Sự Dịu Dàng Dành Riêng Cho Em - Chương 1
01.
Cuối tuần, tôi đi cắm trại cùng đồng nghiệp, tiện tay đăng một video chụp chung lên một nền tảng xã hội.
Dòng caption: “Ra ngoài chơi với những người bạn thân nhất.”
Trong ảnh có cả nam lẫn nữ.
Chẳng bao lâu sau khi đăng, tôi nhận được tin nhắn từ bạn trai cũ.
“Anh nhớ trước đây em có tô một màu son đỏ rất đẹp, gửi link cho anh đi, anh muốn mua tặng cô gái anh thích.”
Thử dò xét tôi?
Hay là đã có người mới sau lưng tôi rồi?
Cơn giận bùng lên, tôi lập tức phản công:
“Là quà của bạn cùng phòng trọ cũ của anh tặng đấy, tự hỏi hắn đi.”
Vẫn chưa hết giận, tôi lại nhắn:
“Không nhớ ai tặng rồi, anh cứ hỏi từng người một nhé.”
Trận chiến đỉnh cao sau chia tay, tôi nhất định không chịu thua!
Giây tiếp theo, điện thoại đổ chuông.
Vừa bắt máy, giọng anh ta đã gầm lên:
“Em cắm sừng tôi?”
Ồ?
Thẹn quá hoá giận à?
Càng thú vị đây.
Tôi nhịn cười, im lặng quan sát.
Đầu dây bên kia, anh ta tiếp tục gào lên:
“Lâm Uyển Dĩ! Có phải em đã có thằng khác sau lưng tôi không?!”
Đã làm điều xấu, còn muốn lật ngược thế cờ hả?
Tôi bật loa ngoài, lười biếng nằm dài trên sofa, giọng điệu nhàn nhạt:
“Thế nào? Không có anh, tôi không sống nổi à?”
Anh ta im lặng một lúc, tôi tưởng anh ta đang suy tính chiêu gì.
Kết quả, giọng cười lạnh lùng của Lục Trảm vang lên:
“Nếu em dám có thằng khác, tôi sẽ đánh cho nó thành chó luôn.”
Tôi cầm điện thoại lên, đáp trả không chút khách khí:
“Lục Trảm, nhìn rõ vị trí của mình đi. Chúng ta chia tay rồi, đừng có diễn sâu ở đây nữa.”
“Lâm Uyển Dĩ, em nhớ lại xem, ai là người nói chia tay?”
“Là tôi nói đó! Thì sao? Anh có giữ tôi lại không?”
“Trong suốt một năm yêu nhau, em nói chia tay tám trăm lần, lần nào tôi cũng giữ lại.”
“Chỉ có lần cuối cùng là không giữ lại!”
Sự im lặng chính là ngầm thừa nhận.
Mà thừa nhận tức là không còn yêu nữa.
Không yêu thì giữ lại làm gì?
Cơn giận trong lòng tôi lại trào lên.
Nằm thế này không tiện phát huy uy lực, tôi ngồi thẳng dậy:
“Lục Trảm! Anh bớt lo chuyện bao đồng đi, tôi thích ai là việc của tôi, không liên quan đến anh!”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Tôi và Lục Trảm quen nhau một năm, là tôi theo đuổi anh ta.
Nhưng sau khi theo đuổi được, tôi hối hận rồi.
Bởi vì tôi phát hiện, Lục Trảm dường như không thích tôi.
Anh ta không thích hôn, cũng không thích ôm, ngay cả khi nắm tay cũng phải giữ khoảng cách nhất định.
Còn nghiêm túc hơn cả hòa thượng.
Tôi bắt đầu hoài nghi sức hút của bản thân.
Bao nhiêu đêm soi gương tự vấn, mắt mũi tôi cũng đâu có lệch, môi cũng không mỏng quá.
Thậm chí tôi còn rất trịnh trọng… ưỡn thẳng ngực lên soi lại.
Vậy tại sao Lục Trảm hôn một cái cũng phải tính toán thời gian?
Bộ anh ta sợ lửa bén rơm sao?
Tôi cầu còn không được đấy!
Chỉ tiếc, cơ bụng của anh ta chưa sờ được bao nhiêu, đã chia tay rồi.
Nhiều đêm nửa đêm tỉnh giấc, tôi trốn trong chăn khóc thút thít.
Nhớ lại cánh tay rắn chắc, cơ bụng gợi cảm, đôi chân săn chắc của Lục Trảm.
Chỉ để lại những giọt nước mắt đầy hối hận.
