Sống Lại Lần Nữa - Chương 1
1.
Khi tôi lờ mờ mở mắt ra, liền thấy cô bạn cùng bàn từng được tung hô là “xinh đẹp, tốt bụng” – Cố San San – đang nhíu mày nhìn tôi.
“Hà Mẫn, mấy lời tớ vừa nói cậu hiểu rồi chứ?”
Cố San San thở dài, nắm lấy tay tôi, “Cậu đã có rất nhiều giải thưởng rồi, thiếu gì một cái nữa đâu. Hơn nữa, thành tích của cậu vốn đã rất tốt.”
“Không bằng lần này nhường cơ hội cho Triệu Húc Dương đi, cậu ấy giờ có ý muốn tiến bộ. Là bạn học thì nên giúp đỡ nhau, cho cậu ấy một cơ hội chứ!”
“Lần này cậu đừng đăng ký thi nữa, lát nữa nói với cô chủ nhiệm là cậu tự nguyện rút.”
Tôi nhìn chằm chằm vào Cố San San, bất ngờ rút tay lại.
“Cậu bị bệnh hả?”
Thấy vẻ mặt sững sờ của cô ta, lòng tôi thoáng chốc sảng khoái.
Câu này, kiếp trước tôi đã muốn nói từ lâu.
Trường tổ chức một cuộc thi, chỉ cần đạt giải sẽ được các trường hàng đầu như Thanh Hoa, Bắc Đại để mắt tới.
Đây là ước mơ của biết bao người.
Kiếp trước tôi giành được cơ hội này, lại bị tên học dốt lười học trong lớp – Triệu Húc Dương – bám riết lấy, nói muốn thử một lần.
Tôi có được cơ hội này là vì ba năm liền luôn đứng đầu toàn khối, đương nhiên không thể đổi.
Nào ngờ cô bạn cùng bàn bề ngoài dịu dàng Cố San San lại biết chuyện, không tiếc lời khuyên tôi từ bỏ, còn nói tôi thực dụng quá mức.
Kiếp trước tôi cũng không đồng ý nhường, vậy mà lại bị Cố San San vu cho ích kỷ, còn xúi giục cả lớp cô lập tôi.
Cuối cùng, tôi chẳng thể đi thi, chỉ vì bị mấy đứa ngu ngốc bị cô ta xúi dội nước lạnh, nhốt trong nhà vệ sinh suốt một đêm, khiến tôi sốt cao bỏ lỡ kỳ thi.
Với tôi – một đứa nhà nghèo – việc được tuyển thẳng, giành học bổng, tranh thủ vài tháng rảnh rỗi đi làm kiếm tiền sinh hoạt, quan trọng đến mức nào chứ!
Tất cả bị Cố San San phá nát.
Cái gọi là “dịu dàng như hoa cúc” của cô ta, thực chất là lấy lợi ích người khác để tô vẽ danh tiếng cho mình.
“Không đời nào.”
Tôi bỗng nhiên đứng bật dậy, tiếng ghế kéo sàn thu hút sự chú ý của đám bạn xung quanh.
Cố San San thoáng ngượng ngùng, “Hà Mẫn, cậu làm gì thế?”
“Tôi không hiểu, sao cậu cứ ép tôi từ bỏ cơ hội tham gia cuộc thi này?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Cố San San, chỉ về phía góc lớp – nơi Triệu Húc Dương đang tránh ánh mắt chúng tôi.
“Cuộc thi này được tuyển thẳng, không chiếm chỉ tiêu nào cả. Cậu biết rõ tôi và Triệu Húc Dương học lực chênh lệch thế nào, vậy mà vẫn kêu tôi nhường, để cậu ta lãng phí cơ hội này? Ý gì vậy?”
Tôi cười nhạt nhìn cô ta, “Cậu chẳng phải rất muốn tôi thi cùng các cậu, để cạnh tranh chỉ tiêu vào đại học à? Thiếu một đối thủ giỏi chẳng phải ai cũng vui hơn sao? Cậu ích kỷ đến mức ấy mà còn dám nói giúp người khác?”
Trong nhóm học sinh giỏi quanh chúng tôi, ngoài Cố San San ra thì ai cũng học lực rất tốt.
