Ta Là Công Chúa Cơ Mà - Chương 4
Ta bắt đầu nghi ngờ đầu hắn bị lừa đá rồi.
Nghĩ đến việc sau này còn phải sống dưới thời hắn làm hoàng đế, ta dịu giọng:
“Ta đây cũng là quá đau lòng thôi. Vì phò mã mà bỏ biết bao nhiêu bạc, thấp giọng khom lưng lấy lòng hắn, kết quả thì sao? Từ đầu đến cuối đều là bị lừa.”
“Nhưng hắn dù sao cũng là phu quân của tỷ, tỷ cầu xin phụ hoàng đi, nhà họ Tạ lưu đày thì được, nhưng giữ phò mã lại cũng được mà.”
Giờ thì ta bắt đầu nghi hắn… là cong rồi đó.
Không muốn nghe thêm mấy lời chó má ấy nữa, ta lấy cớ không khỏe, đuổi thẳng hắn ra ngoài.
—
Mấy hôm sau, lại nghe nói thái tử ở trên triều đề nghị:
Gửi ta đi Hồn Nô làm hòa thân.
“Phụ hoàng dưới gối chẳng có mấy công chúa, Chiêu Ninh hoàng tỷ vừa vặn mới hòa ly, là ứng cử viên thích hợp nhất để hòa thân.”
Các đại thần cũng tán thành không ít.
Trước đó ta làm động đến lợi ích của bọn họ vì chuyện cải cách thư viện, giờ thì đứa nào cũng đạp thêm một cú.
Tấu chương nối tiếp dâng lên, khen ta dũng cảm mưu trí, đúng là ứng cử viên số một cho việc hòa thân.
Các phi tần trong hậu cung vui như trẩy hội, ngay cả hoàng hậu cũng đích thân đến khuyên nhủ:
“Dù gì đệ đệ con là thái tử, nhưng dưới còn nhiều hoàng tử khác.”
“Nếu con chịu đi hòa thân, không những có thể giúp mấy phi tần sinh công chúa giữ thể diện, mà còn giúp thái tử mở rộng cục diện, kéo gần quan hệ với Hồn Nô.”
Hoàng hậu giọng điệu sâu xa:
“Chỉ khi hắn vững vàng, con sau này mới có thể sống yên ổn.”
Yên cái đầu bà ấy!
Tên này mà lên làm hoàng đế, ta chỉ sợ Đại Ngụy không quá ba đời thì nát như tương.
Huống hồ, kiếp trước ta xuyên vào sách, chính là bị đệ đệ yêu quý và mẫu thân thân thiết cùng nhau thiết kế.
Bảo sao họ đột nhiên “quan tâm”, cho người lái máy bay riêng đến đón ta về nước.
Kết quả là vì mưu đoạt công ty mà ta vất vả lập nên.
Hiện tại ta ngồi nghe triều thần tranh nhau chọn mấy chục cung nữ làm người đi cùng gả.
Đám đó sẽ được “ban thưởng” cho các đại thần Hồn Nô, ý đồ sinh con nối dòng để cải tạo huyết thống.
Vậy thì khỏi cần dùng binh đao, cũng có thể “lặng lẽ thu phục Hồn Nô”.
—
Nhiều năm qua, các cuộc chiến lớn nhỏ với Hồn Nô đã làm quốc khố cạn kiệt.
Nếu có thể âm thầm phân hóa, đúng là một kế sách đáng cân nhắc.
Hoàng đế im lặng không nói lời nào.
Thái tử liền đứng dậy:
“Hoàng tỷ là trưởng công chúa của Đại Ngụy, được thiên hạ nuôi dưỡng, dĩ nhiên nên vì an nguy của quốc gia mà hiến thân.”
“Hoàng tỷ yên tâm, đợi ngày Hồn Nô sụp đổ, đệ nhất định sẽ đích thân đi đón tỷ trở về!”
Vừa dứt lời, cả triều vang lên tiếng tung hô:
“Thái tử thật đại nghĩa!”
