Ta Là Công Chúa Cơ Mà - Chương 2
Dù nàng ta khóc lóc van xin thế nào, ta cũng giả điếc làm ngơ, trực tiếp sai người bịt miệng đem đi.
Phu nhân họ Vương chính là người nổi danh khắc nghiệt trong kinh thành.
Trước đây từng có mấy tiểu thư được chọn làm thiếp, chỉ mới diện kiến bà ta một lần, đã thà cắt tóc đi tu cũng không chịu gả vào phủ.
Bội Nghi chẳng phải mồm miệng toàn “phò mã rộng lượng” đó sao?
3
Bản cung tin rằng, nàng ta nhất định sẽ biết đủ khi đến phủ Vương phu nhân.
Còn về phía Thái hậu, chuyện công chúa ban hôn cho cung nữ vốn là chuyện tốt, huống chi lại gả vào nhà quan.
À phải rồi, nàng ta vừa nói gì cơ?
Tạ Cảnh Thụy lại trở về rồi!?
Sao có thể để vậy được!
Hết cách, bản cung đành phải làm phiền thị vệ thêm lần nữa, kéo Tạ Cảnh Thụy quẳng xuống ao.
Không giết được thì cứ từ từ mà dằn vặt!
Sau khi đem toàn bộ người của Tạ Cảnh Thụy tống hết lên trang trại cuốc đất, Nội vụ phủ đưa đến một đợt người mới ngoan ngoãn nghe lời.
Hầu hạ bản cung vô cùng chu đáo, khiến bản cung vừa nhắm mắt vừa định đi gặp Chu Công.
Một trận ồn ào chợt vang lên, khiến bản cung giật mình tỉnh giấc.
“Giang Ly, sao ngươi có thể đối xử với phu quân mình như thế, ngươi muốn hại chết hắn sao?”
Phu nhân Tĩnh An hầu hùng hổ xông vào.
“Mau lập tức cho người của ngươi rút lui, bằng không đừng trách bổn phu nhân không khách khí!”
Người bà ta dẫn đến ai nấy đều tay cầm gậy gộc, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào bản cung.
Bản cung vẫn nằm trên giường, liếc mắt nhìn bà ta một cái.
Bà ta giận càng thêm giận:
“Ngươi còn ra thể thống gì nữa? Trưởng bối đứng đây mà ngươi không buồn đứng dậy hành lễ!”
Bản cung đưa mắt nhìn sang cung nữ đang hầu hạ bên cạnh.
Thị vệ lập tức áp chế đám người kia lại.
Bà ta không ngờ bản cung lại dám phản kháng, giận dữ mắng lớn:
“Con ta sao lại cưới trúng nữ tử như ngươi, vừa độc ác lại vô lễ! Bất kính với trưởng bối, bất hiếu với mẹ chồng, trong mắt ngươi còn có chữ ‘hiếu đạo’ nữa hay không?”
Chiếc mũ này chụp xuống đầu, cho dù là công chúa hoàng gia cũng khó mà yên thân.
Bản cung thong thả ngồi dậy, chậm rãi bước tới trước mặt bà ta.
Bà ta lại tưởng bản cung bị dọa sợ, lập tức lớn giọng hô lên:
“Hừ, bây giờ biết sợ rồi sao?”
“Mau bảo cung nữ của ngươi lập tức mời con trai ta lên đây!”
“Rồi gọi cả thái y viện tới xem bệnh cho nó!”
“Còn nữa, bổn phu nhân mất đi sắc phong, ngươi phải lập tức cầu xin Hoàng thượng trả lại cho ta, rồi bồi thường cho phủ Hầu của chúng ta mười vạn lượng bạc, nếu không bổn phu nhân sẽ bảo con trai ta hưu ngươi ngay lập tức!”
Bà ta trịch thượng chỉ đạo bản cung như thể mình là chủ phủ.
Trước kia, mỗi lần bà ta đến đều moi được từ nguyên chủ không ít lợi lộc.