Còn ba tháng nữa là thi đại học, ai cũng như phát điên mà học để tranh từng điểm một.
Sau lời tôi nói, ánh mắt mọi người nhìn Cố San San đều mang chút khác thường.
Không có gì lạ, bởi tôi hơn người xếp thứ hai tới hơn ba mươi điểm.
Ai cũng biết chỉ cần tôi thi, chắc chắn có giải.
“Tớ… tớ chỉ muốn cho bạn Triệu một cơ hội thôi mà…”
Bị nhiều người nhìn chằm chằm, Cố San San bắt đầu tỏ ra tủi thân, “Cậu sao lại nói tớ như vậy? Cậu quá ngang ngược rồi đó.”
Dựa vào hiểu biết về cô ta, tôi nhanh chóng lên tiếng trước khi cô ta kịp rơi nước mắt.
“Cậu không ngang ngược, cậu tốt bụng lắm. Vậy hồi thi nghệ thuật, nghe nói cậu mang theo hai đôi giày múa, sao không cho Vũ Đan lớp 6 mượn khi cô ấy làm mất giày?”
Tôi giả vờ bừng tỉnh, “À, tôi hiểu rồi, vì trường kia chỉ nhận đúng ba mươi người trên cả nước, cậu muốn nhân cơ hội loại bớt đối thủ đúng không?”
Tôi lắc đầu, “Cố San San, cậu quá ích kỷ. Tôi thật sự không thể ngồi cùng bàn với người như cậu.”
Nói xong, tôi nhanh chóng thu dọn bàn ghế, kéo cả bàn chuyển sang vị trí sát tường.
Tư thế rõ ràng là muốn cắt đứt quan hệ với cô ta.
Chuyện cô ta không cho mượn giày đã sớm bị Vũ Đan kể lại sau kỳ thi.
Chỉ vì danh tiếng tốt trước đó nên chẳng ai nói gì thêm.
Nhưng giờ gộp lại với chuyện hôm nay, lại là một câu chuyện khác.
Tôi giả vờ như không cảm nhận được ánh mắt bám theo sau lưng.
Kiếp này, tôi không chỉ phải sửa chữa những tiếc nuối đời trước, thi đậu đại học…
Mà lớp mặt nạ của Cố San San, tôi nhất định sẽ tự tay xé bỏ!
2.
Kiếp trước tôi bỏ lỡ cơ hội thi đấu, dồn toàn bộ tâm sức vào kỳ thi đại học.
Ba tôi mất sớm, mẹ tái hôn với một người chồng mới – mà ông ta thì thẳng thừng tuyên bố không muốn chi tiền cho việc học của tôi.
Mỗi tháng tôi chỉ có thể sống dựa vào ba trăm tệ mẹ lén đưa và khoản học bổng ít ỏi.
Cố San San yêu cầu tôi nhường suất thi đấu, nhường cả học bổng, còn đem những cuốn sổ ghi chép chất chứa ba năm kiến thức của tôi tặng không cho người khác.
Thậm chí còn muốn tôi lấy một gã vô gia cư gần trường, chỉ vì hắn cô độc không ai chăm sóc.
Mà tôi thì giỏi chăm sóc người khác – theo lời cô ta là trời sinh một cặp.
Tiền cưới ư?
Là tàn dư hủ tục!
Cô ta còn sớm gật đầu thay tôi chuyện hôn sự, coi như “cho không”.
Tôi phẫn nộ từ chối, cô ta lại bịa đặt rằng tôi quá thực dụng, còn bô bô rằng nếu không có một triệu tệ tiền cưới thì nhất định không lấy chồng.
Trong vlog cô ta đăng lên mạng, nói rằng mình từng khuyên tôi phải có tư tưởng rộng mở nhưng không hiệu quả, chê tôi không xứng là phụ nữ mới thời đại.
Cô ta còn nói: làm người phải thản nhiên với danh lợi, đừng chỉ biết lao đầu vào thành tích với tiền tài.
Những lời đó lan truyền chóng mặt, còn tôi – ngay trước kỳ thi đại học – bị mấy tên cực đoan tìm ra chỗ ở, chém chết bằng dao.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác đau đớn đó như vẫn lẩn quẩn bên cạnh mình.
