Sống Lại Lần Nữa - Chương 2
4
“Trời ơi, San San ơi, sao giấy chứng nhận hoàn cảnh khó khăn của tớ lại ở trong cặp cậu? Không lẽ…”
Tôi làm ra vẻ như chợt nhớ ra điều gì đó: “Cậu vừa rồi bảo tớ nhường suất học bổng, chẳng lẽ nhà cậu gặp chuyện gì khó khăn, nên cần số tiền này à?”
“Nhưng dù cậu có gấp gáp cần tiền đến đâu, cũng không thể làm chuyện như vậy được. Mình có thể cạnh tranh công bằng mà, đúng không?”
Lợi dụng lúc mọi người chưa để ý, Cố San San liếc tôi một cái đầy căm hận.
Lúc này khuôn mặt dữ tợn ấy chẳng còn chút dáng vẻ dịu dàng thanh tao thường ngày, mà như con khỉ cái hiện nguyên hình vậy.
“Muốn biết có phải do cô ta lấy không, kiểm tra camera là rõ thôi. Đến trường học mà còn giở trò đạo đức giả lên đầu người khác.”
Thực ra trước đó đã có không ít người bức xúc với kiểu lấy danh nghĩa “vì bạn bè” của Cố San San.
Chỉ là nhờ tôi dám đứng ra phản đối, nên bọn họ mới bắt đầu thẳng thắn nói ra bất mãn.
Nghe nói sự việc sẽ được trình lên ban giám hiệu, Cố San San cuối cùng cũng hoảng hốt.
“Xin lỗi Hà Mẫn, là… là do tớ có lý do riêng cần số tiền đó nên mới làm chuyện hồ đồ này. Cậu đừng giận tớ, tớ sẽ không bao giờ làm thế nữa đâu, tha thứ cho tớ một lần được không?”
Nhìn ánh mắt của Cố San San gần như muốn xé nát tôi, tôi vẫn dịu dàng gật đầu, còn vỗ vỗ mu bàn tay cô ta.
“San San à, tự tiện lấy đồ người khác thì gọi là trộm. Giờ còn vì mục đích cá nhân mà bất chấp thủ đoạn, sau này bước ra xã hội rồi thì sao sống nổi hả?”
Nghe những lời phụ họa xung quanh, Cố San San cố gắng gượng không để mặt mình méo xệch.
Mãi cho đến khi chuông vào lớp vang lên, cả lớp mới trở lại chỗ ngồi, tôi cũng yên vị, đồng thời lấy thêm một bản sao giấy chứng nhận hoàn cảnh khó khăn từ trong sách ra.
Khóe mắt tôi liếc thấy Cố San San trợn tròn mắt khi nhìn thấy tờ giấy đó.
Còn tôi thì trong lòng cười sướng.
Cố San San từng hứa chắc với thiếu gia nhà giàu Âu Dương Trì rằng sẽ tặng cho hắn đôi giày thể thao kia.
Cô ta tiếc tiền không muốn bỏ ra, thế là nhắm vào tôi, đúng là mơ giữa ban ngày.
Tan học, tôi lập tức đem giấy tờ nộp cho giáo viên.
Vừa ra khỏi văn phòng đã thấy Cố San San đứng chờ, ánh mắt như muốn giết người.
Cô ta chặn tôi lại, nghiến răng: “Hà Mẫn, cậu cố ý đúng không?”
“Cố ý gì cơ?” Tôi nâng cao giọng, “San San, rốt cuộc cậu gặp chuyện gì mà nhất định phải lấy số tiền này vậy? Tớ vừa hỏi cô chủ nhiệm, cô bảo không nghe nói nhà cậu gặp khó khăn gì cả. Hay là… cậu thật sự đang giúp người khác?”
Tôi tỏ ra chân thành hết mức.
“Nếu là giúp người khác, thì nên để người đó tự đến nói với giáo viên chứ! Tớ biết cậu luôn làm việc tốt không để lại tên, nhưng người nhận ơn cũng phải ra mặt cảm ơn cậu mới đúng.”
Cố San San như nuốt phải ruồi.
Cô ta dám nói ra à?
