Sống Lại Chỉnh Đốn Hậu Cung - Chương 2
4
Rời khỏi Từ Ninh cung, ta lặng lẽ đi theo Hạng thân vương một đoạn đường ngắn.
Thấy hắn ngay cả một con sâu cũng không bắt được, cảm thấy tội cho hắn.
Không biết vị ma ma nào trong cung đưa ra đề nghị, nói không thể để cho mấy con sâu xấu xí dọa các nương nương.
Các cung nhân đã sớm bắt sạch côn trùng, sâu bọ và thay bằng đủ loại bươm bướm.
Dẫn đến hình ảnh thường thấy nhất trong cung chính là, phi tần ăn mặc giống như bươm bướm, đi bắt bướm.
Chạy chạy chạy, liền chạy nhào vào trong lòng Hoàng đế.
Đi qua ngự thiện phòng, ta đang chuẩn bị gọi thị nữ đi vào lấy một giỏ bánh bách hoa.
Lại nghe nói cung nhân vừa chạy vừa hô: “Mau đi cứu Hoàng thượng.”
Ta tò mò, cũng chạy theo.
Chỉ thấy một đống tròn to màu vàng bị một đám ong vò vẽ đuổi theo nhảy lên nhảy xuống.
Các cung nhân cầm quạt đuổi ong đi, nhưng đuổi thế nào cũng không đuổi được ong vò vẽ.
Ta nhún vai, đã sớm khuyên Hoàng đế giảm béo.
Nhìn xem, kết quả không giảm béo chính là chạy không nhanh, ngay cả ong vò vẽ cũng chạy không thoát.
Ta lại bị buộc phải thực hiện nghĩa vụ của một Hoàng hậu.
Ta ưỡn ngực, thu bụng, nhấc mông, hô lên: “Quạt nhẹ quá không làm gì được, phải lấy một thanh gỗ và dùng gậy đánh ong!”
Các cung nhân tay chân luống cuống, trong nháy mắt có một loại cảm giác tìm được người đứng đầu. Họ đều ném quạt xuống, cầm lấy gậy gỗ.
Một đám người vung loạn gậy gỗ, Hoàng đế kêu la dưới đám gậy, đẹp hơn nhiều so với mấy con bướm.
Ta phe phẩy quạt, quan sát một hồi, lần nữa ưỡn ngực, thu bụng, nhấc mông, hô: “Ong vò vẽ sợ nước, mau dùng nước giội!”
Các cung nhân lại vội vàng đi lấy nước.
Một chậu lại một chậu nước, hướng Hoàng đế hắt tới.
Ta thấy Hoàng đế run rẩy nhưng nội tâm vẫn rất kiên cường nói: [Đau muốn chết. Mau giội nước, giội nhiều một chút, hắt mấy con ong vò vẽ chết tiệt này đi.]
[Ôi, lạnh quá.]
“Hắt xì, Hắt xì…”
Ta cười hắn đúng là ngu, vậy mà tin nước có thể giội bay đám ong vò vẽ?
Nhìn Hoàng đế toàn thân ướt sũng, ta quyết định giúp hắn sưởi ấm thân thể.
Lại ưỡn ngực, thu bụng, nhấc mông, lần thứ ba hô lên: “Không được rồi, ong vò vẽ nhiều quá, phải dùng lửa đốt, ong vò vẽ sợ lửa nhất.”
Các cung nhân rất nhanh nhẹn, lập tức đốt đuốc.
Ta nhìn thấy ánh lửa đầy trời trong ngự hoa viên, thiếu chút nữa làm một bài thơ.
Tiếng lòng của Hoàng đế truyền đến trong ánh lửa lãng mạn.
[A a a… Mau thiêu chết đám ong vò vẽ này đi.]
[Chúng nó không chết, trẫm sẽ chết.]
[A a a… mẹ nó.]
