Sống Lại Lần Nữa - Chương 3
Chỉ mấy chiêu đã bị Lưu Mang đánh cho ôm bụng nằm gục xuống đất, hắn ta lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm Cố San San.
“Con mẹ nó, mày còn dám gọi người đánh tao?! Không phải chính mày nói tao đóng giả làm shipper, ai ra lấy đồ thì chính là người mày hứa gả cho tao à? Tao còn chưa chê mày tặng cho tao một mụ già già, mày còn to gan quát tháo tao ở đây?!”
Lưu Mang túm lấy tóc Cố San San, ánh mắt đầy dâm tà lướt khắp người cô ta.
“Đối tượng tao không ưng thì thôi, nhưng mày đã nhiệt tình thế rồi… thì để mày làm vợ tao luôn cho rồi!”
7
Lưu Mang vừa nói xong, liền ghé sát cái miệng hôi thối về phía Cố San San định cưỡng hôn.
Mấy bạn học đến dự sinh nhật ban đầu còn sững sờ, nhưng khi nghe những lời gã vừa thốt ra, liền quay sang nhìn Cố San San với ánh mắt khó tin.
Mãi đến khi ba Cố gượng dậy, lại lao vào đánh nhau với Lưu Mang thì mọi người mới hoàn hồn, bắt đầu kéo nhau đi gọi cảnh sát và can ngăn.
Cảnh sát đến rất nhanh, cả ba người nhà họ Cố cùng với Lưu Mang đều bị đưa đi.
Và chuyện này chẳng mấy chốc khiến danh tiếng của Cố San San tụt dốc không phanh.
Còn người suýt chút nữa trở thành nạn nhân vì được cô ta “chỉ định” ra lấy đồ ăn – chính là tôi – thì lại trở thành đề tài bàn tán khắp nơi.
Lý do cũng chẳng cần tôi bịa, mọi người tự gán cho tôi:
vì tôi từng mâu thuẫn với Cố San San nên cô ta mới ra tay hiểm độc như vậy.
Không ai ngờ rằng chỉ một chuyện tưởng như nhỏ nhặt, lại đủ để khiến Cố San San nhẫn tâm đến mức muốn hủy hoại sự trong sạch của một cô gái.
Tôi đương nhiên tận dụng triệt để hình tượng “nạn nhân” này.
Ai hỏi gì, tôi cũng đều tỏ ra mơ hồ, thêm vào chút đau lòng và tiếc nuối cho hành động của Cố San San.
Còn món quà “đặc biệt” tôi chuẩn bị cho cô ta thì đành gác lại vì màn kịch quá đột ngột này.
Tôi không rõ ba mẹ Cố đã dùng thủ đoạn gì, nhưng Lưu Mang lại đột nhiên rút lại lời khai, nói tất cả đều do hắn tự ý làm.
Nhờ đó, Cố San San từ kẻ xúi giục tội phạm, bỗng chốc trở thành “nạn nhân bị liên lụy”.
Điều khiến tôi bất ngờ là, tâm lý của Cố San San mạnh đến mức vẫn dám quay lại trường đi học như chưa từng có chuyện gì.
Lúc cô ta xuất hiện ở cửa lớp, cả lớp tức thì im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ta.
Tan học, Cố San San lại lảng vảng quanh tôi.
Khuôn mặt đã chẳng còn vẻ dịu dàng ngày nào, thay vào đó là sự căm thù rõ rệt.
“Hà Mẫn, tất cả là do mày! Nếu mày chịu ra lấy đồ ăn, nhà tao đâu ra nông nỗi này!”
Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vai cô ta, ghé sát tai nói nhỏ:
“Chuyện mới chỉ bắt đầu thôi. Nếu không có tâm hại người, thì giờ cũng đâu phải chịu báo ứng. Cố San San, đời còn dài lắm.”
Cô ta rùng mình, kinh ngạc nhìn tôi, như thể chưa kịp hiểu hết hàm ý trong lời nói.
Chưa kịp làm gì tiếp theo, một đoạn video ngắn đã bắt đầu lan truyền rầm rộ trong mạng xã hội học đường.
Ban đầu chỉ là một tài khoản nhỏ, đăng lên confession của trường một đoạn clip.
