Song Sinh Báo Thù - Chương 2
4
Vài ngày sau, Lê Quý phi cuối cùng cũng nhớ tới ta.
Nàng hỏi ta về những con đom đóm ngày hôm đó.
Ta nói đúng sự thật.
Đom đóm thích ăn ốc sên, chỉ cần cạo chất nhầy của ốc sên rồi bôi lên quần áo thì có thể thu hút đom đóm vây quanh.
Sau khi biết được sự thật, khuôn mặt Lê Quý phi tỏ ra chán ghét, nàng giơ tay tát ta một cái.
“Con tiện tì đáng chết…”
“Kẻ nào đã làm cho ái phi của trẫm tức giận như vậy?”
Lý Hữu Nhân lại đến khiến Lê Quý phi ngay lập tức vui mừng khôn xiết, nàng như một bông hoa hồ điệp lao về phía hắn.
*Hoa hồ điệp ở Việt Nam gọi là hoa cánh tiên (hoa thanh điệp).
“Hoàng Thượng, sao ngài có thời gian đến gặp thần thiếp?”
Lý Hữu Nhân xoa xoa tay Lê Quý phi.
“Tiện tì không hiểu việc, Lê nhi cho người kéo ra ngoài đánh chết là được rồi, đừng tự mình đánh làm đau tay.”
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn ta.
Khi ánh mắt hai chúng ta chạm nhau, ánh mắt Lý Hữu Nhân dừng lại, ta lập tức cúi đầu xuống.
“Cung nữ bên cạnh Lê nhi thật thú vị, còn đeo cả xích chó trên cổ.”
Sắc mặt Lê Quý Phi cứng đờ.
Không đợi nàng mở miệng ta đã lớn mật tự ý giải thích.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Quý phi nương nương thỉnh thoảng tim sẽ đập nhanh. Nô tỳ đặc biệt đeo sợi dây xích này để khi đi lại có thể tạo ra tiếng động, tránh làm nương nương giật mình.”
Lý Hữu Nhân khá vừa lòng với câu trả lời của ta.
“Ngươi ngược lại rất tri kỷ, sau này hầu hạ ở trước mặt Quý phi thì cẩn thận chút. Nếu ngươi làm Quý phi không hài lòng, Trẫm sẽ tru di cửu tộc ngươi. ”
Ta ngoan ngoãn cúi đầu tạ ơn.
Cửu tộc ở đâu?
Giết một mình ta chính là diệt tộc.
5
Ta biết một số mánh khóe nhỏ của trò ảo thuật.
Sau khi Lê Quý phi học được những trò này của ta, nửa tháng sau đó Lý Hữu Nhân chỉ ngủ ở Cung Cảnh Dương.
Mỗi ngày ta đều canh giữ ở bên ngoài phòng ngủ, nghe tiếng thở gấp nềm mại nũng nịu của Lê Quý phi khi nàng thị tẩm.
Mỗi lần khi Lý Hữu Nhân đến Cung Cảnh Dương đều sẽ liếc nhìn ta đang quỳ ở ngoài điện.
Thời gian trôi qua, hắn cuối cùng cũng nhớ được có một cung nữ tên Thu Điệp.
Hôm nay là thọ thần của Quý Phi, Lý Hữu Nhân đã đích thân mang quà sinh thần đến cho nàng.
Quý phi vô cùng vui vẻ nên uống nhiều thêm hai ly rượu rồi say khướt ngã vào lòng Lý Hữu Nhân.
Ban đêm, ngoài phòng gió lạnh thổi xào xạc, trong phòng vang lên giọng nói trầm thấp của một người nam nhân.
“Người đến!”
Nghe thấy tiếng động, ta quỳ gối bò vào phòng, dâng trà cho Lý Hữu Nhân.
Ta vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp một đôi mắt sắc bén và lạnh lùng.
Quân vương nhân từ, dân chúng được hưởng hạnh phúc.
Quân vương tàn bạo, dân chúng lầm than.
“Ngươi sợ Trẫm?”
Ta nhỏ giọng trả lời:
“Hoàng thượng là thiên tử, nô tì kính sợ hoàng thượng, không phải sợ hãi.”
Hắn lại nói:
“Quý phi nói ngươi biết ảo thuật, biến cho trẫm xem.”
Ta cẩn thận từng li từng tí lùi lại một bước, vẫy vẫy hai tay.
Một con chim nhỏ được biến ra từ pháo hoa thuận theo bên trong tay áo ta bay ra ngoài.
Pháo hoa chiếu sáng khuôn mặt, Hoàng đế vì vậy cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt ta.
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên đưa tay ra kéo ta dậy.
Ta thuận theo ngã xuống.