Nếu để người khác biết cậu ấm Âu Dương Trì vì không mua nổi giày mà đi nhắm vào học bổng dành cho học sinh nghèo, sẽ không ai nhịn được cười cả.
Cố San San nhìn tôi với ánh mắt đầy oán độc, rồi nhanh chóng đổi lại dáng vẻ dịu dàng như thường, trở mặt còn nhanh hơn lật trang sách.
“Hà Mẫn, cậu hiểu lầm rồi. Nhưng thấy cậu nộp giấy tờ xong rồi thì tớ cũng mừng thay cho cậu.”
Cô ta cười nhạt, “Tớ cũng muốn xin lỗi chuyện lúc nãy. Cuối tuần này tớ tổ chức tiệc sinh nhật, muốn mời cậu tới dự.”
Tham tiệc đồng nghĩa với phải tặng quà, còn tốn thời gian nữa.
Trước đây tôi toàn tìm cách tránh mấy chuyện như thế, vì con nhà nghèo thì từng đồng từng phút đều quý.
Nhưng lần này, đối mặt với lời mời của Cố San San, tôi mỉm cười gật đầu không chút do dự.
“Yên tâm, tớ chắc chắn sẽ đến.”
Không chỉ đến, mà còn sẽ tặng cho cô ta một “món quà lớn” nữa cơ.
5
Cố San San rõ ràng có chút bất ngờ khi tôi đồng ý dễ dàng như vậy, nhưng vẫn gật đầu rồi rời đi.
Cuối tuần, tôi lần theo địa chỉ cô ta đưa đến nhà họ Cố.
Trước đây tôi từng nghe rằng, ba mẹ Cố San San vì công việc bận rộn quanh năm nên không có thời gian chăm lo cho con gái.
Thế nhưng lại vô cùng cưng chiều, gần như muốn gì được nấy.
Nhưng kiểu “bố mẹ tốt” như thế, khi biết con gái mình kích động cư dân mạng dẫn đến một vụ tấn công mạng khiến người ta chết oan, phản ứng đầu tiên của họ không phải kiểm điểm hay xin lỗi, mà là thuê thủy quân lên mạng bôi xấu tôi thậm tệ hơn nữa.
Chỉ để đẩy tôi xuống đáy bùn, khiến thiên hạ tin rằng tôi chết là đáng, sợ một ngày nào đó cư dân mạng quay xe, sẽ kéo cô công chúa của họ xuống cùng.
Cố San San đáng chết, bố mẹ “tốt” của cô ta cũng chẳng khác gì.
Trước khi bước vào nhà họ Cố, tôi đi một vòng quanh khu, quả nhiên thấy một người đàn ông mặc đồng phục giao hàng, trốn trong bụi cây – chính là Lưu Mang.
Kiếp trước, chính người đàn ông vô công rồi nghề này lảng vảng quanh trường học, chuyên nhìn trộm nữ sinh xinh xắn, miệng toàn nói mấy lời tục tĩu.
Ấy thế mà lại được Cố San San tâng bốc là người bạn đời chân thành, rồi đưa tên tôi cho hắn.
Chỉ nghĩ đến chuyện bị Lưu Mang đeo bám trong quá khứ cũng đủ khiến tôi buồn nôn.
Vì sao hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây, lại còn ăn mặc chỉnh tề thế này?
Tôi trong lòng đã có đáp án.
Cố San San đúng là vì hủy hoại tôi mà không chừa thủ đoạn nào.
Khi tôi vào nhà thì đã có khá nhiều bạn học tới rồi.
Dù nhiều người đã thấy rõ bản chất hai mặt của Cố San San, nhưng vì nể tình bạn học ba năm, vẫn miễn cưỡng tới dự.
Thấy tôi, Cố San San lập tức ra đón niềm nở, còn giới thiệu tôi với ba mẹ cô ta.
Ông bà Cố rõ ràng đã nghe cô ta nói không ít chuyện về tôi, mặt cười gượng gạo, còn ánh mắt thì không che nổi vẻ khinh miệt.
Nói vài câu khách sáo xong liền kéo Cố San San đi.
Tôi chẳng bận tâm, sống có cần nhìn sắc mặt nhà họ đâu.
Tiệc sinh nhật bắt đầu, Cố San San mặc chiếc váy công chúa lộng lẫy bước lên nói mấy câu khách sáo rồi bảo mọi người cứ chơi vui vẻ.
