Ta Là Công Chúa Cơ Mà - Chương 1
1
Vừa mới tỉnh khỏi cơn choáng vì vụ nổ máy bay.
Ngay sau đó, mặt ta đau rát, người liền bị đẩy xuống hồ sen.
Trên bờ là một nam tử tuấn mỹ, giọng nói nghiêm khắc:
“Đường đường là công chúa, là nữ nhi hoàng gia, lẽ ra nên làm gương, càng phải hiểu quy củ và liêm khiết, sao có thể nhìn chằm chằm vào nam nhân khác.”
“Hôm nay công chúa đã nhận sai, vậy thì cứ ở dưới nước ba canh giờ, để ghi nhớ bài học này.”
Ta: ???
Công chúa?
Ta xuyên vào thân thể nữ diễn viên nào đây?
Ngay giây kế tiếp, đầu đau như búa bổ, một cuốn sách bị nhét thẳng vào não ta.
Đây là một quyển tiểu thuyết ngược luyến tình thâm.
Nữ chính trong sách là công chúa, si mê thế gia tử – Tạ Cảnh Thụy, hết lòng lấy lòng hắn.
Hắn lợi dụng nàng để che mắt người đời, mưu đoạt ngai vàng.
Cuối cùng, nữ chính bị hắn giết sạch toàn gia, phẫn uất mà ch.t, đến khi đó nam chính mới bừng tỉnh phát hiện bản thân đã yêu nàng.
Thề rằng suốt đời không lập hoàng hậu, cả đời ngồi trên ngai vàng ôm tiếc nuối bi thương.
Tiếp nhận xong toàn bộ cốt truyện, tâm trạng ta rất không vui.
Bởi vì… người thảm nhất chính là vị công chúa ấy.
Mà giờ, ta chính là vị công chúa xui xẻo ấy!
Nam chính? Hắn cưới ba ngàn mỹ nhân vào hậu cung!
Sinh con sinh cái đến mức đếm cũng đếm không xuể!
Ta nhìn chằm chằm Tạ Cảnh Thụy đang đứng trên bờ, từ dưới nước bò lên, ánh mắt mang sát khí.
“Người đâu, xử tử phò mã cho ta!”
Lời vừa dứt, người xung quanh liền quỳ rạp xuống đất.
“Công chúa, không thể a!”
“Phò mã không có sai, người không thể lạm sát kẻ vô tội!”
Một phụ nhân mặc cung trang còn dang tay chắn trước mặt ta.
Nhưng chẳng ai thực sự ra tay bắt phò mã.
Hóa ra là một công chúa không có quyền lực!
Ta liếc nhìn ma ma mặc cung trang màu lam, khí thế lăn lộn nơi thương trường không tự chủ lộ ra.
Bà ta theo phản xạ lùi về sau hai bước, còn định lên tiếng khuyên nhủ, lập tức bị ta đá một cước ngã lăn ra.
Bên cạnh phò mã đã vây một vòng người.
Cứ như thể sợ ta động thủ với hắn.
Tốt lắm.
Ta mặt in dấu bàn tay, người dính đầy bùn đất, dựa vào ký ức của thân thể này, cưỡi ngựa xông thẳng vào hoàng cung.
Vừa chạy vừa kêu:
“Phụ hoàng, mẫu hậu, người phải làm chủ cho nhi thần! Phò mã muốn giết nhi thần!”
Trong ngự thư phòng.
Ta ôm lấy chân hoàng đế, khóc lóc:
“Phò mã muốn giết nhi thần! Hắn đẩy nhi thần xuống hồ sen!”
“Nếu không phải nước hồ mùa xuân cạn, nhi thần e rằng đã không thể gặp lại phụ hoàng rồi.”
“Vậy bao nhiêu cung nhân trong phủ công chúa dùng để làm gì, sao không ai ngăn nổi phò mã?”
Hoàng đế cau mày.
Ta vừa khóc vừa kể lại chuyện bị phò mã lừa đổi hết toàn bộ hạ nhân trong phủ.
“Trẫm sao lại có một nữ nhi nhu nhược thế này chứ?”
Ngài lắc đầu than thở, vẻ mặt hận sắt không thành thép.
Ta lùi về một góc, không dám hé răng.
Đúng lúc này, thái giám được cử đi điều tra đã trở về bẩm báo.
Tóm lại là: ta có lỗi trước, sau đó trong lúc phò mã khuyên nhủ thì hai bên xảy ra xô xát, ta không may rơi xuống ao sen.
Nhưng việc ta chịu đánh, rơi xuống nước là thật, lời phò mã biện hộ cũng không có tác dụng gì.
Dù sao, công chúa có yếu thế đến đâu, cũng không thể để người ngoài tùy tiện bắt nạt.
Đó chẳng phải tát thẳng vào mặt hoàng tộc sao?
Trước đây, nguyên chủ vẫn luôn im lặng không nói.