Nội dung video chính là cảnh Cố San San lén lút bước vào một căn phòng, quan sát xung quanh rồi mở balo, lấy ra hai đôi giày múa.
Cô ta cười lạnh, rồi nhanh chóng mang chúng đi.
Trên balo là cái tên “Vũ Đan” – người từng thi nghệ thuật cùng cô ta và cũng là nạn nhân mất giày một cách kỳ lạ.
Thực tế, sau khi mất giày, Vũ Đan vẫn luôn cố tìm ra sự thật.
Tôi đã liên hệ với cô ấy, nhắc nhở chuyện nên tra lại camera, và thế là bằng chứng tội lỗi của Cố San San đã bị bóc trần.
Chuyện cô ta ăn cắp khiến Vũ Đan lỡ mất suất vào trường mơ ước hiện đang lan truyền điên cuồng.
Ngay chiều hôm đó, Vũ Đan đích thân đến trước cửa lớp.
Không thể không nói, là một học sinh múa nhiều năm, khí chất và ngoại hình của cô ấy nổi bật hơn hẳn Cố San San.
Có lẽ vì thế mà Vũ Đan cũng từng là cái gai trong mắt Cố San San.
“Cậu… sao cậu lại tới đây?”
Cố San San vừa rồi còn đang cố gắng cãi lý với các bạn, khăng khăng mình bị vu oan.
Chưa dứt lời, đã thấy Vũ Đan xuất hiện.
Chỉ thấy cô ấy mặt lạnh tanh, ném thẳng hai đôi giày múa bị cháy xém xuống người Cố San San.
8
“Cậu biết không, tớ đã đem giày đi giám định rồi. Trên đó có dấu vân tay của cậu đấy, Cố San San. Chuyện này tớ sẽ báo công an xử lý, còn cậu… chuẩn bị tinh thần mà gánh hậu quả đi!”
“Không… không thể nào, sao lại như vậy được…”
Cố San San vẫn chưa kịp phản ứng, còn Vũ Đan thì lạnh mặt quay lưng rời đi, không buồn ngoái đầu lại.
Tôi nhẹ nhàng chỉnh lại mấy cuốn sổ ghi chép trên bàn, như thể chẳng hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra.
Vụ lùm xùm trong nhà họ Cố vẫn chưa được giải quyết.
Ba mẹ Cố San San, vốn đã cãi nhau không ngừng vì chuyện giáo dục con cái, nay lại thêm scandal mới, có thể đoán được những ngày sắp tới của cô ta sẽ không dễ chịu.
Vụ việc với Vũ Đan cũng khiến trường bắt đầu điều tra nội bộ.
Với cả người chứng lẫn vật chứng đầy đủ, ba mẹ Cố đành phải vất vả thương lượng với gia đình Vũ Đan.
Kết quả cuối cùng:
Cố San San bị xử lý lưu ban có điều kiện, không bị đuổi học là vì trường nể cô ta sắp thi đại học.
Vũ Đan thì nhận được khoản bồi thường ba trăm ngàn, đủ để cô ấy yên tâm chuẩn bị cho một ngôi trường khác.
Liên tiếp những vụ việc xảy ra đã hoàn toàn xé toạc lớp mặt nạ “dịu dàng, trong sáng” của Cố San San.
Nhưng hễ có ai hỏi về lý do cô ta làm những chuyện đó, Cố San San vẫn tỏ ra kiêu ngạo:
“Tôi có miệng mà không thể nói rõ, người trong sạch thì tự khắc trong sạch.”
Buồn cười thay, người miệng nói “trong sạch tự biết” lại suốt ngày nhảy nhót trên diễn đàn trường, không ngừng đổi tài khoản phụ để bênh vực chính mình.
Mà nhận ra mấy tài khoản đó là của cô ta thì dễ lắm.
Bất kỳ bài viết nào bóc trần bộ mặt thật của Cố San San đều sẽ có một vài nick nhỏ nhảy vào phản bác đầy cảm xúc.
Có người kể rằng:
Cố San San từng mắng người khác ích kỷ vì không chia bữa sáng cho cụ già bên đường, thế mà chính cô ta lại đi ngang qua thì bịt mũi, đảo mắt đầy khinh bỉ.
