Sống Lại Chỉnh Đốn Hậu Cung - Chương 1
1
Một đạo thánh chỉ, tru di cửu tộc nhà mẹ đẻ của ta.
Ta giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn bốn phía.
“Hoàng hậu nương nương, người lại gặp ác mộng?” Thị nữ lập tức thắp hương an thần.
Ta đưa tay sờ sờ cổ, vẫn còn nhớ cảm giác hít thở không thông khi bị dải lụa trắng quấn quanh cổ.
Hoàng đế đi tới, vuốt ve trán ta, dịu dàng nói: “Hoàng hậu, thân thể tốt hơn chưa?”
Ta nhìn hắn, cùng bộ dáng khi hắn tru ta cửu tộc trong mộng, như hai người khác nhau.
Ngay khi ta nghi ngờ đó là một cơn ác mộng, giọng nói của hắn lại vang lên.
[Hoàng hậu ngu xuẩn này, luôn giả bệnh quấn lấy trẫm, phiền muốn chết.]
Ta hoảng sợ, Hoàng đế lại mắng ta là ngu xuẩn?
Miệng hắn rõ ràng không nhúc nhích.
[Từ lúc thành thân rồi giả bằng chứng đêm tân hôn đến giờ, ta còn chẳng đụng vào nàng ta. Rõ ràng là cố ý muốn ta để mắt nên cứ giở trò.]
Chẳng lẽ ta xuất hiện ảo giác? Hoàng đế chưa từng đụng qua ta?
[Nếu không phải gia tộc nàng ta đang nắm giữ binh quyền, trẫm đã sớm phế nàng ta rồi.]
Giọng nói của Hoàng đế lại vang lên, mắt ta ươn ướt.
Thì ra, hắn ghét ta như thế.
Khó trách kiếp trước vào thời điểm ban chết, ánh mắt hắn cũng không thèm liếc nhìn ta một cái.
Một giây sau, miệng Hoàng đế động đậy, lời nói cũng êm tai.
“Sao Hoàng hậu lại khóc? Thân thể còn rất khó chịu sao? Người đâu, mau mời thái y.”
Ta nắm lấy tay hắn, trả lời: “Hoàng thượng, không cần, thần thiếp nghỉ ngơi một lát là ổn.”
“Vậy Hoàng hậu nghỉ ngơi thật tốt. Nàng không thoải mái, trẫm sẽ rất đau lòng.”
Ta gật đầu.
Nếu không phải nghe được tiếng lòng của hắn, ta thiếu chút nữa đã tin lời hắn.
Các phi tần đã chờ ở Khôn Ninh cung, muốn thỉnh an ta.
Ta vừa bước vào, liền nghe thấy giọng của Thục phi.
[Phiền muốn chết, mỗi ngày đều phải tới thỉnh an nữ nhân ngu xuẩn này. Hoàng đế lúc nào mới phế nàng, phong ta làm hậu đây?]
Lớn mật, nàng ta cũng dám mắng ta ngu xuẩn?
Ta liếc mắt một cái, chuẩn bị trị tội bất kính của nàng ta.
Lại phát hiện miệng Thục phi căn bản không có nói gì.
Cho nên, ta nghe được chính là tiếng lòng của nàng ta sao?
Thục phi bị ánh mắt của ta dọa sợ, lập tức quỳ xuống, nói: “Muội muội thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Ngày thường, các nàng thỉnh an không cần quỳ.
Nàng ta vừa quỳ như vậy, bên tai ta liền ồn ào.
Đức phi: [Hoàng hậu muốn Thục phi quỳ? Chẳng lẽ là muốn ra tay với hài tử trong bụng Thục phi? Hì hì, lúc này có trò hay để xem.]
Dung Chiêu Nghi: [Hoàng hậu lại gây chuyện, thật sự một ngày không gây chuyện thì chịu không được sao?]