…
5
Tiếng lòng như heo kêu của Hoàng đế vô cùng rõ, ta không đành lòng nghe nhiều, xoay người chuẩn bị quay về Khôn Ninh cung.
Vừa quay lại, liền thấy Hạng thân vương hướng về phía ta cười.
Tiếng lòng của hắn cũng đồng thời truyền đến.
[Thật muốn nói cho Du muội muội biết là ta đã giúp nàng dạy hoàng huynh một bài học.]
[Ta lén đổ mật ong lên người hoàng huynh, dẫn tổ ong vò vẽ trên cây tới.]
[Sau này, nếu thấy Du muội muội gầy đi, ta còn phải tiếp tục dạy dỗ hoàng huynh.]
Ta bật cười, thốt ra: “Bổn cung biết rồi.”
Hạng thân vương sửng sốt, khẩn trương hỏi: “Du… Hoàng, Hoàng hậu, người biết gì rồi?”
“Biết ngài thích ăn bánh bách hoa, bổn cung cho người đưa một giỏ đến phủ của ngài.”
Nói xong, ta xoay người rời đi, để lại Hạng thân vương tiếp tục ngơ ngẩn.
Ngày hôm sau.
Bộ dáng bị đốt thành đầu heo của Hoàng đế cũng thật doạ người, miễn cho đám triều thần lớn tuổi sợ tới mức cáo lão về quê.
Chính là, đám phi tần hậu cung có lá gan lớn, đều xếp hàng đi hầu hạ Hoàng đế.
Ta cũng không nhàn rỗi, đóng cửa Khôn Ninh cung lại, tuyên bố muốn bế quan cầu nguyện cho Hoàng đế, cự tuyệt mọi người tới thăm hỏi.
Sau đó liền cải trang thành cung nữ, xuất cung.
Vừa nhìn thấy ta, mẫu thân liền ôm lấy ta.
“Du nhi, sao con lại trở về? Mẫu thân rất nhớ con.”
Phụ thân và ca ca bên cạnh không hé răng, nhưng ta lại nghe thấy tiếng lòng của bọn họ.
[Phụ thân cũng muốn ôm Du nhi nha.]
[Muội muội sao đột nhiên trở về? Có phải ở trong cung chịu khổ gì hay không? Ai dám khi dễ muội muội ta, ta nhất định không tha cho kẻ đó.]
Trong lòng ta rất vui vẻ, lập tức giữ chặt tay phụ thân và ca ca, làm nũng nói: “Phụ thân, ca ca, con muốn bỏ Hoàng đế.”
Ta nghe thấy tiếng hít rất sâu.
Ngay sau đó là một mảnh yên lặng.
Nhưng mà, ta vẫn nghe được tiếng lòng của bọn họ.
Mẫu thân: [Du nhi nói cái gì? Muốn bỏ Hoàng đế? Thật sao? Ta đã sớm muốn khuyên con bỏ tên Hoàng đế ấy. Ta có nên nhanh chóng đáp ứng, miễn cho nữ nhi đổi ý hay không?]
Phụ thân: [Ta kích động muốn khóc, Du nhi của chúng ta rốt cục trưởng thành, biết Hoàng đế không xứng với mình. Hừ, thế gian không có nam tử nào xứng với Du nhi của chúng ta.]
Ca: [Ta đã sớm muốn đem Hoàng đế này loại bỏ. À, không đúng, là giúp muội muội bỏ hắn. Nếu không phải năm đó hắn cứu muội muội, nào đáng để cả nhà chúng ta nâng đỡ hắn thượng vị.]
Ta đã khóc.
Nếu không phải năm đó ta không cẩn thận rơi xuống nước, được người kia cứu thì…
Ba năm sau, nhà mẹ đẻ ta cũng sẽ không bị tru cửu tộc.
Tất cả tại ta!
Ta vừa khóc, mọi người liền hoảng hốt.
Phụ thân: “Du nhi, sao lại khóc? Đừng khóc, con muốn bỏ ai cũng được, phụ thân đều giúp con.”
