Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai - Chương 1
1
Chồng tôi – Cố Diêu – kéo vali hành lý, nói rằng sẽ ra nước ngoài thăm một người thân lớn tuổi.
Anh ta dặn dò: “Thục Vân à, mấy ngày anh không ở nhà, em nhớ chăm lo gia đình cho tốt nhé. Dâu con thì công việc áp lực lớn, việc nhà với chuyện của Tử Lâm em đừng để nó phải bận tâm.”
Tôi gật đầu: “Anh cứ yên tâm mà đi.”
“Mẹ, con đưa ba ra sân bay. Mẹ nhớ giặt đồ và giày dép của Tử Lâm với mẹ nó – Tiểu Man nha, Tiểu Man nói đồ của cổ phải giặt tay, đừng cho vô máy giặt nha.”
Con trai tôi – Cố Trạch Hòa – cũng không quên dặn dò rồi cùng Cố Diêu ra ngoài.
Tôi khép cửa lại, trong mắt là một mảnh lạnh lẽo.
Tôi xoay người bước vào thư phòng, bắt đầu lục tung mọi thứ.
Tôi tìm thấy một chiếc két sắt. Trước kia Cố Diêu từng nói trong đó là tài liệu nghiên cứu của trường học, tôi cũng chưa từng động vào.
Lúc này, tôi thử nhập mật mã của két.
Tôi nhập sinh nhật của Hân Hạ – két sắt lập tức mở ra!
Tôi lấy ra một xấp thư từ và tài liệu.
Là tất cả bí mật giữa Cố Diêu và Hân Hạ suốt bao năm nay.
Càng đọc, tôi càng run rẩy không thể kiểm soát.
Hân Hạ là con riêng của ba tôi, lớn hơn tôi vài tháng.
Sau khi mẹ tôi mất, ba đã đón mẹ con cô ta về nhà.
Hân Hạ học hành kém cỏi, ba tôi liền nhờ Cố Diêu – người từng đính hôn miệng với tôi từ nhỏ – giúp cô ta học bổ túc.
Kỳ thi đại học năm đó, tôi trượt ngoài ý muốn, còn Hân Hạ thì nhận được giấy báo trúng tuyển.
Khi tôi đang thất vọng và lạc hướng, Cố Diêu – người đã vào đại học – cầu hôn tôi.
Thời đó, không có giấy báo trúng tuyển thì chẳng thể học tiếp, tôi đành từ bỏ việc học, mang theo hy vọng được gả cho người mình yêu.
Chẳng bao lâu sau, tôi kết hôn sinh con, trở thành một người vợ, một bà nội trợ.
Hân Hạ được ba tôi chu cấp tiền bạc để ra nước ngoài, trở thành một người phụ nữ tri thức.
Nhưng những gì tôi tìm thấy trong két của Cố Diêu, lại vạch trần sự thật năm đó.
Chính Cố Diêu đã đánh cắp giấy báo trúng tuyển của tôi để đưa cho Hân Hạ!
Những năm ấy, họ dùng thư từ để kể về mối tình sâu đậm nhưng không thể ở bên nhau.
Một số bức ảnh là cảnh Cố Diêu cùng Cố Trạch Hòa và Hân Hạ thân thiết chụp chung, chẳng khác nào một gia đình ba người hoàn hảo.
Tôi lấy điện thoại ra, chụp lại từng thứ một cách đầy đủ, không bỏ sót gì cả.
2
Một tuần sau, Cố Diêu trở về nước.
Tối hôm đó, Cố Diêu dắt theo Cố Tử Lâm năm tuổi ra ngoài, nói là dẫn thằng bé ra quảng trường dạo chơi.
Tôi biết rõ, Cố Trạch Hòa và vợ nó – Trương Man – đã chờ sẵn ở dưới, chuẩn bị cùng nhau đi ăn với Hạ Hân.
Đến rất khuya, cả bọn mới về nhà, tôi đã nằm trên giường đi ngủ từ trước.
“Mẹ, mẹ mau ra tắm cho Tử Lâm đi!” – Cố Trạch Hòa đứng ngoài gọi.
Tôi không trả lời.
Cố Diêu đẩy cửa phòng ra, cau mày nhìn tôi đang nằm trên giường:
“Sao em ngủ sớm thế? Con trai, con dâu mới về, cũng mệt rồi, họ còn phải tắm rửa nữa. Em mau dậy lo cho Tử Lâm đi.”
“Tôi thấy hơi không khỏe, tối nay tự lo liệu lấy đi.” – tôi đáp.
“Trước lúc tôi ra ngoài em vẫn bình thường mà, sao giờ về đã không khỏe rồi?” – Cố Diêu đầy vẻ phàn nàn, rồi quay ra nói chuyện với Cố Trạch Hòa.
“Thật phiền chết đi được, ở nhà rảnh rỗi cả ngày, mở miệng kêu một câu không khỏe là đùn hết việc cho tôi!” – Trương Man cũng chẳng buồn nhỏ giọng, nói to đủ để tôi nghe rõ.