Nghi Tần: [Nếu đứa nhỏ trong bụng Thục phi không còn, Hoàng hậu sẽ bị tống vào lãnh cung à? Ta thật sự rất chờ mong.]
…
Ta nhìn lướt qua chúng phi tần, mỗi người đều ngậm chặt miệng, không ai mở miệng.
Thì ra, ta có thể nghe được tiếng lòng của tất cả mọi người.
Ông trời đối với ta sau khi sống lại không tệ.
Nếu không, ta cũng không biết nhân duyên của mình ở trong cung kém như thế.
Kiếp trước, ta chỉ có lưu đày phụ thân của Đức Phi, chém huynh trưởng của Thục Phi, và tịch thu gia sản nhà mẹ đẻ của Dung Chiêu Nghi thôi.
Vậy mà cũng gọi là gây chuyện sao?
Có tin ta gây chuyện gấp bội cho các nàng xem hay không?
Bất quá, vừa nghĩ tới ba năm sau sẽ bị Hoàng đế tru cửu tộc, ta liền tạm thời nhịn.
Hừ, đợi ta thay Hoàng đế xong, ta sẽ gây chuyện cho bọn họ xem!
Ta vẫy tay, lấy lý do thân thể không khoẻ để cho họ lui xuống hết.
2
Ta đi ngự hoa viên hóng mát, suy nghĩ như thế nào mới có thể thay đổi Hoàng đế.
Nhà mẹ đẻ ta một tay nâng hắn lên ngôi.
Ba năm sau hắn lại nói nhà chúng ta mưu phản, tru di cửu tộc.
Không đổi Hoàng đế thì thiên lý khó dung.
Ta tự hỏi nên đâm chết Hoàng đế, hay là treo cổ, hay là độc chết thì tốt hơn.
Đang lúc cân nhắc phương thức giết người nào có thể làm cho hắn thống khổ thì nghe thấy có người gọi ta.
“Hoàng hậu nương nương.”
Ta nhìn lên, thấy Thục phi đang từ từ đi về phía ta.
Tiếng lòng của nàng ta ngay sau đó cũng truyền tới.
[Hôm nay nhìn thấy Hoàng hậu, coi như nàng ta xui xẻo. Chỉ cần ta ngã trước mặt nàng là có thể sảy thai.]
[Trần thái y nói thai hai tháng. Nếu không tìm cách sảy thai thì việc này không thể che giấu được nữa.]
Ta thầm mắng một câu: Đậu má!
Kiếp trước, Thục phi tự dưng ở trước mặt ta ngã xuống, Hoàng đế phạt ta cấm túc một tháng.
Ta lúc ấy còn tưởng rằng là do lực của ta đụng nàng ta mạnh quá nên ép Thục phi sảy thai.
Ta còn vì áy náy mà ăn ít đi hai chiếc bánh bách hoa trong mỗi bữa.
Không nghĩ tới, nàng ta là giả vờ mang thai!
Nhìn Thục phi càng đến gần, ta đứng dậy rời đi.
Thục phi ở phía sau đuổi theo hô: “Hoàng hậu, thần thiếp còn không chưa đến thỉnh an, người đi đâu thế?”
Ta cũng không quay đầu, bỏ lại một câu: “Bổn cung phải về ăn bánh bách hoa, không thể chờ ngươi.”
Bánh bách hoa ngon như vậy, ta phải bù lại vì kiếp trước đã cố nhịn.
Ta đi nhanh như bay, khoảng cách với Thục phi càng lúc càng xa.
Không nghĩ tới, phía sau vẫn truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của nàng ta.
Ta sửng sốt.
Không phải chứ, cách xa hai trượng, nàng ta vẫn phải cố tình nằm vạ à?
Ta nghiêm mặt nhìn lại.
Quả nhiên, Thục phi lại giống như cá chết, nằm trên mặt đất.
Không ngừng hô: “Đau quá, ôi, đau quá.”
Không biết từ đâu chui ra Đức phi đang ngây ngốc ở bên cạnh nàng ta.