Nick phụ lập tức thanh minh:
do Cố San San bị bệnh hô hấp, không ngửi nổi mùi hôi của người vô gia cư.
Lại có người kể:
một học sinh nghèo trong căng-tin cẩn thận múc một bát canh miễn phí, Cố San San thấy liền đổ hết vào nồi, còn chỉ trích người ta tham lam, không cho uống nữa.
Nick phụ bên dưới lại nói:
vì sợ người khác không được phần, Cố San San lo cho tập thể, không hiểu sao lại bị tấn công như thế.
Rồi có người tiết lộ:
một chàng trai từng theo đuổi Cố San San, sau khi từ bỏ và yêu người khác thì bị cô ta bám riết lấy, giả vờ thân thiết rồi sau lưng lại nói xấu bạn gái mới của người ta.
Nick phụ lập tức phản bác dữ dội, bảo là vu khống, rồi yêu cầu đưa bằng chứng.
Đúng là dại.
Chọc vào tổ ong.
Người tung tin ngay lập tức tung ra bằng chứng:
ảnh chụp tin nhắn giữa Cố San San và người kia, trong đó cô ta chê bạn gái người ta quê mùa, học dở, không có gu, còn nói thay người kia bất bình.
Thậm chí còn có cả bản ghi âm, Cố San San trong điện thoại chê bai thậm tệ, nhưng lại kèm theo câu kết:
“Tính mình không thích nói xấu ai đâu, chỉ là nhìn mãi không nổi nên mới phải nói thôi.”
Mỗi một lời đều đầy chất “trà xanh”, thơm nức mũi.
Lúc này thì mấy cái nick phụ kia im hẳn, cũng không thể lên tiếng được nữa—vì bị cư dân mạng nhiệt tình báo cáo, khiến loạt tài khoản bị khóa hàng loạt, tên biến thành một đống ký tự loằng ngoằng vô nghĩa.
9
Danh tiếng của Cố San San ngày càng xuống dốc.
Gần đây bận kỳ thi thử, ai cũng vùi đầu vào học nên không còn hứng thú hóng drama nữa.
Kết quả cuộc thi học sinh giỏi của tôi đã có – tôi chính thức được tuyển thẳng.
Nhưng theo đề nghị của tôi, trường đã giúp giữ kín chuyện này, sợ ảnh hưởng tâm lý các bạn khác.
Vì thế, tôi vẫn đi học, vẫn làm bài thi như bình thường.
Cố San San nhìn tôi mấy lần, cuối cùng cũng không nhịn được, chủ động tới hỏi kết quả thi.
“Cái đó hả?”
Tôi làm ra vẻ bất đắc dĩ, nhún vai, “Trượt rồi, sao thế?”
“Trượt rồi?!”
Trên mặt Cố San San thoáng qua một tia vui sướng, nhưng rất nhanh bị vẻ khó chịu thay thế, ánh mắt nhìn tôi như kiểu “tức vì sắt không thành thép”.
“Hà Mẫn, cậu đã không làm tốt, vậy thì đừng lãng phí cơ hội này!”
Giọng Cố San San bất chợt cao lên, “Nếu cậu chịu nghe lời tớ, nhường cơ hội đó cho người khác, biết đâu giờ lớp mình đã có thêm một người được tuyển thẳng rồi! Sao cậu có thể ích kỷ như vậy?”
Tiếng ồn khiến các bạn xung quanh lần lượt đặt bút xuống, yên lặng nhìn sang chỗ chúng tôi.
Thấy có người hóng chuyện, Cố San San càng lớn giọng hơn.
“Hà Mẫn, cậu đúng là quá ích kỷ! Nói thật đi, có phải cậu sợ người khác giành mất suất thi, nên mới không chịu nhường đúng không? Cậu thật sự quá thực dụng rồi đấy!”
“Tôi xin lỗi, cô câm miệng được chưa?”
Tôi lạnh lùng cười, đập sách xuống bàn, khoanh tay nhìn cô ta.
“Suốt ngày không lo học hành, chỉ chăm chăm nhìn ngó người khác, sợ người ta sống tốt hơn mình thì mình không chịu được hả?”