” Lời này ngay cả trẻ con cũng không tin được.
“Có đôi khi, tình yêu chính là bất ngờ như vậy.”
“Biết đâu Thái tử lại vừa gặp đã yêu ngươi thì sao?” Tả Du cười tủm tỉm nói.
“Được rồi, ta đúng là thừa hơi mới đi hỏi ngươi.” Cái đầu của Tả Du ngoài lúc làm ăn ra thì những lúc khác luôn thiếu mất một dây thần kinh.
“Chi Chi, ngươi đang lo lắng điều gì chứ? Bất luận Thái tử cầu hôn ngươi vì lý do gì, Hoàng thượng cũng đã hạ chỉ ban hôn rồi, chuyện này không thể thay đổi được nữa. Thay vì lo lắng về nguyên nhân, chi bằng suy nghĩ làm sao để đạt được kết quả tốt đẹp hơn.”
Nghĩ lại cũng thấy có lý, không ngờ ta lại được khai sáng bởi kẻ đầu óc đơn giản như Tả Du.
“Hơn nữa, Thái tử thân phận tôn quý, lại còn đẹp trai như vậy, gả cho hắn cũng không thiệt thòi gì ngươi cả.”
“Được rồi, coi như ngươi nói cũng có chút đạo lý.”
“À đúng rồi, đừng tưởng ngươi sắp làm Thái tử phi rồi là có thể không viết sách nữa nha, tháng sau ta nhất định phải nhìn thấy cuốn thứ năm đó.” Nhắc đến chuyện làm ăn, gương mặt Tả Du lập tức nghiêm túc trở lại.
“Biết rồi, đồ bóc lột sức lao động.” Ta đùa giỡn với Tả Du một hồi, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Vì hôn kỳ giữa ta và Thái tử vẫn chưa định, nên ta vẫn tiếp tục làm sâu gạo trong phủ, mỗi ngày ngoài ăn uống ngủ nghỉ thì chính là viết sách, thỉnh thoảng ghé thăm tỷ tỷ.
Tân tỷ phu đối xử với tỷ tỷ vô cùng tốt, ta cũng không còn lý do gì để ngược đãi hắn trong truyện nữa. Hơn nữa, ta sắp gả cho Thái tử rồi, tiếp tục viết về nguyên mẫu của hai người họ thì thật là kỳ cục, nên ta quyết định sẽ kết thúc câu chuyện ở cuốn thứ năm.
Nghe nói ta muốn kết thúc thoại bản, Tả Du ban đầu không hài lòng, nhưng sau khi nghe ta đảm bảo sẽ viết ra một câu chuyện mới hấp dẫn hơn thì nàng ta mới miễn cưỡng đồng ý. Sau một hồi tranh luận, cuối cùng ta cũng thuyết phục được nàng đổi từ một tháng một chương thành hai tháng một chương.
Còn chưa kịp suy nghĩ tiếp theo sẽ viết gì, ta đã nhận được truyền triệu của Hoàng hậu nương nương.
Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng một mình vào cung, vì thế trên đường đi vô cùng căng thẳng.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi, không cần câu nệ như vậy.” Giọng nói của Hoàng hậu dịu dàng thân thiết, khiến ta cảm thấy thoải mái hơn phần nào.
“Tạ Hoàng hậu nương nương.”
Ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng hậu, dung nhan được bảo dưỡng rất tốt, năm tháng dường như không hề để lại dấu vết gì trên gương mặt bà.
“Lâu rồi không gặp, con đã trở thành thiếu nữ rồi.”
“Hoàng hậu nương nương vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn phong thái thướt tha, dung nhan rạng rỡ.”
“Nhìn cái miệng ngọt như rót mật vậy.” Quả nhiên, không có nữ nhân nào không thích được khen ngợi.
“Thần nữ nói toàn là thật lòng, tuyệt đối không có nửa câu dối trá.”
“Con bé này, chẳng trách Thái tử lại chọn con. Con có biết hôn sự này là do chính hắn cầu xin không?”
“Thần nữ không biết, chẳng phải là Hoàng thượng hạ chỉ sao?”
“Ban đầu Hoàng thượng chọn Thái tử phi là tôn nữ của Lý Các lão, nhưng Thái tử không đồng ý, hắn nói Thái tử phi của hắn phải do hắn tự chọn.”
Xem ra hắn cũng có mắt nhìn đấy, không vừa ý con nha đầu xấu xí Lý Hoài Tịch kia, tâm địa lại còn độc ác.
“Nương nương, vậy người có biết tại sao Thái tử lại chọn thần nữ không?”
“Hắn chỉ nói ngươi thú vị, không giống những nữ tử tầm thường khác.”
Cái lý do gì vậy chứ, nghe chẳng giống lời hay ho gì cả, ta khẽ nhíu mày.
“Thái tử từ nhỏ đã phải gánh trên vai rất nhiều trách nhiệm và kỳ vọng, đôi khi cũng cảm thấy áp lực rất lớn, vì vậy, chữ ‘thú vị’ này chắc chắn là lời khen chân thành nhất. Hy vọng sau khi con gả vào Đông Cung, có thể ở bên cạnh hắn, mang lại cho hắn chút niềm vui và ấm áp.” Hoàng hậu dường như nhìn thấu tâm tư của ta.
Ta gật đầu: “Thần nữ nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Hoàng hậu hài lòng mỉm cười:
“Được rồi, con cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi. Khi nào rảnh rỗi thì lại vào cung trò chuyện với bản cung.”
Ta lại hành lễ lần nữa, sau đó theo cung nữ rời khỏi tẩm cung.
Khi bước ra khỏi cung điện, ta thở phào một hơi thật dài, quả nhiên không khí bên ngoài thoải mái hơn nhiều.
Tháng mười một, thời tiết kinh thành bắt đầu trở lạnh.
Hôn kỳ của ta và Thái tử cuối cùng được ấn định vào tháng năm năm sau, khi hoa dành dành vừa chớm nở.
Giá y của ta sẽ do cung nữ thêu chế trong hoàng cung, điều này đúng ý ta lắm, dù sao tay nghề thêu thùa của ta cũng thật sự không thể nhìn nổi.
Chuyện thoại bản mới vẫn chưa nghĩ ra được sẽ viết gì, vì vậy ta quyết định ra ngoài tìm cảm hứng.
Nhưng mùa đông quả thật ít hoạt động thú vị, cuối cùng vẫn là Tả Du đề nghị cùng đi dạo ở chùa Thông Giác.
Ta nghĩ đi cầu tài lộc cũng không tồi, cầu Phật Tổ phù hộ cho ta nhiều ý tưởng, việc làm ăn của thư quán luôn phát đạt.
Nói với mẫu thân xong, nghe nói là đi chùa nên mẫu thân đồng ý rất nhanh.
Mẫu thân chuẩn bị xe ngựa cho chúng ta, dặn dò phải chú ý an toàn rồi để chúng ta xuất phủ.
Đến nơi mới phát hiện chùa Thông Giác là nơi cầu nhân duyên rất linh thiêng, người đến hầu hết đều là quý nữ trong kinh thành.