“Mẹ, mẹ dậy chút đi mà, hôm nay Tiểu Man thật sự rất mệt.” – Cố Trạch Hòa cũng bực bội lên tiếng.
Nhưng mặc cho bọn họ gọi thế nào, tôi vẫn không trả lời.
Không ai trong số họ bận tâm xem tôi rốt cuộc là không khỏe thật hay giả, có nghiêm trọng hay không.
Trong mắt họ, tôi chỉ là người cần làm việc cho họ, không làm thì đáng bị oán trách, bị ghét bỏ.
Đó chính là chồng tôi và con trai tôi.
Sáng sớm hôm sau, Cố Tử Lâm lại đến gõ cửa phòng tôi.
“Bà ơi, mau dậy đưa cháu đi học!”
“Dậy mau lên, đừng lười biếng nữa!”
“Nếu cháu bị trễ học, cháu sẽ đánh bà đấy!”
Ngày trước tôi từng cho rằng lời trẻ con không đáng chấp, giờ mới hiểu, hóa ra đó chính là ác ý thật sự của thằng bé.
3
Buổi tối, tôi một mình trong bếp nấu cơm.
Cố Tử Lâm hét lên từ phòng khách: “Bà ơi, cơm nấu xong chưa? Cháu sắp chết đói rồi đây! Đúng là bà vô dụng, nấu cái gì cũng chậm!”
“Mẹ, nhanh tay lên chút đi, trẻ con không thể để đói được, sao mẹ không chuẩn bị từ sớm!” – Cố Trạch Hòa cũng sốt ruột nói.
“Tưởng tan làm về là có cơm ăn liền, ai dè trong nhà ngồi sừng sững một vị phật lớn, phải lay mới động, thật sự khiến người ta bực mình.” – Trương Man cũng càu nhàu theo.
Tôi chỉ lặng lẽ thái rau, tự tay rửa sạch phần rau mình định ăn.
Những thứ rau úa héo, bẩn thỉu tôi gom hết lại, cũng thái luôn – chẳng phải họ cần nhanh sao?
“Tử Lâm, mau đến xem chương trình phỏng vấn của dì Hạ con nè.” – Cố Diêu gọi.
Ban ngày tôi đã xem qua đoạn phỏng vấn ấy.
Hạ Hân, một nữ du học sinh thời đó, là nhà thiết kế nội thất dịu dàng, trí thức.
Sau một loạt hoạt động quảng bá, cô ta bắt đầu nổi trên mạng xã hội.
Gần đây còn đón trúng làn sóng “nữ chính độc lập”.
Cô ta nổi tiếng là mẫu phụ nữ tự chủ, đến giờ vẫn chưa kết hôn, làm công việc thiết kế nội thất đầy tính chuyên môn.
Câu nói nổi bật gần đây của cô ta là:
“Phụ nữ không nhất thiết phải bị ràng buộc trong một gia đình, hãy tỏa sáng trong sự nghiệp của chính mình. Dù đã năm mươi tuổi, vẫn có thể sống những năm tháng rực rỡ nhất.”
Quả thật rất hợp với quan điểm của nhiều phụ nữ thời nay.
Vì thế, cô ta cũng bỗng dưng nổi như cồn trên mạng.
Chương trình giải trí, talk show liên tục mời cô ta xuất hiện.
Mọi người cùng ngồi vào bàn ăn.
Tôi lặng lẽ chỉ gắp một món, không ai hỏi vì sao tôi không ăn món khác.
“Con tôm này dở quá, chẳng bằng món hôm qua con ăn với dì Hạ.” – Cố Tử Lâm nhăn mặt chê bai.
“Khụ.” – Cố Trạch Hòa vội liếc con trai, ra hiệu bảo đừng lỡ lời để lộ chuyện hôm qua bọn họ ra ngoài ăn với Hạ Hân.
Tôi giả như không nghe thấy, tiếp tục ăn cơm của mình.
“Ba à, dì Hạ đúng là hot thật, hôm nay con nói với đồng nghiệp là dì ấy là dì của con, ai cũng tò mò lắm, mấy anh đồng nghiệp còn bảo đó là nữ thần của họ nữa.” – Trương Man cười nói.
“Ba biết không, dì Hạ đúng là có sức hút ghê gớm, đồng nghiệp con đều bảo muốn theo đuổi dì ấy. Tiếc là dì Hạ đâu có để ai có cơ hội.” – Cố Trạch Hòa vừa nói vừa cười nhìn Cố Diêu đầy ẩn ý – “Ba đoán xem ai mới là người chinh phục được trái tim và sự dịu dàng của nữ thần?”
Câu nói như muốn ám chỉ rằng, nữ thần ấy – chỉ dành riêng cho Cố Diêu.
Cố Diêu nghe mà mừng rỡ ra mặt, còn cười híp mắt giả bộ nghiêm khắc: “Đừng có lôi dì Hạ con ra mà nói xằng bậy, coi chừng dì ấy đánh đấy.”
Một nhà đúng là sum vầy hạnh phúc – tất nhiên là không có tôi trong đó.
