Ta Là Công Chúa Cơ Mà - Chương 3
Ta nhẹ nhàng giải thích.
Nhưng bà ta không chịu nghe:
“Đã vậy, lão thân đành vào cung gặp Hoàng hậu nương nương, xin Người chủ trì công đạo.”
Đúng lúc này, khẩu dụ tước đi sắc phong của phu nhân Tĩnh An hầu cũng vừa được truyền tới.
Bà ta đang loạng choạng trèo lên xe ngựa, nghe xong một cái, chân trượt ngã xuống đất.
Miệng há ra ngậm vào mấy lần vẫn không nói được lời nào.
Sau khi chấp nhận được sự thật, bà ta chẳng còn tâm trí nào quan tâm tới vết thương trên người nữa.
6
Phu nhân Tĩnh An hầu lảo đảo nhào tới ôm lấy chân ta.
“Điện hạ, điện hạ không thể làm vậy được!”
“Ngài nể tình Tử An, xin tha cho lão thân lần này.”
“Từ nay về sau, thần phụ nhất định một lòng nghe theo điện hạ, cầu xin người đại phát từ bi, xin Hoàng thượng thu hồi thành mệnh, nếu không… thần phụ thật sự sống không nổi nữa!”
Trong viện của Tĩnh An hầu phủ còn có hai vị trắc thất thân phận cao quý.
Một người là cháu gái bên ngoại của lão phu nhân, người còn lại là con gái cố giao của Hầu gia.
Trước kia, bà ta dựa vào phong hiệu nhị phẩm phu nhân mà chèn ép hai người kia không ngóc đầu lên được.
Sau khi Tạ Cảnh Thụy lấy công chúa, bà ta lại viện cớ nhi tử chịu uất ức, bản thân đau lòng, rồi đẩy cả hai trắc thất ra trang trại ngoài thành.
Hiện tại, chẳng qua chỉ là phong thủy luân chuyển mà thôi.
—
Ta tiến cung vấn an phụ hoàng, mẫu hậu.
Nhân tiện, cũng kể lại chuyện nhà họ Tạ mượn danh ta lấy tài sản trong hai năm qua.
“Phụ hoàng, số bạc này, nhi thần định lấy một nửa lập cháo từ thiện ở các châu quận, một nửa còn lại lập vài viện nuôi dưỡng, để trẻ nhỏ cùng người già đều có thể hưởng ân đức của phụ hoàng.”
Trên gương mặt hoàng đế tràn đầy vui mừng:
“Chiêu Ninh trưởng thành rồi. Con có lòng như thế, trẫm rất vui mừng.”
“Chỉ là, như vậy phủ công chúa chẳng phải hết sạch bạc sao?”
Ngài trêu ghẹo.
“Nhi thần từ đầu tới cuối đều có cung trung cung dưỡng, giữ bạc ấy cũng vô dụng, chi bằng mang ra giúp dân, làm chút việc có ích cho bách tính Đại Ngụy.”
Ta nghiêm mặt đáp.
Hoàng đế từ trên cao bước xuống, vỗ nhẹ vai ta:
“Không tệ, thân là công chúa, nên có khí độ như thế.”
“Con đã có lòng, vậy trẫm ban thêm cho con hai mươi vạn lượng, việc này giao cho con toàn quyền xử lý.”
—
Ta đem tất cả châu báu, thư họa quý giá trong thư phòng của phò mã ra bán sạch, kiếm thêm một khoản không nhỏ.
Sau đó thu nhận lũ trẻ mồ côi, nghèo khổ trong thành đưa vào từ thiện viện.
Trong viện, người già và phụ nữ phụ trách nấu nướng, quét dọn.
Người có tay nghề thì dạy đám nhỏ các kỹ năng, đồng thời mời tiên sinh dạy chữ, dạy sách.
Ngoài học chữ, ta còn mời thêu nương nổi tiếng dạy các bé gái nữ công, mời sư phụ võ nghệ dạy các bé trai cưỡi ngựa, bắn cung, quyền cước.
Những đứa có thiên phú được dạy riêng.
Công việc ở đây vô cùng bận rộn, đến cả nhà phò mã ta cũng chẳng buồn quan tâm.
