Sống Lại Chỉnh Đốn Hậu Cung - Chương 3
8
Xoay người nhìn, ngay cả vành tai Hạng thân vương cũng đỏ lên.
Chậc, da mặt sao lại mỏng như vậy chứ.
Phát hiện ta đang nhìn hắn, hắn lắp bắp: “Du… Hoàng, Hoàng hậu.”
Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hỏi: “Năm đó ta rơi xuống nước, người cứu ta, rốt cuộc có phải là Hoàng đế hay không?”
Hắn sửng sốt, trầm mặc không nói.
Bất quá, ta nghe được tiếng lòng của hắn.
[Du muội muội vì sao đột nhiên hỏi như thế? Nàng có phải hay không phát hiện cái gì?]
Năm đó, sau khi ta rơi xuống nước tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là Hoàng đế hiện tại.
Hắn nói hắn đã cứu ta.
Năm đó, tiên hoàng còn chưa lập Thái tử, hắn cũng chỉ là một vị trong các hoàng tử mà thôi.
Bởi vì đối với ta có ân cứu mạng, nhà chúng ta liền nâng đỡ hắn ngồi lên ngôi vị Thái tử, sau đó lại ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.
Ta nhìn Hạng thân vương, tiếp tục hỏi: “Người cứu ta không phải Hoàng đế, mà là ngươi, đúng không?”
Sau khi rơi xuống nước, ta bất tỉnh nhân sự, cũng không biết người cứu ta là ai.
Thế nhưng, ta thường mơ cùng một giấc mộng, thân hình người cứu ta trong mộng cũng không phải tròn trịa như tên Hoàng đế kia.
Sau khi sống lại nghe tiếng lòng của Hoàng đế, ta càng hoài nghi năm đó người cứu ta không phải Hoàng đế.
Ta nhìn chằm chằm vào mặt Hạng thân vương, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên mặt hắn.
Thấy hắn há miệng, lại một chữ cũng không nói.
Bất quá, tiếng lòng của hắn nói cho ta biết đáp án.
[Du muội muội làm sao biết được?]
[Năm đó nếu không phải mẫu hậu có nhược điểm rơi vào tay hoàng huynh, hoàng huynh lấy tính mạng mẫu hậu uy hiếp, ta cũng sẽ không đáp ứng hắn.]
[Rõ ràng người cứu Du muội muội là ta, người nàng lấy thân báo đáp hẳn là ta. Ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng gả cho hoàng huynh. Hu… hu… Ta rất đau lòng.]
Thân thể của ta lắc lư, hít vài ngụm khí lạnh.
9
Ba ngày sau.
Bữa tiệc do Hoàng đế tổ chức đã bắt đầu.
Ta ăn mặc chỉnh tề để tham dự. Ngồi cạnh Hoàng đế, ở giữa đại sảnh, nhìn người phía dưới không sót một ai.
Các phi tần mỗi người ăn mặc trang điểm xinh đẹp, tranh nhau ném mị nhãn về phía Hoàng đế.
Nếu ánh mắt có thể giết người, ta đã bị ngộ sát mười ngàn lần rồi.
Rượu qua ba tuần, ca vũ cũng qua mấy lần. Hoàng đế cuối cùng cũng lên tiếng.
“Thục phi tuy gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng nàng là phi tần đầu tiên mang long thai trong hậu cung. Trẫm niệm nàng có công, quyết định phong Thục phi làm Hoàng quý phi. Ngày sau hiệp trợ Hoàng hậu cùng quản lý hậu cung.”
Từng mang long thai?
Ta nhịn không được, phì một cái cười ra tiếng.
Mọi người nhao nhao chú ý nhìn ta.
Ánh mắt âm trầm của Hoàng đế nhìn qua: “Hoàng hậu có ý kiến gì sao?”
Tiếng lòng của hắn cũng lập tức vang lên: [Ta biết ngay Hoàng hậu ngu xuẩn này sẽ ghen tị đố kỵ.]
Ta cố nén mới không xem thường hắn, khẽ cười: “Không có ý kiến, thần thiếp đây là quá vui. Nhịn không được nên cười.”
Hoàng đế ngoài mặt tuy rằng cũng cười cười, trong lòng lại nói lời rất âm hiểm.
[Hừ, trẫm không tin, trẫm không ngu như nàng ta.]
[Sau đêm nay, gia tộc Hoàng hậu sẽ xuống dốc.]
[Hậu cung nhiều phi tử như vậy, một người trẫm cũng không thích, bao gồm cả Hoàng hậu. Nàng ta chính là người trẫm chán ghét nhất. Tất cả chỉ là quân cờ của trẫm, trẫm chỉ yêu giang sơn.]
[Trẫm chịu nhục lâu như vậy, chính là vì chờ ngày này.]
Ta bị sốc.
Ta còn tưởng rằng Hoàng đế muốn nâng đỡ Thục phi làm Hoàng hậu, đối với nàng ta là chân ái.
Không nghĩ tới, một người Hoàng đế cũng không yêu.
Ta tội nghiệp quét mắt nhìn Thục phi một cái.
Thục phi ngu xuẩn hướng về phía ta mà cười đắc ý.
[Hoàng hậu heo này rất nhanh sẽ xuống đài.]
[Hoàng thượng nói, chỉ cần gia tộc Hoàng hậu suy sụp, liền lập tức phế Hoàng hậu, phong ta làm Hậu.]
[Chỉ cần có thể ngồi lên vị trí Hoàng hậu, trúng độc thì tính là gì?]
