Song Sinh Báo Thù - Chương 3
8
Giống như những gì Lê Quý phi đã từng nói, cuộc sống của ta ở Cung Cảnh Dương còn tệ hơn cả cái chết.
Ngoại trừ hôm hoàng đế sủng ái ta trong cơn say, hắn dường như đã quên mất sự tồn tại của ta.
Ngược lại, Lê Quý phi vẫn nhận được ân sủng như cũ.
Mỗi khi ân sủng kết thúc, Lê Quý phi đều sẽ gọi ta vào tẩm điện của nàng.
Nàng dựa mình trên chiếc ghế quý phi, lười biếng mà hoa lệ để lộ ra bờ vai trần trụi.
Từng đoá mai đỏ trên cần cổ trắng ngần đều là minh chứng cho sự sủng ái của Hoàng đế đối với nàng.
“Trước kia ngươi là người hầu hạ bản cung rửa chân thoải mái nhất. Vậy cứ tiếp tục hầu hạ như vậy đi.”
Chỉ cần không đánh chết ta thì dù Lê Quý phi có hành hạ ta như thế nào cũng sẽ không có ai trách phạt nàng.
Ta không có cách từ chối nên chỉ có thể cố gắng dựa theo căn dặn giúp nàng rửa sạch chân rồi xoa bóp chân cho nàng.
Khi nàng cảm thấy thoải mái thì tươi cười mắng ta.
“Trời sinh ti tiện, đúng là rất thích hợp làm loại công việc như hầu hạ người khác này.”
Nói xong nàng giơ chân đá mạnh vào mặt ta.
Ta ngã ngồi xuống đất.
Nàng chửi rủa:
“To gan, dám làm đau bản cung, liếm sạch sẽ nước rửa chân ngươi làm đổ trên đất, bản cung sẽ tha cho ngươi.”
Ta không động đậy.
Nàng liếc mắt nhìn một cái, hai Ma ma hai bên ngay tức khắc tiến lên ấn ta lên trên mặt đất ép ta phải liếm sạch.
Lê Quý phi bình tĩnh nói:
“Đừng làm hỏng khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp này.”
“Vâng!”
Hai Ma ma đáp lại, hai người đứng hai bên trái phải giữ chặt tay ta dùng hết sức lực ép người ta xuống.
Nước mắt lập tức trào ra nhưng miệng bị hai người bịt chặt khiến ta ngay cả sức để khóc cũng không có.
Những chuyện như thế này xảy ra hàng ngày.
Đúng như Lê Quý phi đã nói, cuộc sống của ta ở Cung Cảnh Dương còn khó chịu hơn cả cái chết.
Cho tới một ngày kia.
Ta bị Lê Quý phi ép nhảy xuống hồ băng để vớt trân châu.
Ta run run rẩy rẩy bò ra khỏi làn nước lạnh.
Trong giây phút đó ta như nhìn thấy cha nương và tỷ tỷ, họ đứng phía trước nói sẽ dẫn ta đi.
Họ muốn đưa ta về nhà, đi đến một nơi ấm áp.
Ngay khi nhấc chân lên, ta lắc lắc đầu.
“Cha nương, tỷ tỷ, mọi người đợi con, con sẽ đến tìm mọi người muộn một chút.”
Lửa sưởi nóng hầm hập ập vào, ngay lúc ta mở mắt ra thì nhìn thấy một khuôn mặt ung dung hoa quý.
“Muốn trả thù không?”
9
Ta gắng gượng bò dậy quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu.
“Nương nương, thần thiếp không dám.”
Hoàng hậu cười nhạt:
“Ngươi không sợ chết nhưng lại sợ tiện nhân Lê Uyển Du kia?”
“Nếu ngươi muốn báo thù, ta có thể giúp ngươi.”
Ta đè nén nội tân run rẩy, kiên định nhìn về phía nàng ta.
“Cảm ơn ân cứu mạng của nương nương.”
Hoàng hậu mỉm cười.
Sau khi trở về từ Cung Tê Phượng, Quế Ma ma bên cạnh Lê Quý phi trộm đến gian phòng của ta.
“Nô tì tham kiến Hứa Tài nhân.”
Trong lòng ta thầm kinh ngạc, không ngờ Quế Ma ma được Lê Quý phi tin cậy nhất lại là người của Hoàng hậu.
Ta đứng dậy nhẹ nhàng cúi mình.
“Sau này nhờ Quế Ma ma chỉ bảo nhiều hơn.”
Quế Ma ma bình tĩnh nói:
“Đều là vì làm việc cho chủ nhân. Chủ nhân tốt, nô tỳ mới có được những ngày tốt lành.”
Thật sự là một con chó ngoan được Hoàng hậu nuôi, đến đây là để nói bóng nói gió với ta sao?
Muốn hạ bệ Lê Quý phi, chỉ dựa vào Hoàng hậu thôi là chưa đủ.
Nữ nhân trong cung muốn có địa vị ổn định thì nhất định phải được sủng ái.
Quế Ma ma thì thầm:
“Vào ngày mười lăm hàng tháng, Hoàng thượng đều sẽ ở Phúc Thọ Đường uống rượu để tưởng nhớ Tiên hoàng.”
“Có nắm bắt được cơ hội hay không là tùy thuộc vào khả năng của Tiểu chủ.”
Ta cười nhẹ.
Thế là đủ rồi.
10
Ta vẫy vẫy hai tay, một con thỏ nhỏ làm từ pháo hoa nhảy ra ngoài từ cổ tay ta.
Cung nữ Tiểu Liên ở bên trên nhìn thấy, vui vẻ cười khúc khích.
“Hứa Tài nhân giỏi quá, con thỏ này thật đẹp.”