Nghe cung nhân kể, sau khi chịu phạt quỳ xong, phò mã bị người ta khiêng ra khỏi phủ công chúa rồi không quay lại nữa.
Chuyện này lại khiến không ít kẻ mở miệng chửi ta.
Ta chẳng để tâm.
Bởi vì tiệm trang sức và cửa hàng lụa do ta mở ra kinh doanh phát đạt phi thường.
Những món trang sức do ta vẽ thiết kế, đơn đặt hàng đã kín lịch tới tận nửa năm sau.
Khăn tay, túi thơm do lũ trẻ trong từ thiện viện thêu cũng bán sạch veo.
Tấm “Bách Tuế Đồ” do cả viện cùng thêu tay được dâng lên án thư của hoàng đế, được ngợi khen hết lời.
Ngày càng có nhiều người tự nguyện đưa con mình đến.
—
Hoàng đế còn thân chinh vi hành, giả trang xuất cung, chọn vài bài học của bọn nhỏ để xem.
Ngài gọi tới hai đứa trẻ, hỏi mấy câu.
Tuy trả lời còn ấp a ấp úng, nhưng nét mặt của hoàng đế đầy vẻ hài lòng.
Thậm chí có đứa bé ba tuổi còn lẩm nhẩm:
“Hoàng thượng tốt, hoàng thượng tốt…”
Phụ hoàng bật cười, hỏi:
“Con chưa từng gặp trẫm, sao biết trẫm tốt?”
Đứa nhỏ sợ sệt co rúm lại, nhưng vẫn kiên định đáp:
“Cơm no là hoàng thượng cho.”
Nó chỉ sang học viện bên cạnh:
“Học chữ cũng là hoàng thượng cho, người tốt nhất.”
Trên mặt hoàng đế hiện lên nét trầm tư.
Đợi đến khi xem xét xong mọi thứ, ngài không khỏi cảm thán:
“Giáo hóa thế này, tương lai triều đình sẽ có thêm nhiều người tài.”
Lập tức hạ chỉ cho Lễ bộ, phổ biến mô hình ấy đến tất cả các thư viện trong Đại Ngụy.
Sau đó nhìn ta thật lâu, khẽ thở dài:
“Chỉ tiếc, lại là thân nữ nhi.”
Dứt lời, ngài khen thưởng ta một phen, lại ban thêm một mảnh phong địa rộng lớn hơn nữa.
—
Sáng hôm sau, ta bị ngự sử buộc tội.
Nói rằng ta uy hiếp triều thần, ép Tĩnh An hầu phủ bán nhà bán đất mới gom đủ hai mươi vạn lượng bạc.
Mấy vị ngôn quan liên danh dâng sớ, luận tội ta bắt người bừa bãi, ngược đãi phò mã, kiêu căng hoang phí, yêu cầu hoàng thượng nghiêm khắc xử lý để làm gương.
Ta không chút hoảng hốt, lôi hết chứng cứ những năm gần đây Tĩnh An hầu phủ mượn danh nghĩa của ta nhận hối lộ, ức hiếp dân lành ra ánh sáng.
Đương nhiên, cả chuyện hắn năm xưa bày mưu đẩy ta xuống vực, ta cũng không bỏ sót.
7
Ta tiện thể tố thêm chuyện cả nhà phò mã giấu tài sản khổng lồ.
Trong sách viết rất rõ, bọn họ giấu toàn bộ của cải ở trang viện của vú nuôi già.
Ta dẫn người đến tra xét, quả nhiên phát hiện mật đạo, bên trong là kho tàng đủ để sánh ngang quốc khố.
Đây vốn là vốn liếng ban đầu để hắn dựng nên cơ nghiệp.
Ta không chừa lại cho hắn chút nào, toàn bộ mang đi sạch sẽ.
Nhìn đống của cải có thể so với ngân khố, hoàng đế nổi trận lôi đình.
Lập tức hạ chỉ, ban ta và phò mã hòa ly, tịch thu toàn bộ gia sản Tĩnh An hầu phủ, lưu đày cả nhà.
Không xử tru di cửu tộc là vì trong lịch sử Đại Ngụy, ngoài phản nghịch ra, chưa từng có thế gia nào bị xử trảm.