“Có Chiêu Ninh công chúa và thái tử điện hạ, đúng là phúc lớn của quốc gia!”
…
Bọn họ đem chuyện này nâng lên đến mức ta không thể không đi.
“Chiêu Ninh, ý con thế nào?”
Ta ngẩng đầu nhìn hoàng đế, rõ ràng ông muốn ta tự mình mở miệng xin đi.
Ai cũng biết, Hồn Nô khí hậu khắc nghiệt, dân phong hung tàn, là nơi man rợ ăn lông ở lỗ, cực kỳ bạo ngược.
Công chúa từng được gả sang đó, chẳng mấy người chịu nổi, chưa đầy bao lâu đã khóc lóc xin về.
Người nào may mắn sinh được hoàng tử cũng không tránh khỏi bị “tặng” tiếp cho các công thần Hồn Nô.
Trong mắt dân Hồn Nô, chẳng hề tồn tại khái niệm “vợ người khác thì không được đụng”.
Dân chúng Trung Nguyên đều khinh miệt chuyện đó.
Thế nhưng triều đình… lại không nỡ từ bỏ một kế sách có khả năng thành công như thế.
9
Tất cả mọi người đều nhìn ta, chờ ta gật đầu.
Ta khó xử lên tiếng:
“Nghe nói… ngôn ngữ Hồn Nô không giống với Trung Nguyên, giao tiếp có thể sẽ gặp không ít trở ngại?”
“Không sao, đệ đã tìm thầy biết tiếng Hồn Nô để dạy Hoàng tỷ rồi.”
Thái tử đáp ngay.
“Nghe nói bên ấy sống trong lều trại, mùa đông lại vô cùng lạnh giá.”
Ta vẫn tỏ vẻ lo lắng.
“Bên trong lều có trải thảm lông cừu dày, không hề lạnh đâu ạ.”
Một vị đại thần vội vàng an ủi.
“Món ăn bên đó cũng khác hẳn với Trung Nguyên, phải không?”
“Hoàng tỷ không cần lo lắng.”
Thái tử lại chen lời, “Đệ đã chuẩn bị đầy đủ đầu bếp tinh thông các món ngon, cả thầy thuốc, người trồng rau, mọi thứ đều đầy đủ.”
“Dược liệu cũng đã chuẩn bị cho Hoàng tỷ mấy xe lớn, cam đoan không để người chịu khổ.”
“Các kiểu y phục, trang sức đang thịnh hành trong kinh, mỗi năm đệ đều sai người đưa đến cho tỷ.”
“Chỉ cần Hoàng tỷ ở bên đó, vui vẻ sống mấy năm, sinh vài vị hoàng tử có huyết thống Trung Nguyên là được rồi.”
Thái tử nói một hơi, chặn hết mọi đường lui của ta.
“Thái tử quả thật thương Hoàng tỷ, lo nghĩ chu toàn như vậy!”
“Công chúa, ngài không thể phụ tấm lòng thành của Thái tử điện hạ được.”
Một vài kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy lại hùa theo.
Thái tử tiếp lời:
“Hoàng tỷ yên tâm, trăm họ Đại Ngụy nhất định sẽ khắc ghi ân đức của người.”
Ta vẫn không lên tiếng.
Hắn bắt đầu sốt ruột:
“Chẳng lẽ Hoàng tỷ không muốn giải cứu dân chúng khỏi khổ nạn sao?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của toàn bộ văn võ bá quan, kể cả hoàng đế, đều gắt gao nhìn chằm chằm vào ta.
Cứ như thể nếu ta không đồng ý, thì chính là tội nhân khiến thiên hạ chìm trong khổ ải.
—
Ta bình thản quỳ xuống:
“Thái tử nói rất đúng. Nhi thần cũng cho rằng hòa thân quả là một biện pháp hay.”
Gương mặt thái tử cùng bè cánh lập tức rạng rỡ.
“Chỉ là… cách ấy vẫn quá chậm.”