Phủ công chúa thiếu chút nữa là bị mẹ con họ dọn sạch.
Nhưng bản cung nào phải cái bánh bao mềm nhũn kia nữa?
Bản cung ngoắc tay gọi một nữ quan tới:
“Lời của Hầu phu nhân ngươi nghe rõ rồi chứ? Mau vào cung bẩm với phụ hoàng ta một tiếng.”
Nữ quan lĩnh mệnh rời đi.
Phu nhân Tĩnh An hầu càng thêm vênh váo, giãy khỏi tay cung nữ, tiến tới ngồi xuống ghế trên đầu.
“Qua đây, bóp chân cho ta. Bổn phu nhân tuổi lớn rồi, thân thể chẳng còn khỏe như trước.”
Nghe đủ lời nhảm nhí, bản cung cũng lười phí lời.
“Lôi ra ngoài.”
Khi phu nhân Tĩnh An hầu bị quẳng ra ngoài cửa, mặt đầy kinh ngạc.
“Ngươi—Ngươi—”
Bà ta chỉ tay vào bản cung, tức đến nỗi tay run cầm cập, mãi một lúc sau mới tìm lại được giọng:
“Nỗi nhục hôm nay, thần phụ nhất định ghi nhớ trong lòng!”
Bà ta lảo đảo bò dậy, trong mắt tràn đầy oán độc.
Bản cung chẳng buồn để tâm, ngược lại còn nhắc đến phò mã:
“Muốn bản cung thả Tạ Cảnh Thụy ra cũng được, các ngươi đem hết những thứ từng lấy từ bản cung trả lại đây.”
“Đó là đồ ngươi hiếu kính cho chúng ta, ngươi làm gì còn mặt mũi đòi lại?”
Bà ta không dám tin mà trừng mắt nhìn bản cung.
Bản cung lười đáp, chỉ nhấc tay xoa tai:
“Không trả cũng được, dù sao thân thể Tạ Cảnh Thụy còn khỏe, chịu đựng hai ba ngày chắc không chết đâu.”
4
“Hay các ngươi muốn để bản cung lại phải vào cung mách với phụ hoàng, rằng công chúa phủ bị các ngươi dọn sạch không còn thứ gì?”
“Đến lúc đó, e rằng không còn đơn giản là trách phạt đâu, có khi cái tước vị Hầu phủ của các ngươi cũng phải xem lại đấy.”
Bà ta nghẹn lời, giọng lập tức dịu xuống:
“Không phải ta không muốn đưa, chỉ là mấy thứ đó… dùng hết rồi.”
“Không sao, đổi thành bạc đưa bản cung cũng được.”
“Không nhiều, chỉ hai mươi vạn lượng.”
Bản cung vô cùng dễ tính.
“Ngươi sao không đi cướp cho xong!?”
Bà ta thất thanh thét lên.
Ta cười như không cười:
“Chẳng phải… đang cướp đấy sao?”
Bà ta giận dữ vung khăn, quay đầu bỏ đi.
Ta thong thả nói vọng theo:
“Ôi, đáng thương thay cho phu quân của bản cung, mẫu thân ruột thịt mà lại vì chút bạc vụn mà bỏ mặc hắn không quan tâm.”
“Không biết sau khi biết được, hắn còn một lòng hướng về Hầu phủ nữa không?”
Bước chân vội vã của phu nhân Tĩnh An hầu khựng lại, rồi tức tối lao ra khỏi cửa phủ công chúa còn nhanh hơn lúc đến.
—
Sáng sớm hôm sau.
Phu nhân Tĩnh An hầu tóc tai tán loạn, mặt còn in rõ dấu tay, quỳ gối trước cửa phủ công chúa, nước mắt giàn giụa.
“Điện hạ, Tử An từ nhỏ thể chất đã yếu, sao chịu nổi hình phạt này!”
Tử An, chính là biểu tự của Tạ Cảnh Thụy.