Hoàng đế muốn làm chủ thay nàng, nàng còn không đồng ý, hết lần này tới lần khác bao che cho phò mã.
Lần này, xem ta không chơi chết hắn thì thôi!
Mưu hại hoàng tộc, tặng cho nhà họ Tạ một đại lễ “tiêu tiêu nhạc” (*) chẳng phải cũng hợp lý lắm sao?
(*) Ý chỉ “gói combo chết cả nhà”.
Không ngờ hoàng đế chỉ trầm ngâm một lát rồi nói:
“Tạ gia dù sao cũng là thế gia lâu đời trong kinh thành, trẫm không thể xử trí quá nặng.”
“Năm đó nếu không phải con cứ khăng khăng đòi gả cho hắn, hắn cũng đã có cơ hội lên triều rồi, nói đi cũng phải nói lại, trẫm cũng có phần nợ hắn.”
Nhưng Tạ Cảnh Thụy là cố tình quyến rũ nữ chính mà!
Hắn hẹn nàng ngắm hoa, cố ý dẫn nàng đến sườn núi đã bị đặt bẫy.
Nữ chính quả nhiên trượt chân ngã xuống.
Hắn vì cứu nàng mà treo mình trên vách đá nửa canh giờ, vai trật khớp, vậy mà vẫn dịu dàng ôm nàng, nhẹ giọng an ủi.
Ai chịu nổi cơ chứ?
Nữ chính khóc như hoa lê trong mưa, còn chưa được thị vệ kéo lên, đã một mực đòi gả cho hắn rồi.
Nàng không nghĩ xem, đường đường là công chúa, bên cạnh làm gì thiếu thị vệ?
Là người xuyên không hiểu rõ cốt truyện, ta mở miệng định nói ra.
Nhưng lại phát hiện không thể nào nói nổi.
Dường như có một thế lực nào đó cản ta tiết lộ nội dung trong sách.
“Người đâu, phò mã bất kính với công chúa, phạt ba mươi trượng.
Tĩnh An hầu dạy con không nghiêm, phạt bổng ba năm.
Phu nhân Tĩnh An hầu, từ hôm nay giáng xuống làm Ngũ phẩm Nghi nhân.”
Cuối cùng hoàng đế cũng ra một quyết định mà trong mắt ta là: chẳng xi nhê gì.
Ta không hài lòng.
Đang định mở miệng, liền bị ánh mắt sắc như dao của hoàng đế chặn họng.
“Còn con nữa, thân là công chúa một nước mà để phò mã chèn ép đến mức này.”
“Trẫm ban cho con một trăm thị vệ, kẻ nào không nghe, cứ đánh chết cho trẫm.”
Được thôi!
Ta lập tức ngậm miệng.
Mang theo thị vệ, hớn hở quay về phủ công chúa.
Nhìn người hoàng đế phái tới đang đánh phò mã.
Hắn nằm sấp trên ghế hành hình, ánh mắt chết trân nhìn chằm chằm ta, không kêu lấy một tiếng.
Haiz, mấy người này chắc chắn nương tay với Tạ Cảnh Thụy rồi.
Đánh ba mươi trượng xong, hắn vẫn có thể tự mình bò xuống tạ ân.
“Tạ ơn hoàng thượng ban ân, thần từ nay nhất định…”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, từng chữ rít ra:
“Sẽ… chăm… sóc… công… chúa… thật… tốt.”
Hai chữ cuối suýt nữa cắn đến rách cả lợi.
Chỉ vậy thôi à?
Hừm, vậy phải để ta tự mình ra tay thôi.
Thấy người truyền chỉ vừa rời đi, ta lập tức hô lớn:
“Người đâu, đem phò mã xử…”
Một chữ “tử” nghẹn ngay ở cổ họng, sống chết không thốt ra được.
Lại nữa sao!?
2
Ta không cam lòng.
Thử lần lượt những câu như “trượng bích”, “cửu tửu”, “bạch lăng”… nói chung là toàn những cách có thể lấy mạng hắn, vậy mà câu nào cũng không thể thốt ra được.
Cái kịch bản chết tiệt này!
“Ấn phò mã xuống!”
Miệng ta méo xệch một hồi, cuối cùng cũng thử ra được một câu có thể nói thành lời.
Ta thuận tay rút lấy đao trong tay thị vệ, nhằm ngay ngực Tạ Cảnh Thụy đâm mạnh một nhát.
Hắn chẳng hề biến sắc, khóe môi còn nhếch lên một nụ cười giễu cợt:
“Công chúa vẫn là chớ nên phí công vô ích.”
“Lần này, bất kể người làm gì, vi thần cũng sẽ không liếc nhìn người thêm một lần nào nữa.”
Hắn đang nói nhảm gì vậy?
Ta nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy một vết thương mảnh như tơ, đến cả máu cũng chẳng rỉ ra bao nhiêu!