“Hà Mẫn, hôm nay cậu làm sao vậy?”
Lấy lại tinh thần, Cố San San đã đứng trước mặt tôi, khẽ cắn môi, vẻ yếu đuối vô tội.
“Hôm nay cậu kỳ lạ quá, cậu nói vậy khiến các bạn hiểu lầm tớ mất.”
“Tớ nói sai câu nào?”
Tôi cầm danh sách đăng ký dự thi lắc lắc trước mặt cô ta, quả nhiên bắt gặp ánh mắt không vui chợt lóe qua của Cố San San.
Về sau tôi mới biết, Cố San San luôn mang trong lòng bất mãn với tôi – vì tôi nhà nghèo hơn, không xinh bằng, nhưng học giỏi hơn, thậm chí từng được hotboy của trường hỏi bài.
Những lời “khuyên bảo” có vẻ vô tư kia, thực chất chỉ là sự trả thù đầy ghen tuông được ngụy trang khéo léo.
“Cậu tốt bụng, cậu rộng lượng, tớ nhớ Triệu Húc Dương vẫn chưa nộp tiền mua tài liệu học đúng không? Hay cậu đóng giúp cậu ta đi!”
“Dù sao không có tài liệu thì không học được, giúp bạn cùng lớp nâng điểm, chẳng phải cũng là việc tốt sao?”
Nói xong tôi bỏ đi luôn, không quên tới văn phòng kể với cô chủ nhiệm chuyện Cố San San bảo tôi nhường suất thi.
Cô chủ nhiệm luôn hy vọng tôi có thể đạt thành tích tốt, vừa nghe liền tức giận, hôm đó họp lớp liền mắng Cố San San một trận.
Bảo cô ta đầu óc có vấn đề, nói chuyện không suy nghĩ.
Lại còn móc thêm một câu: đã nghĩ cho bạn học như thế, sao không mang gia sư riêng của mình đến trường dạy kèm cho cả lớp?
Cố San San không dám cãi, chỉ biết mắt đỏ hoe như thể bị oan khuất ghê gớm lắm.
Hôm đó xong, cô ta đúng là yên phận được một thời gian.
Nhưng tôi hiểu rõ cô ta, chuyện chưa dừng lại ở đây đâu.
Quả nhiên, không lâu sau đến kỳ xét học bổng.
Trước giờ, dựa vào giấy chứng nhận hoàn cảnh khó khăn và thành tích học tập, tôi luôn là người chắc suất nhận học bổng.
Lần này học bổng do một đàn anh đã tốt nghiệp nhiều năm quyên tặng cho học sinh nghèo, hẳn tới năm nghìn tệ.
Tôi tính rồi, nếu lấy được khoản này thì không lo tiền ăn học và tài liệu mấy tháng tới nữa.
Nhưng Cố San San lại vì muốn lấy lòng một thiếu gia nhà giàu – bị cắt thẻ vì làm sai, không mua được giày hàng hiệu – mà quay sang thuyết phục tôi.
Cô ta liên tục tẩy não tôi, bảo tôi nên dựa vào năng lực tự kiếm tiền chứ không nên chờ người khác giúp đỡ.
Kiếp trước nghe xong còn thấy xấu hổ, cứ nghĩ như thế đúng là nhục thật.
Giờ nghĩ lại chỉ thấy đầu mình lúc đó ngu không để đâu cho hết.
Trước giờ ra sân tập thể dục giữa giờ, tôi đã cảm thấy ánh mắt Cố San San cứ liếc về phía tôi đầy ngụ ý.
Tôi vờ như không thấy gì, cho đến khi quay lại lớp học sau buổi tập, mở ngăn bàn ra liền tái mặt.
“Giấy chứng nhận hoàn cảnh khó khăn của mình đâu rồi? Đó là giấy tờ quan trọng nhất để được xét học bổng lần này mà!”
3.
Nghe tôi hét lên như thế, mấy bạn xung quanh lập tức chạy lại.
“Đừng lo, có khi để đâu đó thôi?”
“Chắc thầy cô còn giữ bản sao, không thì nhờ thầy cô giúp thử xem.”
“Đúng rồi, mình đi báo với giáo viên ngay.”
Vừa nghe thấy vậy, Cố San San lập tức bật dậy.
