Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai - Chương 3
9
Tôi bước vào phòng khách sạn, gọi món ăn tối và vừa ăn vừa thư giãn.
Không còn phải bận tâm đến khẩu vị của từng người, không còn phải vắt óc nghĩ xem nên mua món gì, nấu món gì cho vừa lòng tất cả.
Không còn phải chịu đựng những lời chê bai soi mói.
Giờ đây, tôi chỉ việc gọi những món mình thích, một mình tận hưởng trọn vẹn bữa ăn.
Cảm giác này… thật sự rất tuyệt.
Ăn uống no nê xong, tôi bắt đầu quay một đoạn video.
Tôi đăng ký một tài khoản mới trên Weibo, thêm từ khóa hot search, rồi đăng lên đó.
Nội dung video rất đơn giản.
“Xin chào mọi người, tôi là vợ của Cố Diêu, cũng là em gái của Hạ Hân – tên tôi là Thục Vân.”
“Tôi muốn đưa ra một lời xác nhận liên quan đến nội dung đang hot search.”
“Tất cả những gì tôi nói, những gì tôi làm… đều là sự bộc lộ cảm xúc chân thực nhất từ trái tim mình.”
Một tiếng nói mới đã xuất hiện.
Dư luận bắt đầu đảo chiều.
10
Mấy ngày nay, tôi thuê một căn hộ nhỏ, bắt đầu tìm công việc phù hợp với độ tuổi của mình.
Hồi mới cưới Cố Diêu, tôi chỉ quanh quẩn chăm con và lo chuyện nhà cửa.
Kinh tế phụ thuộc hoàn toàn vào chút tiền nhỏ giọt từ tay anh ta.
Khi Cố Trạch Hòa đi học, tôi quyết định ra ngoài làm việc, nhưng rồi lại mang thai lần nữa.
Thế rồi đứa con gái tôi sinh ra lại chẳng may mất sớm khi mới bốn tuổi.
Vượt qua nỗi đau ấy, cuối cùng tôi cũng tìm được một công việc.
Ban ngày làm việc, tối về lo cơm nước, dọn dẹp, tôi cố gắng xoay sở mọi thứ.
Nhưng vì phải lo cho gia đình, tôi không thể toàn tâm toàn ý với công việc, nên chỉ làm được những công việc bình thường, lương chẳng nhiều nhặn gì.
Rồi Cố Trạch Hòa tốt nghiệp đại học, chuẩn bị cưới vợ.
Nó nói rằng tôi đã đi làm nhiều năm, nên phải mua xe cho con trai, sắm vàng bạc cho con dâu – mẹ không thể thiếu trách nhiệm được.
Thế là tôi gom hết số tiền ít ỏi còn lại, mua “ba món vàng” cho con dâu, số tiền dư thì góp vào mua xe cho con trai.
Sau đó, con dâu mang thai rồi sinh con.
Tôi lại chăm sóc cữ, lo cho cháu, rồi vẫn cứ làm việc nhà, nấu cơm nước cho cả gia đình.
Những năm gần đây, tôi quay lại cái vòng luẩn quẩn phải ngửa tay xin tiền chồng để mua thức ăn hoặc đồ cho cháu.
Giờ tôi đã dọn ra ngoài sống, tiền thuê thám tử cũng chỉ có được nhờ cầm bán chiếc vòng ngọc mẹ để lại.
Tôi thấy may mắn vì trước đây chưa giao nó cho con dâu, định bụng để dành cho sau này rồi trao cũng chưa muộn.
Bằng số tiền từ chiếc vòng, tôi bắt đầu một cuộc sống mới ở tuổi 50.
Nhưng tôi cảm thấy mình đã phụ lòng mẹ.
Không biết đến cuối đời, liệu tôi có chuộc lại được chiếc vòng ấy không.
Tôi kiếm được một công việc làm tạp vụ trong khách sạn.
Trong khi đó, dư luận trên mạng bắt đầu đảo chiều.
Tôi biết mấy ngày qua bọn họ không tìm tôi, chắc chắn đã chuẩn bị đối sách khác.
Tôi chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Trên mạng, Cố Diêu và Hạ Hân lần lượt đăng bài thanh minh.
Cả hai khẳng định họ hoàn toàn trong sạch.
Hạ Hân còn đặc biệt nhận lời phỏng vấn, thản nhiên trả lời đủ loại câu hỏi.
Cô ta nói rằng gặp Cố Diêu ở nước ngoài chỉ là tình cờ vì có công việc phải làm.
Cô ta còn đổ lỗi rằng tôi vốn nhạy cảm, luôn lo sợ chồng ngoại tình nên mới hiểu lầm như vậy.
Con trai và con dâu tôi cũng lên sóng, làm chứng cho sự trong sạch giữa họ.
