Song Sinh Báo Thù - Chương 6
18
Làn sóng âm thanh ngoại giới muốn lập Tam Hoàng tử làn Trữ quân càng lúc càng cao.
Triều thần ngày ngày dâng thư nhưng Hoàng đế vẫn chậm chạp chưa đưa ra quyết định.
Lúc này một điều không ai có thể đoán trước được bất ngờ xảy ra.
Quốc sư thế mà lại tạo phải.
Tiệc đoàn viên đêm Trừ tịch, Quốc sư mang theo binh mã của Tuần Phòng doanh bao vây toàn bộ Hoàng cung.
Lý Hữu Nhân tức giận đến run rẩy nhìn Quốc sư.
“Loạn thần tặc tử, ngươi thế mà dám tạo phản.”
Quốc sư mỉm cười nói:
“Lẽ nào ngươi muốn mạng sống của toàn tộc ta thì ta nên để mặc một tên hôn quân như ngươi xâu xé?”
“Làm hay không làm cũng chết vậy tại sao không liều một lần?”
“Hôn quân, ngươi hại dân chúng trong thiên hạ lầm than, ngươi đáng chết.”
Ta bình tĩnh ngồi một bên nhìn trò hề này.
Quốc sư tạo phải là điều chắc chắn ngay từ ban đầu, chỉ có mình Hoàng đế không rõ.
Ông không muốn phản cũng có người bắt ông phản.
Quốc sư tự cho rằng chỉ cần điều cảnh vệ trong kinh đi thì ông ta có thể kiềm chế vua để điều khiển chư hầu.
Không ngờ ông ta vẫn bại.
Tôn Thái phó dẫn quân giết vào Hoàng cung chế ngự tất cả nhân mã Quốc sư mang tới.
“Hoàng thượng, thần cứu giá chậm trễ.”
Sau khi Quốc sư bị bắt giữ, ông ta biết mình không còn đường sống nên căm hận nhìn chằm chằm Lý Hữu Nhân mà thoá mạ.
“Hôn quân, ngươi cho rằng giết ta rồi thì ngươi có thể kê cao gối ngủ rồi sao?
“Ta nói cho ngươi biết, tai hoạ thật sự vẫn còn đó, giang sơn này ngươi không thể ngồi vững nữa rồi.”
Lý Hữu Nhân bị ông ta làm cho tức giận đến mức tự tay vung đao chém chết ông ta.
Khi Quốc sư ngã xuống, hai mắt ông ta trừng thật lớn.
Mọi người đều nghĩ rằng ông ta đang nhìn Hoàng đế, chỉ có ta là người duy nhất biết rõ, ông đang nhìn ta.
19
Từ sau tiệc đoàn viên, ngày nào Lý Hữu Nhân cũng gặp ác mộng.
Hắn đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc giữa đêm, trangh thái tinh thần càng ngày càng kém.
Tam Hoàng tử bắt đầu chủ trì nhiều việc trên triều đường mặc dù Hoàng đế vẫn chưa hạ lệnh lập hắn làm Thái tử.
Nhưng mọi người đều cảm thấy chức vị Thái tử phải là của hắn.
Thân thể của Lý Hữu Nhân ngày càng sa sút, thường hay nghi thần nghi quỷ nhưng lại chỉ tin tưởng mỗi Tôn Thái phó và ta.
Một ngày, Lý Hữu Nhân triệu Tôn Thái phó tiến cung.
Khi nhìn thấy ông ấy vào điện, ta vốn định rời đi.
Lý Hữu Nhân lại ho nhẹ một tiếng:
“Ái phi ở lại hầu hạ Trẫm.”
“Vâng!”
Ta đáp lời rồi ngồi sang một bên.
Lý Hữu Nhân ban đầu đang thảo luận việc triều đường với Tôn Thái phó thì đột nhiên thay đổi đề tài câu chuyện.