“Hà Mẫn, cậu có thể ra ngoài một lát không? Tớ có chuyện muốn nói riêng.”
“Có gì thì nói ở đây được mà?”
Tôi biết cô ta định nói gì, nhưng vẫn nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.
“Giờ tôi đang gấp tìm giấy tờ, nếu không gấp thì để lúc khác hẵng nói.”
“Nhưng chuyện này gấp thật mà.”
Cố San San cuống lên, không nói lời nào đã kéo lấy cổ tay tôi lôi ra ngoài.
Đến góc cầu thang, tôi cau mày xoa cổ tay bị cô ta kéo đỏ ửng.
“Cậu làm cái gì thế?”
“Lần này cậu có thể nhường học bổng cho người khác không?”
“Lại nhường à?” Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên.
“Dựa vào cái gì?”
“Hà Mẫn, có chuyện tớ muốn nói với cậu từ lâu rồi.”
Cố San San bày ra vẻ chính nghĩa, nghiêm túc nhìn tôi.
“Cậu cũng là con người, có tay có chân, sao lần nào cũng phải sống nhờ vào tiền người khác quyên góp? Căng-tin trường có tuyển làm thêm, mỗi trưa cậu có thể ra đó làm vài tiếng. Hoặc ăn ít lại, uống nhiều canh miễn phí cũng được. Cứ thế mà nhận tiền người ta một cách thản nhiên, sau này ra đời rồi cậu cũng chỉ là gánh nặng cho xã hội thôi!”
“Còn nữa, chim én dù có khát cũng không uống nước bẩn dưới đất. Cậu không thấy xấu hổ khi làm vậy sao?”
“Cố San San, cậu nói xong chưa?”
Tôi nhìn cô ta từ trên xuống dưới, “Đồ của tôi vừa biến mất, cậu liền xuất hiện đòi tôi bỏ học bổng. Đừng nói là… cái giấy chứng nhận kia là cậu lấy đấy nhé?”
“Cậu… cậu nói linh tinh gì vậy!”
Cố San San rõ ràng lúng túng.
Tôi cười lạnh, “Cố San San, cậu thì hay rồi, đứng ngoài mà nói như đúng rồi. Giờ đang là năm cuối cấp, ai cũng đang tranh thủ từng giây từng phút học hành, cậu lại kêu tôi đi làm thêm. Cậu sợ tôi học giỏi quá à?”
Thấy Cố San San định mở miệng, tôi đã lắc đầu thất vọng.
“Cố San San, tôi nhận tiền hỗ trợ không phải vì thấy bình thường, mà vì tôi thật sự cần nó để tiếp tục học. Năm nghìn tệ với cậu có thể chỉ là cái túi, đôi giày. Nhưng với tôi, đó là hi vọng để tiếp tục sống. Mà loại người như cậu thì đời này chẳng bao giờ hiểu được.”
Tôi xoay người bỏ đi, vừa vặn bắt gặp ánh mắt mấy bạn học đi theo nghe lén.
Tôi giả bộ vừa phát hiện ra, hít mũi một cái rồi nhanh chóng quay về lớp.
“Cố San San bị sao vậy? Người ta được học bổng thì liên quan gì tới cậu ta? Cô ta có thiếu tiền đâu.”
“Đúng đó, lần trước đã thấy rồi, Cố San San chỉ là không muốn người khác tốt hơn mình thôi. Không hiểu Hà Mẫn chọc gì cô ta nữa.”
“Không chừng tờ giấy chứng nhận kia thật sự là do cô ta lấy!”
Tiếng xì xào bàn tán của mọi người khiến gương mặt trắng trẻo của Cố San San đỏ bừng.
“Không… không phải, không liên quan gì tới mình hết! Là Hà Mẫn nói bậy!”
“Mình không biết thì kiểm tra là rõ thôi?”
Một bạn nữ hừ lạnh, đột nhiên chạy về phía lớp học.
Chỉ thấy cô bạn ấy lao đến bàn của Cố San San, kéo phắt balo của cô ta xuống.
Đồ đạc rơi vãi đầy đất, và giữa mớ lộn xộn ấy—là tờ giấy chứng nhận hoàn cảnh khó khăn của tôi… bị xé vụn.