“Phụ nữ mỗi lần chỉ sinh được một đứa, còn phải mang thai mười tháng, mỗi người giỏi lắm sinh được hai ba đứa, muốn ảnh hưởng sâu xa tới Hồn Nô thì e là chưa đủ.”
“Là ngươi luyến tiếc vinh hoa phú quý nên mới viện cớ như vậy chứ gì!”
Thái tử cười lạnh.
“Ồ? Nhưng ban nãy chính Thái tử cũng nói hòa thân là một biện pháp tốt. Hay là… đúng như Thái tử nói thật?”
Hoàng đế trầm giọng, nghe không ra vui giận.
“Nhi thần vẫn cho rằng hòa thân là biện pháp hay.”
Ta nghiêm túc đáp.
“Chỉ là, không phải là nữ nhân đi hòa thân… mà là nam nhân.”
Lời vừa thốt ra, triều đường nhất thời chấn động.
“Hoang đường! Hòa thân từ xưa đến nay toàn là nữ nhân, sao lại để nam nhân đi được?”
“Nam nhân không thể gả đi, chẳng phải trò cười thiên hạ sao?”
“Công chúa đây là không muốn đi, nên mới ăn nói hồ đồ như vậy đúng không?”
…
Ta vẫn bình tĩnh không đổi sắc:
“Trước tiên, nam nhân thích nghi tốt hơn. Hồn Nô nữ quý tộc cũng có không ít quyền lực.”
“Hồn Nô nam thô lỗ xấu xí, nếu là những nam tử Trung Nguyên tuấn tú nho nhã, ôn nhu săn sóc, chẳng sợ họ không động lòng.”
“Thứ hai, nam nhân cường tráng khỏe mạnh, có thể để nhiều người mang thai cùng lúc.”
Ánh mắt hoàng đế thoáng trầm ngâm, e là đã liên tưởng đến mấy chục vị hoàng tử trong hậu cung của mình.
“Cuối cùng, con cái sinh ra sẽ mang dòng máu Trung Nguyên, một khi người đông thế mạnh, nội bộ địch nhân ắt sẽ rối loạn.”
“Đợi đến lúc các vị đưa vợ con về triều, được phong quan ban thưởng, chẳng phải là đại sự vinh quang lẫm liệt hay sao?”
Toàn bộ triều đường lập tức rơi vào im lặng.
Không ít đại thần cúi đầu tính toán xem, trong nhà có đứa con thứ vô dụng hay đứa cháu họ xa nào có thể đưa đi liều một phen đổi lấy công danh.
10
Chỉ còn lại Thái tử thở hồng hộc, hiển nhiên bị chọc tức đến sắp bốc khói.
“Người Hồn Nô nói rồi, hòa thân phải là nữ tử hoàng thất!”
“Vậy thì dễ thôi! Thái tử người đi là được rồi.”
Ta cười như không.
“Ta là Thái tử một nước, sao có thể đi hòa thân được!?”
Hắn nhìn ta như nhìn kẻ điên.
“Nhưng nếu kế hoạch thành công, chẳng mấy năm nữa chúng ta sẽ phá vỡ được nội bộ Hồn Nô.”
Ta nhẹ nhàng nói.
“Dù có thất bại, đến lúc đó phụ hoàng nhất định sẽ sai người đến rước người về, Thái tử cũng chẳng có tổn thất gì, đúng không?”
“Ta còn nghe nói, vị công chúa nhỏ được Thiền vu sủng ái nhất sắp cập kê rồi. Ngoại thích nhà nàng ta thế lực ngang ngửa với Thiền vu.”
“Cơ hội ngàn năm có một đấy.”
Ta chân thành khuyên nhủ.
Nhìn thấy hoàng đế bắt đầu dao động, sắc mặt Thái tử trắng bệch, giọng cũng vỡ vụn:
“Phụ hoàng! Nhi thần… nhi thần không phải không nguyện đi… mà là… là không biết tiếng Hồn Nô, sợ làm hỏng việc.”
“Không phải ngươi đã tìm thầy dạy rồi sao?”