Họ còn nói tôi là người hay đa nghi, rằng ngày xưa thậm chí chỉ cần thấy bà hàng xóm nhìn chồng mình một cái cũng đã nghi ngờ.
Cố Trạch Hòa thẳng thừng tuyên bố anh ta cảm thấy xấu hổ khi có một người mẹ như tôi.
Anh ta cho rằng tôi cố tình phá hoại gia đình, phá hoại sự hòa thuận, gây ảnh hưởng cực xấu cho cháu mình.
Không một ai trong gia đình đứng về phía tôi.
Từ đó, dư luận trên mạng bắt đầu xoay chiều.
Ngay cả con trai cũng không đứng về phía tôi, làm mọi người tin rằng chắc chắn vấn đề nằm ở tôi.
Đồng thời, trên mạng lại xuất hiện những bài đăng tự nhận là hàng xóm hoặc người quen, kể rằng tôi luôn ghen tỵ với Hạ Hân – người chị gái.
Họ nói rằng tôi từng thất bại trong kỳ thi đại học, còn chị tôi thì thi đậu, được đi du học nước ngoài.
Tôi chỉ là một người nội trợ, còn chị tôi lại là một nhà thiết kế nổi tiếng được yêu mến.
Họ nói rằng chính sự ghen tỵ đã khiến tôi cảm thấy không xứng với chồng mình, nghĩ rằng chị mình đang cướp chồng.
Từ đó, lòng đố kỵ đã thôi thúc tôi muốn hủy hoại người chị mà tôi không thể vượt qua.
Mấu chốt là: tôi vẫn luôn làm ầm lên, lớn tiếng khẳng định mình đúng, nhưng chưa bao giờ đưa ra bất kỳ bằng chứng nào.
Thế là dư luận hoàn toàn đảo chiều.
Mạng xã hội đầy rẫy những lời mắng nhiếc tôi.
Nào là “mụ vợ cả độc ác, ngu dốt”, nào là “tàn dư phong kiến”, “đáng tội chết”…
Người ta còn chế ảnh chụp tôi – một người phụ nữ trung niên thảm hại – thành đủ loại hình ảnh chế giễu.
Cả mạng xã hội như đang mở hội đánh đổ “mụ vợ cả độc ác”.
11
Mặc bộ đồng phục lao công, tôi từ khách sạn trở về khu trọ của mình.
Bỗng nhiên, một đám phóng viên ào ra, vây lấy tôi.
“Thưa bà Hứa, bà có thật vì ghen tị với bà Hạ Hân nên cố tình làm loạn ở trường của chồng mình không?”
“Ngay cả con trai và người thân của bà cũng không đứng về phía bà. Phải chăng điều này cho thấy tính cách thường ngày của bà thật đáng khinh bỉ, và bà chính là kẻ cố tình gây chuyện, muốn hại chị ruột của mình?”
“Thưa bà Hứa, là một phụ nữ kết hôn từ sớm, cam chịu làm người phụ thuộc vào đàn ông, không có đóng góp gì cho xã hội, nhưng lại đi bôi nhọ một nữ trí thức độc lập như bà Hạ Hân, bà không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Thưa bà Hứa, bà định khi nào mới xin lỗi vì những gì mình đã làm, để trả lại sự công bằng cho bà Hạ Hân?”
Hàng loạt micro chìa tới trước mặt tôi, ánh đèn flash chớp nháy không ngừng.
Tôi đưa tay che mặt, cương quyết nói:
“Tôi sẽ không xin lỗi.”
Nói xong, tôi định rời đi.
“Bà không cảm thấy mình rất độc ác sao?”
“Giả sử những lời vu khống của bà thành công, bà Hạ Hân sẽ chịu tổn hại nghiêm trọng thế nào, vậy mà bà vẫn không biết hối cải à?”
“Bà đã trút ác ý lên một người phụ nữ đầy hào quang, chỉ vì ảo tưởng rằng người khác cướp chồng mình. Làm vậy, bà nghĩ mình là kẻ thù của toàn bộ phụ nữ sao? Bà không nên xin lỗi toàn thể phụ nữ à?”
Tôi giơ tay cản lại tất cả:
“Tôi không hối hận vì những gì mình làm, và tôi sẽ không xin lỗi.”
Chỉ nói một câu như thế, tôi quay người bỏ chạy.
Những cuộc phỏng vấn này được tung lên mạng, khiến làn sóng chỉ trích tôi càng dữ dội hơn.
Tại nơi làm việc, tôi cũng nhận không ít ánh mắt chỉ trỏ.
Quản lý thẳng thừng sa thải tôi.
Tôi lầm lũi bước ra khỏi khách sạn.
Những người tự nhận là chính nghĩa, lần theo thông tin của tôi trên mạng mà đến, chặn tôi lại, rồi ném vào người tôi những quả trứng thối.