Ta nghe thấy tiếng lòng của Đức phi: [Ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm gì thế này?]
Ta cũng nghe thấy tiếng lòng Thục phi không ngừng mắng Đức phi là ngu ngốc.
[Đức phi ngốc này, đột nhiên xuất hiện làm gì? Còn đụng ta.]
[Ta vốn muốn đi đụng Hoàng hậu, lại bị Đức phi ngu ngốc này đụng. Ta cũng không thể đứng lên rồi lại đi tìm Hoàng hậu mà đụng vào. Thôi, vậy sảy thai tại chỗ luôn đi.]
[Ngoại trừ liên luỵ Đức phi ngu ngốc này, ta cũng không tính là quá thiệt thòi.]
…
Sự tình đã đến đây, ta phải thực hiện chức trách của Hoàng hậu.
Nâng ngực, thu bụng, nhấc mông, hô lên: “Người đâu, bắt Đức phi lại!”
Lại nói tiếp: “Người đâu, mau mời Hoàng thượng.”
Câu thứ ba: “Người đâu, mau mời thái y.”
Thái y có đến hay không cũng không sao, Hoàng đế đến muộn cũng không sao, trước tiên phải bắt được Đức phi.
Thục phi cũng phối hợp phụ họa: “Hoàng hậu, hãy gọi Trần thái y tới, Trần thái y có y thuật giỏi nhất.”
Ta hiểu, ta đều hiểu, nhất định chỉ có thể gọi Trần thái y.
Đức phi còn chưa tỉnh táo lại, trong lòng cứ tiếp tục hỏi ba câu.
[Ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm gì thế này?]
Ta trợn mắt nhìn trời, Đức phi quả nhiên là rất ngốc.
3
Đức phi bị cho vào lãnh cung.
Hoàng đế thương tâm quá độ, liên tục ba ngày cũng không bước vào hậu cung.
Dù sao, toàn bộ hậu cung, Thục phi là phi tần đầu tiên mang thai.
Mặc dù là mang thai giả.
Ta nghi ngờ Hoàng đế là một tên vô năng, không thể làm cho bất kỳ nữ nhân nào có thai.
Thái hậu cũng bởi vì vấn đề hoàng tự, lần thứ mười truyền ta đến Từ Ninh cung.
Bà ngồi ngay ngắn, vẻ mặt ưu sầu nói với ta: “Hoàng hậu, bất hiếu có ba, tệ nhất là không có người nối dõi. Chuyện hoàng tự, Hoàng hậu phải coi trọng.”
Ta ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại mắng Hoàng đế một vạn lần.
Hoàng đế vô năng, liên quan gì đến ta?
Nào nghĩ tới, một giây sau, cũng nghe tiếng lòng của Thái hậu mắng Hoàng đế.
[Phiền muốn chết, nếu như Hoàng đế luôn không được, chẳng phải là muốn ai gia cứ tìm Hoàng hậu giáo huấn sao?]
[Dạy dỗ nhàm chán như vậy, lãng phí thời gian ai gia nghe hí khúc.]
Nước trà trong miệng ta, thiếu chút nữa phun ra hết.
Thái hậu không phải là mẹ đẻ của Hoàng đế, xem ra đúng là không thân thiết gì.
Con trai ruột của Thái hậu là Hạng thân vương, lớn lên đẹp trai hơn Hoàng đế nhiều.
Thái hậu tiếp tục dạy dỗ, chính là dặn dò ta phải khuyên Hoàng đế vào hậu cung nhiều hơn, mưa móc đầy đủ vào.
Ta đều gật đầu đáp ứng, sắm vai một người vợ ngoan, dịu hiền.
Ta nghe thấy thế giới nội tâm của Thái hậu thập phần phong phú, còn rất lớn mật.
[Nhất định là Hoàng đế không được, không bằng để Hạng nhi và Hoàng hậu sinh một đứa đi. Hai đứa cũng được, ba đứa ta cũng không có ý kiến.]
