Ta Không Cần Gia Tộc Này Nữa - Chương 5
12
Ta bước từng bước qua kỳ thi Hương đến kỳ thi Hội
Mỗi lần thi đều âm thầm cảm tạ triều đình tra xét quá gắt gao
Cũng cảm tạ bản thân từ nhỏ La thị bạc đãi ăn uống đàng hoàng nên cho đến giờ nguyệt sự vẫn từng xuất hiện
Thân phận như thế tử Vương phủ vốn dĩ cần tham gia khoa cử
Dù thi đậu thì cùng lắm cũng chỉ là một chức quan nhỏ làm nên chuyện lớn
vẫn kiên trì thi chỉ vì chứng minh năng lực của Sau cầu thân Minh Châu công chúa cũng sẽ thuận lợi hơn
Thời gian Tiêu Trầm Việt vô cùng yên lặng
Vương gia và Vương phi còn thấy nhất là Vương gia — mỗi khi thấy là nhớ đến chuyện cơ nghiệp trăm năm suýt nữa rơi tay ngoài
Thế là dứt khoát gặp sợ Vương phi mềm lòng càng để lộ diện mặt bà
Tiêu Trầm Việt cứ trốn mãi trong hậu viện Ta còn tưởng đã tiêu tan ý chí nào ngờ một khi tay liền dấy lên cơn sóng lớn
Suýt nữa một chiêu kéo theo cả Vương phủ xuống mồ
Ta biết tiền kiếp hai tình cảm sâu đậm ngờ kiếp tình cảm vẫn điên cuồng đến mức đó
Tiêu Trầm Việt dám mạo hiểm tội tru di cửu tộc mưu đồ ám sát Hoàng thượng — tất cả chỉ vì Tiêu Như Như
Nàng thất sủng giúp Tam hoàng tử đăng cơ hy vọng thấy công lao mà sắc phong nàng làm Quý phi
Hiện tại nàng còn Vương phủ ủng hộ thể địch hậu viện đầy dẫy nữ nhân của Tam hoàng tử
Nàng liền nghĩ “lối tắt” — ám sát Hoàng thượng
Chỉ nghĩ thì đủ nàng cần giúp
Tiêu Trầm Việt là con cờ nhất trong mắt nàng
Khi ám tuyến của báo tin tức suýt nữa phun cả ngụm trà ngoài
Tốt lắm đầu óc điên rồ chính là khác thế
Đã tự tìm đường chết còn cần động tay làm gì Không “giúp một tay” thì quả là uổng công trọng sinh
Ta lập tức đưa tin cho Minh Châu công chúa xin nàng bố trí nhân thủ tại trường săn chuẩn cứu giá đúng lúc
Trong lòng hiểu rõ: dù công chúa mưu tính cũng sẽ thiệt thòi
điều khiến bất ngờ chính là — Minh Châu công chúa rộng rãi đến thế đem công lao cứu giá nhường cho
Lúc Tiêu Trầm Việt hành thích Hoàng thượng công chúa hẹn cùng săn ở đúng chỗ đó
“Nếu ngươi biết rõ lúc nào Tiêu Trầm Việt hành động nhất định nắm chắc thời cơ”
Nghe nàng trong lòng dâng lên một tia cảm động Không ngờ nàng chịu để cơ hội lớn thế cho
Cứu giá đó là đại công đủ để ngươi ngẩng đầu cả đời
Ta vốn chỉ định giúp công chúa củng cố địa vị ngờ chính nhận lấy phần thưởng
Thời gian và địa điểm Tiêu Trầm Việt hành thích Hoàng thượng đương nhiên rõ ràng
Lần săn Vương gia hề cho theo
Hắn đã mua chuộc thị vệ trong trường săn lợi dụng lúc đổi ca để lén lút lẻn
Tiêu Trầm Việt giỏi cưỡi ngựa bắn cung luôn lấy đó làm niềm kiêu hãnh
Một một ngựa mưu đồ ám sát Hoàng thượng
Ngay lúc đó đã đổi vị trí sát bên cạnh Hoàng thượng — vặn đỡ lấy một mũi tên cho
Chỉ trong khoảnh khắc trùng hợp thành cứu giá
Sau vụ hành thích Hoàng thượng còn tâm trạng săn bắn nữa lập tức hạ lệnh truy bắt thích khách khắp núi rừng
Khi thích khách bắt sắc mặt Hoàng thượng đen như đáy nồi
Vương phủ Trấn An vốn ngự ban họ phong vương là nơi cực kỳ coi trọng
Cho nên khi chính là Tiêu Trầm Việt sắc mặt Hoàng thượng càng thêm u ám