Nếu có cơ hội làm lại, tôi nhất định sẽ ăn anh ta sạch sẽ, để không uổng công tôi theo đuổi lâu như vậy!
2
Không ngờ, người ta lại tự tìm đến tận cửa.
Tôi dán mắt vào lỗ mắt mèo, nhìn gương mặt dù không thấy rõ nhưng cũng biết chắc chắn là đẹp trai muốn chết kia.
Đột nhiên… tôi hoảng rồi.
Ngoài cửa, Lục Trảm tiếp tục gõ:
“Lâm Uyển Dĩ, anh biết em đang ở nhà.”
Không, tôi không có ở đây.
Tôi co người lại như con chim cút.
Quên chưa nói, tôi chỉ giỏi mạnh miệng.
Mồm nói những lời hùng hổ nhất, nhưng lại làm những chuyện nhát gan nhất.
Dám hống hách với Lục Trảm qua điện thoại, là vì tôi nghĩ với tính cách của anh ta, dù có thế nào cũng sẽ không đến tìm tôi.
Ai ngờ tôi lại đoán sai rồi.
Tôi định giả chết cho đến cùng.
Kết quả, chiếc điện thoại vô dụng lại rung lên, bán đứng sự tồn tại của tôi.
Lục Trảm lạnh lùng mở miệng:
“Lâm Uyển Dĩ, cho em thêm một cơ hội để thở.”
Thôi, sớm muộn gì cũng phải chết, chết sớm hay chết muộn cũng vậy.
Ít nhất phải giữ lại chút thể diện và kiêu hãnh.
Làm người, quan trọng nhất là không được mất khí phách!
Tôi mở cửa, chống nạnh quát thẳng vào mặt Lục Trảm:
“Lục Trảm, nửa đêm chạy đến nhà tôi, anh còn vương vấn tôi đúng không?”
Lục Trảm nheo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, thản nhiên đáp:
“Đúng.”
? Má nó, chơi gì đây?!
Tôi cắn môi, còn chưa kịp nghĩ xong.
Lục Trảm đã thản nhiên nhấc chân bước vào nhà.
Anh ta còn xách theo bia, đồ nướng và một túi đầu vịt cay.
Tôi thừa nhận, tôi dao động rồi.
Tuyến nước bọt lập tức phản bội tôi, kêu gọi tôi phải ăn ngay lập tức.
Tôi đoạt lấy túi đồ trên tay Lục Trảm, chỉ tay ra cửa:
“Mời đi cho, không tiễn!”
Lục Trảm liếc tôi một cái:
“Em một mình ăn hết chỗ này?”
“Thì sao, gái thành thị không được ăn nhiều chắc?”
“Vậy thì không hay lắm, một người uống say chẳng bằng hai người cùng nâng ly.”
Lục Trảm cười cười, làm tôi có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, anh ta lại mở miệng:
“Ăn đồ của anh, tức là người của anh.”
Mẹ nó! Anh ta chờ sẵn tôi ở đây!
Tôi lờ tịt câu nói đó, mở bia, đeo găng tay, cắn miếng đầu vịt cay.
Lục Trảm cũng không nhiều lời, chậm rãi cụng ly với tôi.
Tôi liếc sang, thấy anh ta thư thái vô cùng, vẻ mặt thoải mái tận hưởng.
Nói thật, tôi rất phục tâm thái của anh ta bây giờ.
Chia tay rồi mà vẫn có thể điềm nhiên cùng người yêu cũ uống rượu ăn đồ nướng.
Cuối cùng, tôi phá vỡ sự im lặng:
“Lục Trảm, anh có ý gì đây?”
Lục Trảm chậm rãi xé khăn ướt, đưa cho tôi lau tay:
“Em còn chưa nhìn ra?”
Tôi mờ mịt lắc đầu.
Nhíu mày chặt hơn:
“Không phải anh nói muốn mua son cho bạn gái sao? Chạy đến đây chặn đường tôi làm gì?”
Càng nghĩ càng giận, tôi tu thêm một ngụm bia.
Lục Trảm nhìn tôi, dưới ánh đèn, gương mặt đẹp đến mức yêu nghiệt.
Tên đàn ông này đúng là có sức hút chết tiệt.
Anh ta hờ hững đáp:
“Anh lừa em thôi.”
Tôi đặt mạnh chai bia xuống bàn, chỉ vào anh ta mắng:
“Lục Trảm, rảnh quá không có gì làm thì kiếm chỗ mà dán đế giày đi! Đến đây chọc tức tôi vui lắm hả?”