[Hạng nhi đẹp trai như vậy, vốn rất xứng đôi với Hoàng hậu.]
[Dù sao đều là hoàng tự, cần gì phải để ý phụ thân nó là ai chứ.]
Ta cuối cùng vẫn là nhịn không được, một ngụm nước trà phun ra ngoài.
Thái hậu quét mắt nhìn ta một cái, còn không kịp trách cứ, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng thông báo.
“Thái hậu, Hạng thân vương tới.”
Hạng thân vương tiến vào với tốc độ còn nhanh hơn cả truyền tin, lướt qua trước mặt ta kéo theo một trận gió.
“Mẫu hậu, nhi thần nhớ người quá.”
“Thật trùng hợp, Hoàng hậu cũng ở đây?”
Ta hành lễ với Hạng thân vương, đảo mắt đã nghe thấy tiếng lòng của Thái hậu.
[Hừ, mỗi lần Hoàng hậu ở đây thì mới nhớ ta. Rốt cuộc là nhớ ta, hay là Hoàng hậu?]
Ta hít một ngụm khí lạnh, kiên quyết không uống trà, miễn cho nước trà nhà Thái hậu không đủ để ta phun.
Ta liếc Hạng thân vương một cái, hắn cũng nhìn qua.
Bốn mắt nhìn nhau, ta nghe thấy tiếng lòng của hắn: [Du muội muội, sao lại gầy hơn trước rồi?]
Ta tên Tô Du. Sau khi vào cung, dường như không có ai gọi tên ta.
Ta cúi đầu nhìn cánh tay của mình, rõ ràng là béo tốt, tròn mịn, gầy chỗ nào?
Tiếng lòng Hạng thân vương tiếp tục truyền đến.
[Có phải hoàng huynh đối đãi với Du muội muội không tốt, cho nên nàng đã gầy đi?]
[Nhất định là phi tử của hoàng huynh quá nhiều khiến Du muội muội mất ăn mất ngủ đây mà.]
[Hoàng huynh cũng thật là, có Du muội muội, vì sao còn muốn nạp phi tử khác?]
[Vừa nghĩ đến hoàng huynh không chung thủy với Du muội muội, ta liền tức giận. Hừ, lát nữa ta sẽ thả sâu vào quần áo hắn, trút giận thay Du muội muội.]
Ta khiếp sợ há miệng rồi lại khép.
Hạng thân vương muốn bỏ sâu gì vào quần áo Hoàng đế?
Là bướm đêm? Châu chấu? Gián? Hay là sâu bướm?
Bất kể là loại nào, ta đều thích.
Khi còn bé, ta thường cùng Hạng thân vương bắt sâu dọa người.
Ta lại liếc Hạng thân vương một cái, thiếu chút nữa mở miệng hỏi: Này, cần muội giúp không?
Ta nặng một trăm cân nhưng đã có chín mươi chín cân là mang tố chất phản nghịch rồi, còn một cân để dành làm Hoàng hậu hiền thục.
Từ nhỏ ta đã thích xen vào việc của người khác.
Khi ta nhìn thấy một đứa trẻ hàng xóm dọa nạt một thằng nhóc nô tài bằng bọ, ta sẽ chạy tới, tóm lấy những con bọ và ném chúng vào tóc bọn hàng xóm.
Thấy con trai bắt nạt con gái, ta sẽ ném nhện lên người đám con trai.
Thấy người lớn bắt nạt trẻ con, ta sẽ ném đá vào người lớn.
Nhưng, không ai dám đánh trả ta.
Bởi vì, phụ thân ta là Đại tướng quân.
Còn nữa, Hạng thân vương khi còn nhỏ cũng thường xuyên chạy ra khỏi hoàng cung, cùng ta đi bắt nạt mọi người.
Hai chúng ta liên thủ, chính là bá chủ ở kinh thành.