Người bắt đầu nghi ngờ — Vương phủ mưu phản
Khi Vương gia và Vương phi tin chân tay mềm nhũn suýt ngã quỵ
13
Vương gia lê lết bò tới mặt Hoàng thượng cầu xin tha tội
Lúc đang băng bó vết thương trong doanh trướng cũng buộc mở miệng cầu tình
“Vương phủ Trấn An luôn một lòng trung quân chuyện là do một Tiêu Trầm Việt gây Xin Hoàng thượng minh xét”
Thực trong lòng cũng lo lắng Dù từ bên ngoài thể hiểu lầm là Vương gia cố tình vứt bỏ đứa con nuôi để chuẩn đường cho con ruột lên thay
Hoàng thượng thấy giận dữ giảm đôi chút
Sau đó tra xét rõ ràng xác thực là một Tiêu Trầm Việt gây nên
dùng tài vật trong phủ để thực hiện khiến Hoàng thượng vẫn buông bỏ nghi ngờ
Tam hoàng tử và Tiêu Như Như khai Ta chỉ thể cảm thán: tình nghĩa quả thực sâu đậm
Vì chuyện tra liên quan Vương phủ thêm công cứu giá Hoàng thượng ngay tại chỗ ban chỉ tru di cửu tộc Tiêu Trầm Việt
“Ngươi cứu giá trẫm chuẩn ngươi kế thừa vương vị Sau ai thể lay chuyển ngươi”
Một lời lập tức cảm nhận — Vương gia cùng Vương phi đều nhẹ nhõm thở phào
Minh Châu công chúa nhân cơ hội trực tiếp bày tỏ tâm ý:
“Phụ hoàng xin ban hôn cho nữ nhi và Tiêu Tư Nguyên”
Mặt Hoàng thượng lập tức sầm xuống — còn đen hơn cả lúc nãy ám sát
Tại như Không vẫn luôn yêu thương công chúa nhất
Chỉ là một cuộc cầu hôn tại phẫn nộ đến
Cho đến khi công chúa lệ rơi đầy mặt khẽ :
“Mẫu hậu mất sớm nếu nữ nhi tự lo lấy hôn sự e rằng sẽ trở thành quân cờ trong tay các hoàng ”
“Phụ hoàng nỡ để nữ nhi như ”
Hoàng thượng cuối cùng cũng đổi ý sắc phong Minh Châu làm An Quốc Trưởng Công chúa đồng thời ban chỉ tứ hôn
Ra khỏi doanh trướng vẫn tin mọi chuyện suôn sẻ đến thế
Bao nhiêu lời biện hộ đã chuẩn kỹ cuối cùng một câu cũng chẳng dùng tới
Lúc mới thật sự hiểu — Hoàng thượng quá đỗi sủng ái nữ nhi
Nếu công chúa là nam nhân e rằng ngai vàng cũng đã thuộc về nàng
Minh Châu công chúa liếc khẽ khổ:
“Hắn chẳng qua là cảm thấy áy náy với Đừng bao giờ tin tình yêu của nam nhân”
Ta bao giờ tin tình yêu nam nhân
Dù là kiếp điều luôn khát vọng — vẫn là một chữ “tình thân”
Sau khi hồi phủ ánh mắt Vương gia và Vương phi đã thay đổi
“Ta đã biết tên nghịch tử Tiêu Trầm Việt sớm muộn cũng gây họa May mà còn con” — Vương gia thổ lộ chân tình
“Tư Nguyên tuy lần Hoàng thượng phạt bạc nhưng phủ chỉ chút tài sản đó Phụ thân vẫn còn ít thứ đưa cho con”
Xem đã thấy rõ thái độ của Hoàng thượng nên bắt đầu lấy lòng
“Phải đó thứ ruột thịt thì nuôi thế nào cũng vô dụng” — Vương phi lúc chẳng còn chút nhu mì năng chua cay vô cùng
“Vậy là con ruột của hai mà” — nhẹ nhàng một câu như sét đánh ngang tai
Tay Vương gia đang vuốt râu suýt nữa giật đứt cả chùm:
“Tư Nguyên con gì”
Ta nhấn từng chữ chậm rãi mà rõ ràng:
“Tiêu Trầm Việt chính là nhi tử ruột thịt của hai sai một ly”
Vương phi xong suýt nữa ngất xỉu
“Dĩ nhiên cũng là cốt nhục của hai ” — thong thả bổ sung thêm
Vương phi như chết đuối vớ cọng rơm nắm chặt tay kích động :
“Chẳng lẽ… năm xưa sinh đôi”
Ta hất tay bà câu tiếp theo liền đâm thẳng tim bà…
14
Ta gỡ trâm cài xuống mái tóc buông dài thân phận nữ nhi lập tức bại lộ