“Ngài muốn phạt thì phạt nô tỳ đây, nô tỳ bằng lòng thay con chịu phạt, chỉ cầu xin điện hạ khai ân, tha cho Tử An một mạng.”
“Dù sao năm xưa Tử An cũng từng cứu mạng điện hạ, xin ngài nể tình tha cho nó một lần, nô tỳ cam đoan từ nay về sau nó sẽ hết lòng phụng dưỡng điện hạ.”
Lần này, bà ta chẳng còn cái dáng vẻ vênh váo ngày hôm qua nữa, chỉ là một bà mẹ đau lòng vì con.
Dân chúng vây quanh chỉ trỏ bàn tán.
“Hoàng gia đúng là không thể động vào, hôm trước còn tưởng công chúa thật lòng với Thế tử, ai ngờ mới mấy hôm đã chán rồi.”
“Chán thì chán, cũng đâu đến nỗi khiến người ta phải cầu xin cứu mạng chứ?”
Một người thắc mắc.
“Nghe nói hiện giờ Thế tử toàn thân đầy thương tích, bị ném vào hồ sen, sợ là khó giữ mạng. Mẫu thân hắn hôm qua đến xin tha cũng bị đánh.”
“Ra tay với cả mẹ chồng, dù là công chúa cũng không thể quá đáng thế chứ!”
Dân tình không hiểu đầu đuôi bị kích động cả lên.
“Đáng thương cho Thế tử, một công tử Hầu phủ chính danh, tương lai rộng mở, vậy mà giờ…”
“Đúng vậy! Lúc trước nếu cưới biểu muội kia – mỹ nhân nổi danh khắp kinh thành, giờ không biết sung sướng đến đâu rồi.”
“Ngự sử cũng không quản chuyện này sao?”
…
Nghe rõ mồn một.
Ta lạnh lùng liếc một vòng, ánh mắt rơi thẳng vào những kẻ mồm năm miệng mười.
“Kẻ nào dám bôi nhọ hoàng gia, giải hết về Thuận Thiên phủ.”
Vài kẻ hô to nhất lập tức bị bắt lại.
Dân chúng vây quanh liền giải tán sạch sẽ.
Chỉ còn lại mỗi mình phu nhân Tĩnh An hầu ngồi phệt dưới đất.
Ta đứng từ trên cao nhìn xuống, giọng chậm rãi mà lạnh băng:
“Chính vì bản cung quá mức khoan dung, nên mới để các ngươi hết lần này đến lần khác cưỡi lên đầu bản cung mà tác oai tác quái.”
“Làm thần tử, các ngươi không biết tôn ti; làm trưởng bối, các ngươi chẳng chút từ tâm.”
“Hôm nay, bản cung sẽ khiến các ngươi hiểu rõ: thế nào là quy củ, thế nào là kính sợ.”
Sắc mặt bà ta lập tức trắng bệch, ánh mắt nhìn ta tràn ngập kinh hoàng.
Ma ma bên cạnh ta đột ngột giơ tay, tát cho bà ta một cái vang dội.
“Bất kính với công chúa, đáng phạt.”
Phu nhân Tĩnh An hầu phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt oán độc nhìn ta.
Ma ma lại một cái tát nữa quật qua:
“Trước mặt công chúa còn dám vô lễ, quỳ xuống!”
Đến khi bị tát đến mấy chục cái, mặt sưng như đầu heo, bà ta mới chịu học cách hành lễ.
Bà ta lảo đảo bỏ chạy, nhưng bị người của bản cung chặn lại.
“Khoan đã, ngươi không lo cho đứa con ngoan nhà ngươi nữa sao?”
Bà ta chậm rãi quay đầu lại nhìn ta, từng chút một đầy cứng ngắc.
Ta bước đến trước mặt bà ta:
“Hay là, bà mẫu thật sự không để tâm lời bản cung đã nói ngày hôm qua?”
“Người đâu, chuẩn bị kiệu, bản cung muốn vào cung gặp phụ hoàng.”