“Đồ mụ vợ cả độc ác! Ai bà cũng nghĩ là đang ve vãn chồng bà!”
“Loại đàn bà làm xấu mặt giới nữ như bà sao không chết đi cho rồi!”
“Phì!”
Lời mắng chửi, trứng thối, lá rau bẩn ào tới. Tôi chỉ lặng lẽ lau sạch, tiếp tục đi thẳng.
Về đến khu trọ, tôi thấy Hạ Hân đứng đợi ở đó.
12
Hạ Hân tháo kính râm ra, nhìn tôi một cách đắc ý, trên môi là nụ cười mỉa mai. Thấy tôi quần áo lấm lem, cô ta bĩu môi, còn khinh khỉnh nhấc tay bịt mũi lại. Tôi lờ đi, định bước thẳng vào tòa nhà.
“Thục Vân này, tôi đặc biệt đến để xem trò cười của cô, sao không cho tôi xem thêm chút nữa nào?” – Hạ Hân châm chọc, gọi tôi lại.
Tôi quay đầu nhìn cô ta:
“Tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Cố Diêu và Cố Trạch Hòa, các người thực sự đã qua lại sau lưng tôi.”
Hạ Hân bật cười lạnh lẽo:
“Thì ra cô biết từ đó à? nhưng cô nghĩ có ai tin cô không?
“Thục Vân, cô đúng là ngốc mà, trước đây đã ngốc, bây giờ thành một phụ nữ trung niên, lại còn ngốc hơn.
“Chỉ dựa vào lời buộc tội vu vơ, không có bằng chứng, giờ bị rơi vào hoàn cảnh này, chẳng phải nực cười lắm sao?”
Tôi lạnh giọng:
“Hạ Hân, làm nhiều điều ác rồi sẽ tự chuốc lấy diệt vong. Cô cũng chẳng có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Hahaha!” – Hạ Hân bật cười khoái trá.
“Thục Vân, bây giờ cô cũng chỉ có thể tức giận vô ích mà thôi.
“Đáng tiếc tôi thì đang phong quang vô hạn, còn cô, đúng là chẳng có lấy một kết cục tốt đẹp nào.
“Nhìn xem, cái dáng vẻ ngu ngốc của cô kìa. Cô nghĩ Cố Diêu thật sự yêu cô sao?
“Nếu không phải năm đó…” – cô ta ngừng lại, cười lạnh lùng, không nói rõ chuyện cô ta cần Cố Diêu ngăn cản tôi tìm hiểu để thế chỗ tôi vào đại học, – “Nếu không phải tôi cần ra nước ngoài du học, cô nghĩ Cố Diêu sẽ cưới cô chắc?
“Đáng thương thay, cô nhặt được món hời lớn – một Cố Diêu nho nhã, học thức uyên bác – vậy mà không biết giữ lấy, lại làm đủ chuyện đến nỗi mất hết.
“Bây giờ thì sao, không nhà để về, chỉ còn cái nghề tạp vụ, giờ chắc lại vừa bị sa thải, còn bị mọi người khinh ghét, ném trứng thối.
“Sắp năm mươi rồi, tay trắng, người thân quay lưng, cô sẽ sống thế nào đây?
“Hahaha, Thục Vân ơi, nhìn thấy bộ dạng cô thế này, làm sao tôi nhịn được mà không bật cười cơ chứ!”
Tôi lạnh lùng nhìn vào vẻ hả hê của cô ta:
“Cô chỉ là một đứa con riêng bước chân vào nhà họ Hứa, ghen tị vì tôi từng có một gia đình hoàn chỉnh, được đi học tử tế, nên mới muốn cướp hết tất cả của tôi, rồi lại cười nhạo tôi đúng không?”
Hạ Hân cười nhạt:
“Đúng thế đấy. Tôi quả thật có bản lĩnh cướp đi tất cả của cô.
“Nhìn khoảng cách giữa hai chúng ta hiện tại mà xem, cách biệt như trời với đất, cô chẳng bao giờ vượt qua được đâu.
“Haiz, trò cười cũng xem đủ rồi. Thục Vân, từ giờ cô cứ trốn vào xó xỉnh của mình mà rệu rã, mục nát đi, rồi nhìn thấy trên mạng, trên TV, mọi thứ rạng rỡ của tôi – Hạ Hân – mà ghen tị nhé.
“Đó chính là cuộc sống của chúng ta trong tương lai, hahaha…”
Hạ Hân cười mỉa mai thêm vài tiếng, rồi hài lòng quay lưng bỏ đi.
Tôi lặng lẽ sờ vào chiếc máy ghi âm trong túi.
Sau đó, tôi không bước lên lầu mà quay người đi về một nơi khác.