“Ngươi nghĩ ngươi phúc khí lớn Năm xưa La thị chỉ là tráo đổi và Tiêu Như Như thôi một mụ bà đỡ mà thôi lấy gan trời dám tráo đổi thế tử Vương phủ”
Ta nhe răng với Vương gia:
“Còn về số ngân lượng nếu ngài ngại đưa cho nữ nhi tiêu nhất định vui vẻ thay ngài dùng hết”
Vương phi cuối cùng cũng chịu nổi cú sốc mắt tối sầm ngất xỉu ngay tại chỗ
Chỉ còn Vương gia ánh mắt phức tạp chằm chằm
“Ngươi… ngươi thật sự là nữ nhi… Vậy ngươi còn dám cưới công chúa Ngươi sợ cho Hoàng thượng biết ” – giọng ông đã bắt đầu run rẩy
Ta lạnh nhạt nhướng mày khiêu khích đáp:
“Vậy thì cứ mà cho Hoàng thượng biết thật là thân nữ nhi Tiêu Trầm Việt mới là cốt nhục ruột thịt của hai Hắn chẳng … lôi đấy ”
Nói đoạn thản nhiên chỉ về phía ngoài cửa nơi gã “nhi tử ruột thịt” kéo vì tội mưu nghịch
“Tiêu Trầm Việt mưu sát Hoàng thượng tội liên lụy đến cửu tộc Mà nữ giả nam trang cũng là tội chém đầu cả nhà Dù thế nào hai cũng chẳng thể thoát”
“Cơ nghiệp trăm năm của Vương phủ huỷ hoại trong tay hai thấy cũng tệ ”
Ta quá hiểu đôi phu thê — bọn họ từng thực sự yêu thương bất kỳ đứa con nào Thứ họ sợ nhất chính là chết
Ta cố ý chân tướng thời khắc để họ tận mắt chứng kiến đứa con ruột đem chém đầu để suốt đời sống trong thống khổ nguôi
Vương gia ngửa mặt dài mấy tiếng đó phun một ngụm máu đỏ tươi
Sống mà bằng chết chính là thứ đáng sợ nhất đời
—
Tiêu Trầm Việt lập tức xử tử mà nhốt đại lao
Ta tốn chút bạc đút lót gác ngục thành công bước gặp
Vừa thấy ánh mắt như bắt cứu tinh ánh lên tia hy vọng:
“Tư Nguyên phụ vương bảo ngươi đến cứu Mau đưa rời khỏi đây”
Ta bật khẽ một tiếng đầy giễu cợt:
“Ngươi đang mơ Phụ vương ngươi Ông đã sớm phủi sạch quan hệ với ngươi mặt Hoàng thượng ”
“Dù ông phủi cũng chẳng — ai bảo ngươi là phạm nhân mưu nghịch tội tru di cửu tộc”
Nghe hi vọng trong mắt Tiêu Trầm Việt vụt tắt lặng
“Ngươi đến đây là để châm chọc Cũng đúng thôi ngươi vất vả trở về sa cơ thất thế tất nhiên là đến để nhạo ”
“Hừ đừng tưởng ngươi giỏi giang hơn bao nhiêu Hôm nay chúng thể vứt bỏ ngày mai cũng thể vứt bỏ ngươi”
Ta lắc đầu ánh mắt tiếc rẻ:
“Đến bây giờ mà ngươi vẫn tỉnh ngộ… Rõ ràng chính ngươi cũng tin lời nhưng vẫn cố chấp tự dối ”
“Ca ca ngươi vẫn hiểu — trong mắt bọn họ chỉ lợi ích”
“Nếu đời vì họ dung túng ngươi đẩy xuống hồ cho chết đuối”
Sắc mặt Tiêu Trầm Việt lập tức biến đổi ánh mắt thể tin nổi :
“Ngươi… ngươi đang linh tinh gì đó”
“Ca ca của từng dối Nước hồ ngày đó lạnh lắm lạnh đến mức tưởng như trái tim cũng đóng băng”
“Khi còn nghi ngờ bản thân — đã làm sai điều gì nên mới khiến các ngươi ghét bỏ đến thế”
“Cho đến lúc thấy thi thể chó hoang cắn xé từng mảnh lúc mới hiểu rõ… lầm lớn nhất đời chính là tay ngươi”
Tiêu Trầm Việt dường như nhận điều gì vội vàng há miệng định hô lớn — nhanh như chớp bóp cổ nhét thẳng một bình thuốc miệng
“Thuốc đặc biệt tìm cho ngươi Dù Hoa Đà tái thế cũng đừng mong chữa khỏi Câm điếc trọn đời khỏi cần giải thích gì nữa”
Tay khựng một chút khiến tưởng mềm lòng
Nào ngờ giây tiếp theo — trực tiếp bẻ gãy tay