Ta định tiếp tục ra tay, nhưng lại bị một luồng sức mạnh vô hình trói chặt.
Ta cười lạnh, muốn chơi như vậy sao?
Dao vừa giơ lên đã hạ xuống, ta thay hắn một bộ trang phục… rách rưới từ đầu tới chân.
Cả người chi chít vết thương, nhìn đến mà lòng ta thoải mái lạ thường.
Bọn tay chân của hắn vừa gào la vừa định xông tới ngăn cản, có kẻ còn muốn vượt phủ ra ngoài cầu cứu.
Tất cả đều bị người của ta áp xuống đất, động cũng không dám động.
Lúc này ta mới thản nhiên bước đến bên cạnh hắn:
“Phò mã chẳng phải rất thích tắm sao?”
“Vậy thì cho phò mã ngâm ở đây đủ ba ngày đi.”
“Còn nữa, hôm nay ai từng đứng trên bờ nhìn bản cung rơi xuống ao, toàn bộ đều xuống đó ngâm cùng phò mã đủ ba ngày.”
Người trên bờ bị đẩy xuống ao như bánh chẻo, từng kẻ một rùng mình trong nước, miệng không ngừng van xin cầu tha.
Tạ Cảnh Thụy lạnh lùng nhìn ta chằm chằm:
“Giang Ly, ngươi nhất định sẽ hối hận!”
Ta xoay người lại:
“Phò mã dám gọi thẳng tên húy của bản cung, tát miệng năm mươi cái.”
Giữa tiếng 【bốp bốp】 vang vọng, ta trong lòng sảng khoái chuẩn bị dạo một vòng thưởng cảnh phủ công chúa.
Vừa đi được mấy bước liền bị một ma ma sắc mặt nghiêm nghị chặn lại:
“Điện hạ sao có thể hành xử hồ đồ như vậy? Các ngươi còn không mau mau thả phò mã ra?”
Bà ta mắng thẳng đám cung nữ đứng sau lưng ta.
Thấy không ai dám động đậy, bà ta nổi giận quát lớn:
“Hành vi của điện hạ trái với nữ giới, lập tức đến Phật đường quỳ ba ngày để tịnh thân tĩnh tâm!”
Ồ, ma ma dạy lễ của nguyên chủ.
Trước kia luôn nghiêm khắc quản thúc mọi hành vi của nàng, hễ lệch một chút là phạt không nể mặt.
Ta liền lớn tiếng gọi thị vệ:
“Ma ma nói có lý.”
“Bản cung thấy gần đây ma ma có phần phát phì, nhân tiện lần này giảm béo một chút cũng tốt.”
“Người đâu, trông chừng ma ma quỳ đủ chín ngày, không cần chuẩn bị cơm nước.”
“Điện hạ hành xử như thế, không sợ nô tỳ đem chuyện bẩm báo lên Hoàng hậu nương nương sao?”
Bà ta giọng điệu đầy đe dọa.
Lớn từng này rồi, ai còn sợ mẹ nữa chứ!
Ta phất tay một cái, ma ma lập tức bị áp giải xuống.
Ta vừa ăn cơm vừa vui vẻ, thì đại cung nữ của nguyên thân – Bội Nghi – trở về.
Vừa mở miệng đã khiến ta suýt nghẹn:
“Điện hạ, nô tỳ biết người là ngoài cứng trong mềm, nên vừa rồi đã thay người truyền lệnh thả phò mã ra rồi.”
Vẻ mặt nàng ta đầy tự đắc như thể đang vì ta mà lo nghĩ:
“Điện hạ nghe lời nô tỳ, mau đến nhận lỗi với phò mã một tiếng.”
“Phò mã đã rộng lượng như vậy, điện hạ còn chưa thấy đủ sao?”
Ta vừa định sai thị vệ ném nàng ta xuống ao ngâm cùng đám người kia, thì sực nhớ ra: đây là cung nữ do Thái hậu ban cho.
Trong ký ức, nguyên chủ cũng nhiều lần nhẫn nhịn nàng ta.
Ánh mắt ta đảo qua một vòng, nghĩ ra một cách.
“Ngươi nói đúng, bản cung cũng thấy ngươi đã đến tuổi xuất giá, bị giữ lại bên bản cung quả thật là thiệt thòi cho ngươi.”
Nàng ta tưởng ta định ban hôn cho mình với phò mã.
Sắc mặt tươi rói, đang định quỳ xuống tạ ơn thì liền nghe ta nói tiếp:
“Nghe nói phu nhân nhà Vương ngự sử đang tìm người làm thiếp cho đại nhân, bản cung thấy ngươi rất thích hợp, hôm nay hãy qua đó hầu hạ đi!”
Sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch, 【phịch】 một tiếng quỳ rạp xuống:
“Điện hạ, nô tỳ không muốn gả!”