“Thái phó cảm thấy Tam hoàng tử có thích hợp làm Thái tử không?”
Tôn Thái phó nói một đống lời tốt đẹp.
Lý Hữu Nhân sắc mặt tối sầm.
“Thái phó, Trẫm muốn nghe một lời nói thật khó đến vậy sao?”
Tôn Thái phó quỳ xuống, đầu cúi thật thấp nhưng giọng nói lại vô cùng vang dội.
“Hoàng thượng, thế lực của đảng Thừa tướng càng ngày càng lớn, ngoại thích can thiệp vào việc chiều chính quả thực là điều cấm kỵ.”
Biểu cảm của Lý Hữu Nhân thả lỏng một chút.
“Thái phó biết rõ lòng Trẫm.”
Ta ra khỏi Dưỡng Tâm Điện đúng lúc gặp được Tôn Thái phó đang chuẩn bị rời đi.
Ông nhìn ta, hành lễ.
“Hứa phi nương nương vất vả rồi.”
Ta cười nhẹ.
“Thái phó quá lời.”
20
Tháng Ba màu máu.
Trong ngoài triều đường, tiếng kêu than dậy trời đất.
Lý Hữu Nhân chống đỡ chút hơi thở cuối cùng diệt sạch toàn bộ đảng phái Thừa tướng.
Tam Hoàng tử ý đồ mưu nghịch, biếm làm thứ dân.
Không ai ngờ rằng Tam Hoàng tử, người có hi vọng trở thành Thái tử nhất chỉ trong khoảnh khắc đã rớt đài.
Có người nói, chứng cứ đâu?
Lời của Thiên tử chính là bằng chứng.
Chuyện của Quốc sư khiến Lý Hữu Nhân rơi vào ma chướng.
Đế vương máu lạnh nên không thể chấp nhận bất kỳ một chút phản bội nào.
Tam Hoàng tử tiếng nói càng cao hắn càng nghi ngờ.
Loại nghi ngờ này rất vi diệu, chỉ cần người khác chỉ ra một chút sẽ giống như ngọn lửa rơi vào đống củi làm cho nó bốc cháy đến lửa lớn ngập trời, cũng đem mọi vinh hoa thiêu sạch sẽ.
Thừa tướng bị chặt đầu, Tam Hoàng tử bị biếm làm thứ dân.
Hoàng hậu treo cổ tự tử ngay trong đêm bị đầy vào lãnh cung.
Lý Hữu Nhân niệm tình phu thê nhiều năm vẫn sẽ giúp Hoàng hậu làm một đại lễ chôn cất long trọng.
So với việc Lê Quý phi đầu thân khác chỗ thì kết cục của Vương Hoàng hậu có thể xem như dễ chịu hơn rất nhiều.
Lê Quý phi chết trước, theo sau là Hoàng hậu.
Từ nay, Hoàng cung vẫn nợ ta một mạng.
21
Hoàng hậu vừa chết, hậu cung người người đều cảm thấy bất an.
Chỉ có Cung Ngọc Đức của ta dù không tranh không đoạt vẫn vinh hoa như cũ.
Quế ma ma sợ hãi quỳ xuống trước mặt ta, liên tục dập đầu thể hiện lòng trung thành của mình.
“Nương nương, sau này nô tì sẽ tận tâm tận lực hầu hạ ngài, cầu ngài tha cho mạng chó này của nô tì.”
Ta nhẹ nhàng đặt tách trà trên tay xuống.
Không đợi ta động tay, Tiểu Liên đang đứng ở một bên xem náo nhiệt đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Nàng ấy rút chiếc trâm đỏ từ trên đầu xuống đâm vào giữa cổ Quế ma ma.
Trong thoáng chốc máu tươi mãnh liệt phun ra.
Đợi sau khi Quê ma ma hoàn toàn chết đi, Tiểu Liên mới quay lại bộ dạng vui vẻ ngốc nghếch như trước đây, quỳ xuống bên cạnh ta.
