Sống Lại Lần Nữa - Chương 4
“Nếu cô giỏi thì lúc đó giành được suất thi đi, rồi đem tặng cho người khác cũng được. Nhưng với cái đầu từng trộm giày còn bị camera quay lại như cô, có mọc thêm não cũng chẳng ăn thua.”
“Cô còn mặt mũi nào nói người khác thực dụng? Chuyện của Vũ Đan cô quên nhanh thế à? Não cô là hàng đặc biệt sản xuất riêng chắc?”
“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, nếu cô thật sự tốt bụng thì cưới luôn tên lang thang kia đi, nhường gia sư riêng cho cả lớp cùng học, rảnh thì lau dọn lớp cho mọi người có thời gian ôn tập.”
“Thế sao không làm? Hay sợ người khác học giỏi lên, thi đại học lại vượt mặt cô, khiến cô mất suất đại học?”
Tôi đảo mắt lần nữa.
“Giả tạo thấy ghê!”
10.
Cố San San tức đến phát run, nhưng khi tôi giả vờ ngạc nhiên hỏi sao hôm nay trông cô ta chẳng còn vẻ dịu dàng như trước, cô ta lại cố gắng kiềm chế cơn giận.
Vẻ mặt thay đổi liên tục, trái ngược nhau đến buồn cười.
Nói thì không thắng nổi, đánh lại không dám đánh, tức không?
Có tức không?
Chắc vẻ mặt tôi đắc ý quá rõ ràng, nên kẻ luôn tự xưng là “vui buồn không lộ sắc” như Cố San San đột nhiên hét lên một tiếng, lao tới định tát tôi.
Tôi lùi về sau một bước, “rầm” một tiếng vang lên.
Cố San San đập thẳng vào tường, lập tức ngất xỉu.
11.
Cố San San được đưa vào bệnh viện, ba mẹ cô ta cũng không tới làm khó tôi.
Tôi đã nói rồi mà, kẻ làm ác không chỉ có mình Cố San San, mà còn cả hai người đã dung túng cho cô ta.
Vì thế, ngay sau khi sống lại, tôi bắt đầu ẩn danh tố cáo, dựa theo những tin tức từng thấy khi hồn mình phiêu lãng sau cái chết ở kiếp trước.
Ba của Cố San San bị tố gian lận học thuật, còn biển thủ quỹ nghiên cứu.
Mẹ của cô ta thì bị khui chuyện dùng sắc để đổi lợi ích, nhiều năm qua đã vì công ty mà đưa cả bé gái vị thành niên cho mấy ông quan chức.
Rất đáng bị xử.
Hôm tôi thấy tin tức, vừa hay có một bạn học lấy hết can đảm đến mượn tôi tập ghi chép.
Ai cũng biết tôi học giỏi, ghi chép rõ ràng chi tiết.
Nhưng đang vào giai đoạn nước rút thi đại học, dù ngoài mặt mọi người động viên nhau, nhưng ai cũng giữ lại chút riêng tư, không ai thật sự dốc hết lòng giúp người khác.
Tôi nhìn cô bạn trước mặt—gia cảnh không khá gì hơn tôi, cũng muốn học để đổi đời.
Chắc là đã do dự rất lâu mới dám mở lời.
“Cho cậu đấy.”
Tôi thoải mái đưa sổ ghi chép ra, rồi quay sang mấy bạn khác phía sau.
“Nếu các cậu cũng cần thì cứ lấy đi photo. Tớ được tuyển thẳng rồi, mấy cái này không dùng nữa. Mấy ngày tới nếu có gì không hiểu, cứ hỏi tớ.”
“Ủa? Thiệt hả?!”
“Không phải trước cậu nói trượt rồi sao? Cố San San mà biết chắc tức chết!”
“Hà Mẫn, cậu đỉnh quá rồi đó!”
Tôi cười tít mắt nhìn cả đám.
Ừ thì… cô ta nhất định sẽ tức chết chứ sao không!
Mà chưa hết đâu, còn một món quà bất ngờ đang chờ cô ta nữa cơ!
Chẳng bao lâu, sổ ghi chép của tôi được photo và phát cho cả lớp.
Tôi cũng làm đúng lời hứa, cố gắng giúp mọi người ôn tập.
Và rồi, đúng một tuần trước kỳ thi đại học, tôi lại tình cờ nhận được một tin tức mới…
Có người nói rằng ngoài cổng trường có bán vở ghi chép của tôi, nhưng lại không giống với bản tôi chia sẻ cho các bạn trong lớp.
Tôi đặc biệt ra xem thử, vừa nhìn đã bật cười.
“Đây không phải là sổ ghi chép, mà là tập sai đề à? Ai mà ghi chép kiểu này chứ, trên đó còn đầy mấy lỗi sai tôi chưa kịp sửa nữa cơ!”
“Nhưng… nhiều người nói là cậu bán đấy…” Bạn học kia ấp úng, hạ giọng, “Không phải có người muốn hại cậu đấy chứ?”
Tôi chỉ mỉm cười, “Biết đâu được!”
Dĩ nhiên là muốn hại tôi rồi—dùng danh nghĩa của tôi để bán hàng, kiếm tiền lẻ.