[Vì trợ giúp Hoàng thượng diệt trừ gia tộc Hoàng hậu, ta nguyện ý lấy thân thử độc, Hoàng thượng về sau nhất định sẽ càng yêu ta.]
Nghe xong tiếng lòng Thục phi, ta hoảng sợ.
Kiếp trước nàng ta trúng độc, nàng ta đã biết rõ? Đây là thông đồng với Hoàng đế?
Ta nhớ rõ, kiếp trước Thục phi trúng độc, tuy rằng mạng nhỏ cứu được, nhưng đã tổn thương nguyên khí, cả người đều có vẻ bệnh hoạn.
Nàng ta mặc dù được sắc phong Hoàng quý phi, nhưng chưa từng trợ giúp ta quản lý công việc của hậu cung.
Bởi vì về sau thân thể quá yếu, đi hai bước đều thở dốc.
Hoàng đế thấy nàng như thế, cũng không còn bước vào cung của nàng ta nữa.
Ta thầm than một tiếng, đem Thục phi so sánh với heo, thật sự là vũ nhục loài heo.
10
Hoàng đế cười híp mắt nhìn qua.
“Hoàng hậu nếu không phản đối, vậy ban thưởng Thục phi một món lễ vật đi.”
Không đợi ta hưởng ứng, Thục phi liền phụ họa theo.
“Muội muội không dám nhận lễ vật quý giá, nếu Hoàng hậu nguyện ý, thì tặng ta đĩa bánh bách hoa trên bàn đi.”
Ta cúi đầu nhìn bánh bách hoa, cầm lấy một miếng nhét vào miệng, trực tiếp trả lời nàng một câu: “Bổn cung không tặng thứ này.”
Bánh bách hoa ngon như vậy, dựa vào cái gì tặng cho Thục phi ăn?
Mặt Hoàng đế và Thục phi đồng loạt trắng bệch.
Ta vừa ăn bánh bách hoa thơm mềm, vừa nghe tiếng lòng hoảng hốt của Hoàng đế và Thục phi.
Hoàng đế: [Đậu má, Hoàng hậu ngu xuẩn vậy mà ăn bánh bách hoa có độc? Nàng trúng độc, trẫm làm sao cùng nhà mẹ đẻ nàng ta nói chuyện?]
Thục phi: [Hoàng hậu… Hoàng hậu ăn rồi? Vậy ta trúng độc như thế nào? Hoàng thượng phế hậu như thế nào?]
Hoàng đế: [Sau khi Hoàng hậu trúng độc, người nhà mẹ đẻ nàng ta có thể lấy lý do này ép trẫm tăng thêm binh lực của bọn họ không? Đậu má, trẫm lần này thật sự là mất cả người lẫn mất binh.]
Thục phi: [Hoàng hậu, có thể để lại một phần bánh cho ta không, chúng ta cùng nhau trúng độc, được không?]
Ta ăn hết một đĩa bánh bách hoa, đang nấc cục.
Tiếng lòng hoảng hốt của Hoàng đế lại truyền đến.
Hoàng đế: [Trời ạ, ngu đến mức ăn hết một đĩa! Trẫm dặn Thục phi chỉ ăn nửa miếng, nếu không sẽ chết ngay.]
Hoàng đế: [Làm sao bây giờ? Hoàng hậu chắc chắn chết. Trẫm muốn nàng chết, nhưng không phải bây giờ.]
Ta trợn mắt nhìn trời.
Hoàng đế mới phải chết không thể nghi ngờ.
Ta còn sống rất tốt.
Bánh bách hoa có độc, đã sớm bị ta thay thế.
Sau khi ăn uống no đủ, ta nhìn Thục phi, nói: “Thục phi muội muội thăng vị, bổn cung đương nhiên phải tặng một phần lễ vật quý giá hơn. Đem hương An Thần mà Hoàng Thượng tặng cho bổn cung chuyển tặng cho muội muội đi.”
Nói xong, liền gọi người đem hương tới.
Hương An Thần mà Hoàng đế tặng quá nồng, ta chỉ dùng một lần, liền đổi.
Nếu không phải Hoàng đế tặng, ta đã sớm vứt đi rồi.
Hiện tại vừa vặn, liền ném cho Thục phi là được rồi.
Còn nữa, đó là đồ Hoàng đế tặng, Thục phi cũng không tìm được cớ hãm hại ta.
Nào nghĩ tới, kế tiếp Hoàng đế cùng Thục phi truyền đến tiếng lòng, làm cho ta sởn gai ốc.
Thục phi: [Cái gì? Nàng lại muốn tặng ta hương An Thần? Hương An Thần ngửi nhiều sẽ không thể mang thai!]
Thục phi: [Hoàng thượng nói không muốn để cho Hoàng hậu mang thai, ta liền đề nghị tặng Hoàng hậu hương An Thần. Hoàng hậu… Hoàng hậu lại muốn chuyển tặng cho ta?]
Thục phi: [Mẹ nó, ta không cần, ta có thể từ chối không?]
Hoàng đế: [Chẳng lẽ Hoàng hậu nhận thấy hương An Thần có vấn đề? Mặc dù không chung đụng nhưng trẫm không muốn nàng ta có bất kỳ cơ hội nào. Không thể, nàng ta ngu xuẩn như vậy, làm sao có thể phát hiện?]
Ta hít vài ngụm khí lạnh.
Ngay lúc ta thiếu chút nữa kiềm chế không được, muốn phát hỏa, phía dưới có người hô lớn một tiếng: “Hoàng thượng, thần thiếp phản đối Thục phi được sắc phong.”