“Ánh huỳnh quang lóe lên, Tài nhân trông giống như thiên tiên vậy”.
Ta cười mắng cô ấy:
“Con bé này, thật biết nói chuyện. Ta làm gì có chỗ nào có thể so với thiên tiên?”
“Tài nhân của Trẫm đương nhiên là đẹp hơn thiên tiên.”
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sững lại thoáng qua sự kinh ngạc cùng vui mừng.
Sau đó liền hoảng sợ quỳ xuống.
“Thần thiếp quấy nhiễu thánh giá, xin Hoàng thượng trách phạt.”
Lý Hữu Nhân đưa tay kéo ta đứng dậy.
“Không cần phải sợ, Trẫm sẽ không trừng phạt nàng, tay nghề ảo thuật của nàng không tệ, lại biến cho ta xem.”
Ta cúi đầu, không thể hiện ngay lập tức.
“Hoàng thượng, thần thiếp xuất thân thấp kém, đây cũng đều là những chiêu trò dân gian không đáng nhắc đến. Sao có thể lọt vào mắt của Thiên tử, thần thiếp giảm thọ mất.”
Lý Hữu Nhân cười thầm.
“Khi Trẫm khi còn là thiếu niên từng trộm lén ra ngoài cung đã gặp qua một lần, đến nay kí ức vẫn còn khắc sâu. Khó có được nàng biết những tiểu xảo này, xem như làm chút trò vui cho Trẫm. Trẫm tha nàng không có tội”
Nhận được ân điển, màn trình diễn được bắt đầu.
Tay trái ta vân vê một chút gỗ đàn hương, khói hoa hình lúa mạch thuận lợi hiện ra trước mắt.
“Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, mùa màng bội thu, dân chúng đầy đủ sung túc.”
Lý Hữu Nhân bị ta chọc cho thoải mái cười to.
Hắn nắm tay ta, bớt đi chút oai nghiêm.
“Trẫm ở bên Tài nhân liền cảm thấy mình như trẻ ra vài tuổi. Tài nhân có tâm.”
Đêm đó, Lý Hữu Nhân vẫn ngủ ở Cung Cảnh Dương.
Chỉ là lần này hắn ngủ ở thiên điện Cung Cảnh Dương mà thôi.
11
Sau khi Lê Quý phi biết được tin này, nàng đã đập vỡ ngọc Như Ý mình yêu thích nhất, cung nữ Thúy Quả tới truyền lời cũng bị phạt gậy.
Thúy Quả kéo cơ thể tàn tạ đến truyền gọi ta.
“Quý phi nương nương cho gọi ngươi.”
Ta nhìn chằm chằm vào đôi má sưng đỏ của nàng ta, mỉm cười nhẹ.
“Mặt Thuý Quả tỷ tỷ bị sao vậy?”
Bị người nhắc tới vết sẹo, Thúy Quả trừng mắt tức giận.
Khi còn là người hầu ở Cung Cảnh Dương, nàng ta cậy Lê Quý phi sủng ái mà ức hiếp ta không ít.
Nếu không phải đôi tay này của ta còn có một chút tác dụng với Lê Quý phi thì đã bị nàng dày vò đến phế từ lâu rồi.
Ta đang định đứng dậy.
Tôn công công bên cạnh Hoàng thượng đã đến.
“Hứa Tài Nhân, Hoàng thượng tuyên ngài đến cùng dùng ngọ thiện.”
Hoàng thượng truyền lệnh đến, đương nhiên không cần phải đến chỗ Lê Quý phi.
Trước khi rời đi, ta đưa trâm ngọc trân châu được Hoàng thượng ban thưởng cho Thúy Quả.
“Hy vọng Thúy Quả tỷ tỷ có thể giúp ta nói vài lời tốt đẹp trước mặt nương nương. Sau này ta còn ở Cung Cảnh Dương, nương nương cũng vẫn là chủ nhân của ta.”
Thúy Quả hừ lạnh một tiếng rồi khinh thường rời đi, khi đi còn không quên mang theo chiếc trâm ngọc trân châu.
Ngày hôm sau, tin Thúy Quả vô tình rơi xuống hồ chết được truyền đến tai ta.
Tiểu Liên nghe xong thì rùng mình:
“Tài nhân, nô tỳ nghe nói thịt trên người Thúy Quả tỷ đều bị cá rỉa hết, không có một miếng nào lành lặn.”
Ta cười lạnh.
Cá trong cung đúng là khác biệt, ngay cả răng cá cũng tốt như vậy.
Lê Quý phi bản tính đa nghi, có việc của ta trước đấy làm gương, Thúy Quả lấy trâm ngọc trân châu của ta thì còn có thể tốt sao?
Muốn trách thì trách nàng ta tham lam.
Khi màn đêm buông xuống, Quế ma ma lại đến.
“Quý phi nương nương bảo Quốc sư đại nhân mời một người có tay nghề trong dân gian đến. Nghe nói hắn am hiểu kỹ thuật bắn pháo hoa, có thể biến hoá khôn lường.”
Lê Quý phi biết ta dựa vào một số thủ thuật nhỏ làm ảo thuật cùng thả pháo hoa để khiến Hoàng đế nhìn với con mắt khác.
Nàng là một người kiêu ngạo như vậy, sao có thể cho phép bản thân thua người khác? Huống chi thân phận của ta vẫn là cung nữ bên cạnh nàng?
Ta nhẹ gật đầu.
“Ma ma, chủ tử còn có lời gì muốn nói với ta không?”
Ánh mắt Quế ma ma trở nên lạnh lùng:
“Chủ nhân nói, hoa sơn trà đã nở, bảo Tiểu chủ nhớ đi nhìn một chút.”