Mẫu thân: “Du nhi đừng khóc, chúng ta đáp ứng con, đều chiều ý con.”
Ca: “Muội, có phải Hoàng đế khi dễ muội không? Muội nói cho ca biết, ca lập tức mang binh đánh hắn từ trên ngôi vị Hoàng đế té xuống.”
Ta cười.
May mà ta sống lại sớm.
Hiện tại, phụ thân và ca ca còn binh quyền, hết thảy còn không muộn.
Ta vừa khóc vừa cười, nhưng làm cho cả nhà rối cả lên.
6
Cửa lớn Khôn Ninh cung đóng mười ngày, Hoàng đế nhịn không được, vọt vào.
Hắn nhìn lướt qua một bàn đầy mỹ thực của ta, đen mặt hỏi: “Hoàng hậu cầu nguyện cho trẫm là như vậy sao?”
Ta bình tĩnh trả lời hắn một câu: “Thần thiếp ăn no mới có sức cầu nguyện cho Hoàng thượng.”
Hắn co rút khóe miệng, tiếng lòng oán giận không ngừng truyền đến.
[Các phi tần khác mỗi ngày đều đưa canh đưa bánh ngọt cho trẫm, Hoàng hậu thì tốt rồi, tự mình đóng cửa ăn canh ăn bánh ngọt.]
[Tức chết trẫm, thật sự là hận không thể lập tức đem thứ ngu xuẩn này phế đi!]
Ta trợn mắt nhìn trời.
Vậy để cho Hoàng đế tức chết đi.
Ta thấy hắn hít sâu một hơi, nặn ra vẻ tươi cười, nói: “Đã phiền Hoàng hậu vì trẫm mà hao tâm tổn trí.”
Ta nhẹ nhún người, trả lời một câu: “Đây là việc thần thiếp nên làm. Thần thiếp sẽ bảo ngự thiện phòng đưa nhiều đồ ăn tới, thần thiếp sẽ ăn no, tiếp tục bế quan cầu nguyện cho Hoàng thượng.”
Râu của Hoàng đế vểnh lên, khoát tay cự tuyệt.
“Không cần, thân thể trẫm đã không việc gì, Hoàng hậu có thể xuất quan.”
Ngay sau đó, là tiếng lòng càu nhàu thao thao bất tuyệt của hắn.
[Hoàng hậu ngu xuẩn này còn muốn bế quan? Coi trẫm là kẻ ngốc sao?]
[Nàng cả ngày không ra khỏi cửa, trẫm làm sao tìm được nhược điểm đây?]
[Không tìm thấy nhược điểm của nàng ta, trẫm sẽ không có cớ phế đi, không có cớ đả kích gia tộc của nàng ta.]
[Nhất định phải kéo nàng ta ra ngoài!]
Ta bình tĩnh ăn bánh bách hoa, đối với tiếng lòng mắng ta của Hoàng đế không hề quan tâm.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kế tiếp Hoàng đế sẽ tổ chức yến hội.
Tại yến hội, Hoàng đế tuyên bố muốn phong Thục phi làm Hoàng quý phi, cùng ta quản lý hậu cung.
Ta ban cho Thục phi một đĩa bánh bách hoa.
Kết quả, Thục phi ăn vào liền trúng độc.
Hoàng đế trong cơn tức giận, tuyên bố muốn phế ta.
Phụ thân và ca ta suốt đêm tiến cung cầu tình, vì bảo vệ ngôi vị Hoàng hậu của ta, giao ra một nửa binh quyền.
Kiếp trước một lần như thế đã khiến gia tộc ta suy sụp.
Một lát sau, Hoàng đế quả nhiên mở miệng đề nghị: “Hoàng hậu, trong cung đã lâu không tổ chức yến hội. Không bằng tổ chức yến hội, để mọi người náo nhiệt một phen.”