Nếu không có ai xác minh thật giả, lỡ xảy ra chuyện thì tất nhiên tôi sẽ là người bị kéo vào.
Cố San San, đúng là chưa học được bài học gì.
Phải, tôi biết ngay từ đầu là cô ta trộm sổ của tôi.
Giống y như kiếp trước—Cố San San lén lấy ghi chép của tôi, rồi đem chia sẻ miễn phí cho người khác.
Khi tôi hỏi lại thì ngược lại còn mắng tôi ích kỷ, không chịu nghĩ cho bạn bè, như thể tôi không cần thi đại học, không cần dùng tới kiến thức của chính mình.
Thế nên lần này, tôi đã sớm chuẩn bị một quyển “ghi chép giả”, để ngay trong cặp.
Cho đến một ngày tôi phát hiện quyển sổ giả biến mất, tôi liền nhân cơ hội cho bạn nữ kia mượn bản thật, rồi tuyên bố chia sẻ công khai.
Cảm giác làm người tốt… đúng là sảng khoái thật.
Chỉ khác là tôi sẽ không như Cố San San, dùng đồ của người khác mà làm ra vẻ vĩ đại!
Sau khi tôi tiết lộ chuyện, dần dần có thêm nhiều bạn lớp khác từng mua vở bắt đầu nghi ngờ.
Cận kề kỳ thi, ai mà biết được “bí kíp học giỏi” lại toàn là tập sai đề thì đương nhiên tức sôi máu.
Lấy cớ muốn mua thêm ghi chép, họ cố tình hẹn Cố San San ra nói chuyện.
Cố San San vừa biết mình bại lộ, còn đang bất ngờ vì sao tôi đưa ra được bản sai, thì lại cố phản đòn, định đổ tội lên đầu tôi.
Nào ngờ từ miệng người khác, cô ta nghe được rằng tôi đã được tuyển thẳng, hơn nữa còn chia sẻ toàn bộ vở ghi chép tích góp suốt ba năm, tự tay giúp các bạn ôn tập.
“Cố San San, cô thật là ghê tởm! Ăn cắp của người khác còn mạo danh bán cho tụi tôi!”
“Người ta như Hà Mẫn còn tốt bụng biết bao! Vở thì cho mượn, còn tận tình kèm cặp!”
“Trả tiền lại đây! Trả cả thời gian tụi tôi bỏ phí nữa!”
Lúc này, gia đình Cố San San đã loạn hết lên, bản thân cô ta cũng đang túng thiếu, vừa muốn kiếm tiền, vừa muốn chọc tức tôi nên mới ra tay.
Nào ngờ cuối cùng lại tự bẫy chính mình.
Cố San San bị đánh nhập viện.
Mà sắp đến kỳ thi, phụ huynh thí sinh không thiếu cách để ép cô ta im lặng, tránh gây ảnh hưởng tới con cái họ.
Cuối cùng… cũng đến ngày thi đại học.
12.
Cùng trong ngày thi đại học, tin tức cha mẹ Cố San San phá sản và bị kết án cũng đồng thời nổ ra.
Tôi cầm học bổng trường trao, sắm cho mình một bộ quần áo mới toanh, đứng trong đám phụ huynh dõi theo từng bạn học lần lượt bước vào phòng thi.
Cho đến khi cánh cổng trường chính thức đóng lại, bỗng nhiên có một người mặc đồng phục rách nát từ đâu lao tới, vùng vẫy như điên muốn xông vào, nhưng bị bảo vệ chặn lại.
“Đừng cản tôi! Tôi cũng là thí sinh! Tôi cũng muốn thi đại học! Đây là cơ hội duy nhất của tôi! Làm ơn cho tôi vào!”
Người vùng vẫy điên cuồng kia, chính là Cố San San.
Tôi đã đến bệnh viện, tận tay nói cho cô ta biết sự thật về cuốn sổ giả và tình hình của cha mẹ mình.
Cố San San nằm viện suốt thời gian qua, điện thoại thì bị đập vỡ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Tôi cười nhạt nhìn cô ta, giờ thì chẳng còn gì trong tay, rốt cuộc cũng phải dựa vào kỳ thi đại học—thứ mà trước kia cô ta vẫn coi thường, và coi thường luôn cả những người cần nó để đổi đời.
Lúc tôi nói, nếu không phải cô ta không thể ngồi dậy, e là đã xông tới cắn tôi rồi.
Không ngờ, Cố San San vẫn cố chạy đến vào đúng ngày thi.
Chỉ tiếc rằng… thẻ dự thi của cô ta đã sớm thành rác trong thùng nước bẩn—cũng giống như cô ta vậy.
Về sau, Cố San San phát điên.
Họ hàng đưa cô ta về quê, nghe nói gả cho một lão đàn ông hơn năm mươi tuổi.
Còn ba mẹ Cố vì không chịu nổi cú sốc cuộc đời, cuối cùng cùng nhau tự tử trong tù.
Tôi khẽ mỉm cười, khép lại cuốn sách đang đọc.
Cuộc đời của tôi, từ đây… chính thức bắt đầu lại!
[Hoàn]