Khi ân sủng ập đến, hình ảnh của bãi tha ma kia dội lại trong tâm trí ta.
Lúc này ta có cảm giác như bị chó hoang cắn.
Nhưng ta phải nhịn.
Bởi ta có quá nhiều kẻ thù, ta muốn giết hết tất cả!
6
“Tiện nhân, ngươi dám phản bội ta.”
Lê Quý phi dùng chân đạp ta một cái thật mạnh.
Ta cố chịu đựng cơn đau dữ dội ở ngực bò đến chỗ nàng ta lần nữa.
“Nương nương, nô tì không dám.”
Trong thâm tâm nàng ta biết rằng đây hoàn toàn không phải là vấn đề của ta.
Vì có thể đạt được ân sủng mãi mãi, đêm qua nàng ta đã cho thêm thứ gì đó vào rượu để trợ hứng.
Nhưng chính nàng ta lại ngủ say đến mức không biết gì dẫn đến Lý Hữu Nhân sủng hạnh ta.
Chỉ là nàng ta không biết ta cũng đã bỏ thuốc mê vào trong ly rượu đó.
Vất vả chuẩn bị nhưng lại thành may áo cưới cho người khác.
Lê Quý phi làm sao có thể không tức giận?
Bây giờ nàng ta chỉ ước gì có thể giết chết ta.
“Người đến, kéo con tiện tì này ra ngoài đánh chết cho ta…”
Sau khi nhận được ân sủng, Lý Hữu Nhân phong ta làm Tài nhân bát phẩm.
Dù cho từ một tiện tì leo lên thành chủ nhân nhưng ở trước mặt Lê Quý phi ta vẫn hèn mọn như con sâu cái kiến.
Nhìn thấy các cung nhân do dự, Lê Quý phi nổi trận lôi đình.
“Còn muốn bản cung tự mình động tay làm sao?”
“Chẳng qua chỉ là một Tài nhân thấp hèn, ta muốn đánh chết thì đánh chết.”
Quý phi nổi giận, ai dám trái nghịch?
Hai ma ma ngay tức khắc bước tới kéo ta xuống không hề có chút lễ độ nào.
Lần này dù ta có cầu xin tha thứ hay không, Lê Quý phi cũng sẽ không bao giờ buông tha cho ta.
Trừ khi……
7
“Chúc mừng Lê muội muội.”
Một giọng nữ trong trẻo cắt ngang tiếng ồn ào xung quanh.
Nghe thấy thanh âm này, sắc mặt Lê Quý phi trong phút chốc thay đổi, nàng xụ mặt nói:
“Sao hôm nay Hoàng hậu nương nương lại có tâm trạng tốt mà tới cung của ta như vậy?”
Hoàng hậu và Lê Quý phi chưa bao giờ hợp nhau, cũng rất ít giao tiếp với nhau.
“Nghe nói Cảnh Dương cung của Lê muội muội vừa có thêm một Tài nhân muội muội khác nên ta đặc biệt tới đây để chúc mừng.”
Sắc mặt Lê Quý phi lạnh lùng đến đáng sợ.
Hoàng hậu đích thân tới cửa để cười nhạo nàng, sắc mặt nàng còn có thể vui vẻ được sao?
Nhưng vì nàng ta là hoàng hậu nên sẽ vĩnh viễn có thể ép Quý phi một đầu.
Hoàng hậu nhíu mày nhìn ta.
“Muội là Hứa Tài nhân mà Hoàng thượng vừa mới phong?”
Ta cúi đầu đáp lại.
“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, thần thiếp là Hứa Thu Điệp.”
Hoàng hậu mỉm cười.
“Không tệ, muội nhìn trông ngoan ngoãn nghe lời như vậy khó trách Hoàng thượng lại thích, ngoại lệ phong muội làm Tài nhân, về sau có thời gian thì đến Cung Tê Phượng của ta ngồi chơi.”
Lời là nói với ta, nhưng ý châm biếm lại là đối với Lê Quý phi.
Hai người luôn không hợp nhau, nếu Lê Quý phi thật sự đánh chết ta ở đây thì sẽ thuận lợi bị Hoàng hậu nắm thóp.
Kiêu ngạo của Lê Quý phi chính là dựa trên việc tranh giành được sự yêu thích của Hoàng thượng, nhưng đối với những việc quan trọng nàng cũng không hề lú lẫn không rõ.
Sau khi hoàng hậu rời đi, Lê Quý phi lạnh lùng đạp ta một cái.
“Chắc ngươi tưởng rằng bởi vì có Hoàng hậu bảo vệ nên ta không dám động vào ngươi?”
Nàng cười khẩy nhìn về phía ta.
“Tiện tì, ngươi muốn ở lại Cung Cảnh Dương của ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”