Ta bình tĩnh mỉm cười gật đầu đồng ý.
7
Trong Từ Ninh cung, ta và Thái hậu ngồi đối diện nhau.
Thái hậu nhíu mày, đưa tay xoa huyệt thái dương.
Tiếng lòng oán giận không ngừng truyền đến.
[Ai gia không có gọi, nàng ta lại chủ động đến để bị ta giáo huấn?]
[Vốn mỗi tháng phải theo lệ tìm nàng ta giáo huấn một lần, ai gia đã rất phiền. Nàng lại còn chủ động tới cửa?]
[Ai nha, tháng này phát biểu hai lần rồi! Không được, phải tính lần này cho tháng sau, tháng sau có thể không cần tìm nàng ta.]
Lần này, ta thông minh hơn, không uống trà nữa.
Hơn nữa, còn thành công nhịn cười.
Ta… Hoàng hậu vẫn nên giữ vẻ đoan trang.
Thái hậu tiếp tục giáo huấn, bên ngoài liền truyền đến tiếng thông báo: “Hạng thân vương đến!”
Rốt cục đã tới, ta chờ chính là hắn!
Một trận gió thổi qua, Hạng thân vương đã đứng trước mặt ta.
“Mẫu hậu, nhi thần nhớ người.”
“Thật trùng hợp, Hoàng hậu cũng ở đây?”
Ta nhìn thấy Thái hậu trợn mắt, còn nghe thấy tiếng lòng oán giận của bà.
[Lời thoại mỗi lần đều giống nhau, ai gia nghe chán rồi.]
Thái hậu cũng không liếc Hạng thân vương một cái, hướng ta nói một câu: “Hoàng hậu, hôm nay giáo huấn kết thúc, ngươi cứ tự nhiên.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Theo đó chính là tiếng lòng vui sướng của bà: [Ai gia rốt cục được giải thoát rồi, ai gia muốn đi nghe hí kịch, la la la la la la…]
Ta nhịn cười thiếu chút nữa nhịn đến nội thương.
Một giây sau, tiếng lòng Hạng thân vương liền kéo ta về hiện tại.
[Mẫu hậu vừa đi, ta cùng Du muội muội có riêng không gian của hai người.]
[Thật hồi hộp, ta muốn cùng Du muội muội một mình ở chung lâu rồi.]
[Ta căng thẳng quá, không biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì đây?]
Không đợi hắn mở miệng, ta liền đem hắn chặn ở góc tường bên cạnh, một tay kéo lấy cổ áo của hắn, chất vấn: “Ngươi có chuyện gạt ta?”
Hai chúng ta đến rất gần, ta nghe thấy tiếng hít thở dần dần nặng nề của hắn.
Mặt của hắn cũng đỏ lên.
Nhất định là chột dạ, nhất định là có chuyện gạt ta!
“Ngươi… Các ngươi đang làm gì vậy?” Phía sau truyền đến tiếng nói lớn của Thái hậu.
Ta hoảng sợ, vội vàng buông tay.
Hạng thân vương cũng hoảng hốt giải thích: “Mẫu hậu, không phải như người tưởng tượng, chúng ta… chúng ta…”
Hạng thân vương còn chưa nói xong, đã bị Thái hậu cắt ngang.
“Ai gia cái gì cũng không thấy, các ngươi tiếp tục đi, tiếp tục đi.”
Ta sửng sốt.
Hạng thân vương cũng sửng sốt.
“Ai gia chỉ là trở về lấy chút đồ, hiện tại đi nghe kịch, đi ngay đây.”
“Ai gia đi rồi đấy.”
Nói xong, Thái hậu xoay người rời đi, còn không quên lẩm bẩm hai câu trong lòng.
[Xem ra hoàng tự có tin tức rồi.]
[Mau có tin tức đi, ai gia thật sự không muốn giáo huấn nàng ta nữa đâu.]
Thái hậu này… thật không đứng đắn.