Giới thiệu truyện
Sự Cứu Rỗi Của Con Dâu
Tôi là một bà mẹ chồng cay nghiệt.
Từ ngày con dâu bước vào cửa, tôi nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Nó ngủ nướng đến giữa trưa, chẳng bao giờ tự giác tìm việc mà làm.
Tôi mắng nó là đồ lười biếng, sâu mọt, thứ phá của!
“Hồi đó, vừa sinh xong, tôi mới thở được một hơi đã phải xuống ruộng làm việc!”
“Trời đông giá rét, tôi không có thời gian ở cữ, phải ra sông giặt đồ, suýt bị ch.t đuối!”
“Khó khăn lắm mới leo lên bờ được, về nhà thì sốt cao, nhưng trời chưa sáng đã phải dậy nấu cơm.”
“Thế mà cha nó còn chê tôi bỏ nhiều muối, giật ngay cây gậy cửa đập thẳng lên đầu tôi!”
Con dâu sững sờ nhìn tôi, rồi bất giác đưa tay chạm vào vết sẹo dài trên trán tôi.
Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Mẹ đã chịu bao nhiêu uất ức thế này sao…”
Tôi muốn đáp: “Ai mà chẳng thế?”, nhưng lời nghẹn ngay trong cổ họng.
Như thể giữa ngọn núi hoang vu chợt có một màn sương mỏng manh bủa vây, đôi mắt đã khô cạn cả đời này của tôi, bỗng chốc lại dâng lên chút hơi nước.
Tôi đã chịu khổ cả một đời, nên tôi nghĩ chịu khổ là điều hiển nhiên.
Cho đến hôm nay, có một người, khóc thay cho tôi.
Người ấy nói, tôi đã chịu quá nhiều uất ức.
Là một đứa con gái sinh ra ở vùng trung du sâu xa, t hiểu rõ hủ tục trói buộc người phụ nữ đáng sợ đến mức nào, t muốn trở thành Đại Hải để nuôi sống mẹ, muốn trở thành Chân Chân để cứu rỗi mẹ, có như vậy cả tâm trí lẫn thể xác của mẹ t mới có thể thoát khỏi vùng nông thôn cổ hủ này