Rượu vào đầu, mắt tôi đột nhiên cay xè.
Càng cố nén nước mắt, nó lại càng tuôn ra như dòng Hoàng Hà vỡ đê.
Rồi lại còn nấc cụt nữa:
“Lục… Lục chó, anh đúng là đồ chó mà!”
“Anh là chó, em còn thích?”
Tôi vừa nấc vừa bị anh ta chọc cho tức đến phát khóc.
Thế là, tôi làm một chuyện điên rồ.
Tôi nhào vào người anh ta.
Tôi thèm khát anh ta đã lâu rồi.
Nghĩ đến những giấc mơ chưa kịp làm đến cuối, tôi đưa tay chui vào áo anh ta.
“Lão nương thích anh là phúc của anh, đừng có không biết điều.”
Tôi học theo mấy câu tán tỉnh trên mạng.
A…! Sờ trúng rồi.
Huhu, cơ bắp này săn chắc quá.
Thậm chí còn muốn nhào đến ôm chặt, dính lấy không buông.
Giây tiếp theo, Lục Trảm trực tiếp lật người đè tôi xuống, giọng khàn khàn bên tai:
“Em chắc chứ? Chịu nổi không?”
3
Dám nghi ngờ tôi?
Tôi không phục!
Thế là tôi nhào tới, cắn lên môi Lục Trảm.
Nói ra chắc cười chết, tôi thậm chí còn không biết hôn.
Yêu đương một năm với Lục Trảm, hoàn toàn là kiểu tình yêu Plato, ngoài việc giúp tôi rèn luyện tính kiên nhẫn thì chẳng có tiến bộ nào khác.
Nhưng tôi vẫn dựa vào men rượu, ba phát năm hồi lột sạch áo của anh ta.
Người vốn đã nóng ran của tôi giờ hóa thành một lò lửa bốc cháy hừng hực.
Tôi chọc chọc vào cơ ngực rắn chắc của Lục Trảm, nuốt nước bọt.
Huhu, còn to hơn cả tôi nữa.
Còn đang ngẩn ngơ thì Lục Trảm đã cúi xuống, cắn lên xương quai xanh của tôi.
Cơn tê dại dồn dập lan ra, làm tôi run bắn lên.
Lý trí còn sót lại lập tức kéo tôi về thực tại.
Tôi thừa nhận, tôi lại hoảng rồi.
Cơn hối hận muộn màng dâng lên, tôi vội vàng nhặt áo của anh ta lên từ dưới đất.
Môi run run:
“Cái đó… có thể mặc vào trước được không?”
Tôi ngẩng lên nhìn.
Lục Trảm chống tay trên người tôi, khóe mắt hơi đỏ, làm đôi mắt càng thêm yêu nghiệt.
Tôi cắn môi, rụt rè thử thăm dò trên bờ vực tự tìm đường chết:
“Anh… anh đang dí vào tôi đấy.”
Giây tiếp theo, Lục Trảm lập tức rút người ra.
Nhưng trên mặt lại thoáng ửng đỏ.
Quá xấu hổ rồi.
Tôi tỉnh rượu ngay tức khắc, cũng chẳng còn buồn ngủ.
Bây giờ trong đầu chỉ nghĩ phải làm gì tiếp theo.
Phòng đột nhiên yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Lục Trảm nhìn tôi một cái, im lặng đưa tay nhặt áo lên.
Mặc vào xong, anh ta lại cau mày nhìn tôi.
Tôi phản xạ có điều kiện, đưa tay che mặt.
Giọng Lục Trảm lạnh lẽo, như lẫn theo băng vụn:
“Lâm Uyển Dĩ, em giỏi lắm.”
Tôi không dám lên tiếng.
Rồi anh ta mở cửa rời đi.
Phòng lại chỉ còn mình tôi.
Sau khi bình tĩnh lại một hồi trên sofa, tôi lập tức đứng dậy đi tắm.
Mặt không biết là do rượu hay do xấu hổ mà đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng nóng ran.
Nhớ lại chuyện vừa nãy, tôi hận không thể đấm ngực dậm chân.
Tôi vừa trêu ghẹo Lục Trảm thật sao?
Tôi vừa thật sự dám ra tay với anh ta sao?!
Nếu là trước khi chia tay, tôi đã sớm bị anh ta đấm cho rồi.
Nhưng hôm nay, không những Lục Trảm không từ chối, mà dường như còn có ý muốn tiếp tục nữa…