Ăn cơm xong, bọn họ bỏ bát đũa lại, mỗi người lo chuyện riêng hoặc ngồi trên sofa tiếp tục tán gẫu chuyện về Hạ Hân.
Tôi lặng lẽ thu dọn bát đĩa.
…
Tối hôm ấy, cuối cùng tôi cũng đợi được cơ hội của mình.
4
Cố Diêu hiện đang công tác tại ngôi trường đại học cũ của anh ta, Hạ Hân hôm nay cũng sẽ đến tham gia một hoạt động tại đây.
Tôi mang theo một món đồ, từng bước từng bước nghiêm trang tiến vào khuôn viên trường, như thể đang đi đến một nấm mồ.
Trên một con đường rợp bóng cây.
Phía trước, Cố Diêu và Hạ Hân sóng bước cạnh nhau, vừa đi vừa cười nói thân mật.
Tôi sải bước tiến lên, hất thẳng chậu máu gà trong tay lên người họ.
“Cố Diêu! Hạ Hân! Đồ cẩu nam nữ đê tiện!”
“Một người là chồng tôi, một người là chị gái tôi, vậy mà sau lưng tôi lại vụng trộm cấu kết, bí mật ra nước ngoài sống cuộc đời hai người!”
“Các người không thấy thẹn với tôi, không thấy thẹn với cái nhà này, không thấy thẹn với con trai, cháu trai hay sao?”
“Một người là giảng viên đại học, một người là nhà thiết kế nổi tiếng, các người còn biết xấu hổ nữa không hả?”
“Mọi người mau lại xem đi! Nhìn cho rõ hai kẻ vô đạo đức, loạn luân trái luân thường đạo lý này!”
Tôi cứ thế đứng giữa ngôi trường trăm năm mang danh dưỡng người bằng đức hạnh, lớn tiếng vạch trần bẩn thỉu của bọn họ.
Các sinh viên quanh đó đều kinh ngạc quay lại nhìn, lập tức rút điện thoại ra quay phim.
Cố Diêu và Hạ Hân bị hắt máu gà đến ngẩn người, sau khi nghe rõ những gì tôi nói, sắc mặt cả hai cũng thay đổi rõ rệt.
Ngay sau đó, Cố Diêu trầm mặt, lau vội mặt rồi bước lên túm lấy tôi:
“Thục Vân, em điên rồi sao? Em đang nói linh tinh cái gì vậy hả?”
Hạ Hân cũng hoảng loạn nhìn quanh, thấy mấy chiếc điện thoại đang quay, mặt biến sắc, vội vàng lên tiếng:
“Thục Vân, có phải em hiểu nhầm gì rồi không? Chị và anh Diêu chỉ là người thân thôi mà, sao em lại vu oan cho bọn chị như thế? Em làm vậy là muốn bọn chị phải sống sao đây?”
Cố Diêu nghe vậy càng thêm tức giận, giọng nặng nề gắt gỏng: “Thục Vân, đừng có làm loạn ở trường như thế!”
Tôi nhanh chóng giằng ra, bật cười lạnh:
“Hơ, vu oan à? Các người dám phủ nhận mình chưa từng cùng nhau du lịch ở nước ngoài, sống như vợ chồng không?”
“Cố Diêu, Hạ Hân – các người dám phủ nhận không?”
Sắc mặt Hạ Hân lại thay đổi, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Thục Vân, chuyện này thật sự có hiểu lầm, chúng ta về nhà rồi từ từ nói rõ được không?”
“Thục Vân, đi, em theo anh về trước đã!” – Cố Diêu lại lao tới kéo tôi.
Tôi lập tức lùi ra, lớn tiếng:
“Tôi – Thục Vân – mười chín tuổi đã gả cho anh, chăm lo con cái, gánh vác gia đình, mà kết cục lại như thế này sao? Hôm nay tôi sẽ không đi đâu cả! Tôi phải ở nơi trường học trọng đức này, đòi lại công bằng cho chính mình!”
“Cố Diêu! Anh làm ra chuyện như vậy mà còn xứng làm thầy sao? Cả hai chị em đều ăn, anh khác gì cầm thú khoác áo người?”
“Hạ Hân! Cô lấy danh độc lập nữ cường để nổi tiếng trên mạng, vậy mà lại lén lút qua lại với chồng của chính chị gái mình suốt mấy chục năm!”
“Thục Vân, cô quá đáng rồi!” – Cố Diêu giận dữ gào lên, mạnh tay kéo tôi.
“Buông ra! Hai người là đồ cẩu nam nữ!” – Tôi giãy giụa, hét lên như một người điên.
“Thì ra là cái bà nổi tiếng trên mạng – nhà thiết kế Hạ Hân kia đấy hả…”
“Là đàn chị có tiếng của trường mình đấy, còn cả thầy Cố nữa… Không ngờ hai người lại làm ra chuyện thế này sao?”
Tiếng bàn tán vang lên khắp nơi, học sinh xung quanh liên tục quay phim, chụp ảnh.
Hạ Hân mặt đỏ như máu, tay run rẩy định đưa lên che mặt.