Nói xong, bản cung chẳng buồn nhìn bà ta thêm lấy một lần, chỉ quay người phân phó cung nhân.
5
Ta vừa nhấc chân, còn chưa kịp bước đi, đã bị một người níu chặt lấy.
“Điện hạ, điện hạ không thể làm vậy được!”
“Bản cung cho ngươi một canh giờ, bản cung muốn thấy ngân phiếu.”
Kiếp trước là thương nhân, ta đời nào để bạc nhà mình không cánh mà bay vào tay lũ ngu ngốc này?
Huống chi…
Hôm qua cung nữ bẩm lại, cả phủ công chúa chỉ còn chưa tới một trăm lượng bạc!
Tất cả đều bị phò mã chuyển đi sạch sẽ.
“Đưa, ta đưa!”
Phu nhân Tĩnh An hầu quỳ dưới chân, gào khàn cả cổ, sợ ta thật sự đi bẩm báo.
Bà ta còn một tiểu nhi tử được cưng chiều tận mây xanh, sao có thể không vì hắn mà dè chừng?
Rất nhanh, một hộp ngân phiếu được đưa tới.
Sắc mặt phu nhân Tĩnh An hầu cực kỳ khó coi:
“Giờ thì điện hạ có thể thả con ta ra rồi chứ?”
“Đương nhiên.”
Ta vừa thưởng thức từng tờ ngân phiếu trong tay, vừa bảo người đưa Tạ Cảnh Thụy lên.
Thật ra ta cũng chẳng định để hắn ngâm ba ngày.
Phụ hoàng sớm đã phái người truyền lời, bảo ta đừng để xảy ra án mạng.
Còn rút luôn đám thị vệ về.
Cũng được thôi, đám cung nhân mới này rất biết nghe lời.
Tạ Cảnh Thụy trong bộ dạng chật vật bước tới tạ ơn.
Vừa ngẩng đầu thấy dáng vẻ thảm hại của mẫu thân mình, lập tức nghiến răng, lao tới định đánh ta.
“Ngươi dám động vào mẫu thân ta!”
Kết quả bị mấy bà tử lực lưỡng đá ngã lăn ra đất.
“Giang Ly, chuyện ta hối hận nhất đời này chính là… đã từng cứu ngươi!”
Bị đè xuống đất rồi mà hắn vẫn còn gào lên những lời hung hăng.
Ta bước tới trước mặt hắn.
“Tạ Cảnh Thụy, chuyện ta gặp nạn khi xưa, ngươi thật nghĩ mình làm sạch sẽ đến thế sao?”
“Điện hạ nói gì, vi thần không hiểu. Vi thần chỉ biết, năm đó là ta đã cứu điện hạ.”
Cơ thể hắn khựng lại, sắc mặt trắng bệch, nhưng miệng vẫn cứng.
“Lúc trước ta vì tham sắc mà mới chịu cùng ngươi diễn trò.”
Ta ngồi xổm xuống bên cạnh, vỗ nhẹ lên mặt hắn, dùng giọng chỉ đủ để hắn nghe thấy:
“Bây giờ, tốt nhất là ngươi nên biết điều một chút, bằng không… ta cũng không biết bao giờ sẽ ‘lỡ miệng’ nữa.”
Nói xong, ta vung tay một cái, tâm trạng vô cùng tốt:
“Xem ra phò mã vẫn còn oán giận bản cung, vậy thì đưa đến Phật đường, cùng Linh ma ma tụng kinh đi.”
Hắn hoàn toàn không phản kháng, để mặc bị dẫn đi.
Mẫu thân hắn thì không chịu nổi nữa.
“Điện hạ, chẳng phải ngài nói chỉ cần đưa bạc là sẽ thả người, sao có thể nuốt lời?”
“Bản cung đã thả rồi mà!”
“Hắn chẳng phải vừa định đánh bản cung, nên mới bị phạt tiếp đó sao?”