“Nương nương, loại tiện tì này không xứng để ngài ra tay.”
Ta nhẹ gật đầu.
Nàng ấy nói đúng, tay ta cần phải giữ lại để giết những người quan trọng hơn.
“Nương nương, Thái phó nói ngày mai là mười lăm.”
Đúng vậy, Tiểu Liên là người của Tôn Thái phó.
Từ nhỏ nàng ấy đã ở bên cạnh Tôn tiểu thư.
Vốn dĩ nàng ấy phải theo Tôn tiểu thư tiến cung nhưng đáng tiếc Tôn tiểu thư đã bị hại nên nàng được Tôn Thái phó sắp xếp đến bên cạnh ta, theo ta suốt thời gia qua.
“Mười lăm, nên đoàn viên rồi.”
22
Gió đêm có chút mát mẻ.
Lý Hữu Nhân ho hai tiếng rồi mở mắt ra.
“Ái phi, nàng không ngủ mà nhìn chằm chằm Trẫm làm gì?”
Ta cười nhạt.
“Giết vua.”
Lý Hữu Nhân sửng sốt một lát, sau khi tỉnh táo lại thì sắc mặt tối sầm.
“Láo xược, xem ra Trẫm dung túng ngươi quá khiến ngươi cái gì cũng dám nói, ngươi không sợ chết sao?”
Ta không trả lời câu hỏi của Lý Hữu Nhân mà hỏi ngược lại hắn.
“ Hoàng thượng, ngài còn vẫn nhớ họ tên của thần thiếp chứ?”
Hắn dùng hết sức gầm lên:
“Hứa Thu Điệp, ngươi phát điên cái gì?”
Bươm bướm không thể sống qua mùa đông mà mùa thu bươm bướm cũng đã bước vào thời kì cuối của cái chết.
Người sắp chết, còn sợ chết sao?
Ta ghé sát tai Lý Hữu Nhân thông báo sinh thần bát tự của mình.
Đó là ngày 15 tháng 7 năm Thìn!
Nhìn đồng tử của của Lý Hữu Nhân không ngừng giãn to, nụ cười của ta có chút điên cuồng.
Hắn cuối cùng cũng hoảng sợ.
“Yêu phi, ngươi cũng là yêu phi.”
“Hộ giá, người đâu mau tới hộ giá.”
Ta bóp mặt hắn, để mặc hắn hô hoán.
“Gọi đi, ngươi có gọi đến rách họng cũng sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu.”
Tất cả những người hầu hạ trong cung điện đều bị ta đuổi đi.
Hiện tại ta đang là sủng phi của Hoàng đế nên không ai dám đắc tội ta.
Về phần Ngự lâm quân phụ trách bảo vệ, họ đều là người của Tôn Thái phó.
Không có mệnh lệnh của Tôn Thái phó, cho dù nội điện có xảy ra hỏa hoạn cũng không có người xông vào.
Ta hạ cho Lý Hữu Nhân một loại thuốc gọi là Nhuyễn cốt tán, đây là loại thuốc mê được thợ săn trong núi đặc biệt sử dụng để giết thú săn.
Chỉ cần một chút cũng có thể khiến Lý Hữu Nhân nằm ở chỗ này mặc ta xâu xé.
Ta dùng tay bịt miệng mũi hắn lại, nhìn hắn liều mạng giãy dụa.
Ánh mắt kinh hoàng của hắn làm ý cười trên khoé môi ta càng nở rộng.
Khung cảnh này thực sự rất đẹp.
Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, Lý Hữu Nhân vẫn không chịu nhắm mắt.
Đêm nay là mười lăm, là lúc Hôn quân nên xuống đoàn tụ với hoàng hậu và Quý phi của mình.
Ba mạng sống mà Hoàng cung nợ ta cuối cùng đã trả hết.