Thế gia đã tồn tại mấy trăm năm, nếu một lòng kết thành thế lực, hoàn toàn có thể ngang hàng với thiên tử.
Chẳng qua của cải nhà họ Tạ quá mức kinh người, đến mức khiến bao kẻ cũng đỏ mắt, thế nên cầu xin cho họ cũng chẳng có mấy người.
Đó cũng là lý do vì sao sau khi ta thúc đẩy cải cách thư viện, lại có nhiều người dâng sớ hạch tội ta đến thế.
—
Ta vừa lấy lòng được hoàng đế.
Lại vừa hồi phục thân phận độc thân.
Đang định sống những ngày vương giả ung dung của một công chúa thời cổ.
Thì lại bị thanh mai trúc mã của Tạ Cảnh Thụy đâm sau lưng.
Chỉ là Thuận Thiên phủ đã trực tiếp đuổi nàng ta đi, không thèm tiếp.
Thế mà nàng ta vẫn không cam lòng, khắp nơi rêu rao rằng ta tư thông với người khác, vì vậy mới gấp rút đòi hòa ly.
Lời đồn bay khắp kinh thành.
Đến cả Hoàng hậu cũng đến cảnh báo ta phải giữ mồm giữ miệng.
Ta còn tưởng nha đầu kia đầu óc có vấn đề, chẳng buồn tính toán với nàng ta.
Ai ngờ nàng ta càng ngày càng quá quắt, dám chặn xe ngựa của ta giữa phố.
“Công chúa, chẳng lẽ người có tật giật mình?”
“Năm xưa nếu không phải người xen ngang, ta đã sớm gả cho ca ca Tử An. Nay người hại cả nhà họ bị lưu đày, công chúa không tính chuyện chuộc tội sao?”
Nàng ta trịnh trọng chỉ trích ta.
Ta ngăn cung nhân định đuổi nàng ta đi, vén rèm xe lên, thản nhiên đáp:
“Nếu ngươi không phục phán quyết của Hoàng thượng, lại cố tình làm ngơ chuyện nhà họ Tạ giấu tài sản, bản cung hoàn toàn có lý do nghi ngờ ngươi là đồng đảng.”
“Bản cung sẽ tấu lên phụ hoàng, ban cho ngươi cơ hội ‘đồng hành lưu đày’ với nhà họ Tạ.”
Ánh mắt nàng ta lập tức tràn đầy kinh hoảng, xoay người bỏ chạy.
Ta nói được, làm được.
Lập tức ra lệnh xoay kiệu, tiến thẳng vào cung tâu rõ với phụ hoàng.
8
Lần này, Hoàng thượng không hề do dự.
Bọn tiểu gia tộc bám vào nhà họ Tạ, chỉ bằng một đạo khẩu dụ, toàn bộ bị tống vào đại lao chờ ngày lưu đày.
Tiểu thanh mai của Tạ Cảnh Thụy gào khóc đứt ruột đứt gan, ban đầu còn quỳ xin cầu tình.
Về sau thì ngày đêm không nghỉ, chửi Tạ Cảnh Thụy đến văng nước miếng tung tóe.
Nghe nói náo loạn đến mức cả nhà giam không ai ngủ được, đồng loạt ký đơn xin dời nàng ta sang giam cùng nhà họ Tạ.
Từ đó về sau, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng tiểu thanh mai ra tay đánh người, xen lẫn là tiếng Tạ Cảnh Thụy rên rỉ như bò bị chọc tiết.
Cũng phải, nhà họ Tạ đều bị cùm tay khóa chân.
Còn nàng ta là tòng phạm, bị bắt giam tay không, chẳng có lấy một cái tăm.
Ta còn cố tình sai ngục tốt chăm cho nàng ta ăn uống đầy đủ, để khỏi yếu quá không đánh nổi.
Sau chuyện này, triều thần đối với ta càng thêm e dè, không ai dám tùy tiện động vào nữa.
Chỉ có thái tử là không ưa nổi ta.
“Hoàng tỷ, người đâu có chút khí độ nào của một công chúa? Phò mã bị lưu đày rồi, vậy mà tỷ còn ở phủ mở tiệc mừng vui?”