Nói là để mọi người thư giãn lần cuối trước kỳ thi, vài người cũng vỗ tay tán thưởng vì lời lẽ khéo léo của cô ta.
Từ lúc bước vào, tôi chẳng ăn uống gì, chỉ sợ trong đồ ăn có bỏ thứ không nên bỏ.
Dù vậy, Cố San San vẫn tiến tới chỗ tôi.
“Hà Mẫn, cậu vẫn còn giận chuyện trước à?”
Cố San San thở dài, “Tớ biết tớ sai rồi, cũng không muốn vì mấy chuyện đó mà làm cậu không vui. À, nãy giờ tớ thấy cậu chưa ăn gì, không hợp khẩu vị à?”
“Không, chỉ là tớ ăn no quá rồi.”
Sự qua loa của tôi chẳng khiến Cố San San bỏ cuộc.
Cô ta nói là đã đặt đồ ăn ngoài giúp tôi, nhưng đang bận việc, muốn tôi ra lấy giúp.
Tôi nhìn cô ta nửa cười nửa không.
Cái Cố San San này đúng là tưởng tôi ngu.
Nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý.
Vừa rẽ qua góc hành lang, tôi thấy mẹ Cố San San vừa đi ra từ nhà vệ sinh, liền nhanh chân bước tới.
Mười phút sau, tôi thong dong quay lại, ánh mắt Cố San San vừa nhìn thấy tôi liền biến đổi.
Cô ta nói chuyện với người bên cạnh mà mất tập trung, nhanh chóng tiến lại gần.
“Hà Mẫn, chẳng phải tớ bảo cậu ra lấy đồ à? Sao quay lại nhanh thế?”
“Chứ lấy cái đồ ăn thôi, cần gì lâu thế?”
Tôi nhún vai, “À, tớ còn có việc nên về trước nhé, mọi người chơi vui nha.”
“Không được! Cậu không được đi!”
6
Cố San San theo phản xạ nắm lấy tay tôi, vì quá hoảng loạn nên giọng cô ta thậm chí có chút sắc bén.
“Vậy… đồ ăn đâu? Lúc nãy chẳng phải cậu đi lấy đồ ăn sao?”
“À, cái đó hả.”
Tôi cười nhàn nhạt, “Lúc nãy tôi thấy mẹ cậu. Đã là đồ cậu đặt thì tất nhiên để mẹ cậu đi lấy sẽ hợp lý hơn.”
Tôi nhớ lại cảnh mười phút trước, khi tôi bảo với mẹ Cố rằng có đồ giao đến cho Cố San San.
Bà ta chỉ nhẹ nhàng than một câu đầy cưng chiều, miệng khách sáo cảm ơn tôi, rồi liền đi ra lấy giúp cô con gái cưng.
Ai ngờ vừa nghe đến đó, Cố San San thét lên một tiếng thất thanh, bất chấp hình tượng chạy như điên ra ngoài.
Tôi cùng một số bạn học và cả ba cô ta – người vẫn chưa hiểu chuyện gì – lập tức đi theo sau.
Ra tới cổng biệt thự, ai nấy đều sững người.
Chỉ thấy Cố San San như phát điên, đang vừa đánh vừa đá một gã đàn ông – chính là Lưu Mang – cho đến khi bị hắn đẩy ngã lăn ra đất.
Còn mẹ cô ta thì đã bị hắn kéo lê vào trong bụi cỏ, quần áo trên người bị xé toang không còn gì.
Cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng lạnh sống lưng.
Nếu không nhờ Cố San San chạy ra kịp lúc… thì chuyện gì đã xảy ra?
Tôi nhìn toàn bộ mọi thứ, trong lòng âm thầm thấy may mắn.
Nếu lúc nãy tôi ra lấy đồ, thì có khi nào… lại lặp lại kết cục đau đớn ở kiếp trước?
Ba Cố thấy cảnh ấy thì giận tím mặt, gào lên một tiếng rồi xông tới đánh Lưu Mang.
Nhưng dù sao ông ta cũng có tuổi, sao địch lại một gã lang thang quanh năm đánh nhau ngoài đường?