Số Kiếp Nữ Phụ - Chương 5
Nếu ta không có chuyện kiếp trước, đại khái cũng sẽ bị cái gọi là tiên nhân này lừa gạt.
Bây giờ ta chỉ lặng lẽ nghe ông ta tự cảm động.
Ông ta tiếp tục nói: “Đứa bé Thủy Nguyệt kia đã thất bại trong nhiệm vụ nhưng ta tính ra con và ma quân còn có mối liên hệ tiền kiếp, con có nguyện ý đi cảm hóa hắn không?”
Nghe xong, ta không nhịn được cười lớn.
“Ngươi cười cái gì?”
“Chúng sinh của các ngươi, chỉ có tiên môn các ngươi thôi sao?” Ta nói đầy mỉa mai.
“Làm càn! Nếu tiên tông chúng ta diệt vong, các ngươi phàm nhân còn đường sống sao?”
Nghe ông ta nói vậy, ta cười càng lớn, ông ta vung tay ấn ta vào tường, bóp cổ ta tiếp tục nói: “Phàm nhân, ngươi thật to gan!”
“Thì ra, tông chủ cũng chỉ như vậy, bây giờ ông dây dưa với một phàm nhân như ta có ích gì? Chi bằng nhân bây giờ còn kịp, nhanh chóng làm một con chó của ma quân, biết đâu hắn sẽ tha cho ông một mạng chó.”
“Làm càn!” Pháp thuật của ông ta tràn về phía ta, ta lại trở nên giống như một phàm nhân bất lực.
Ông ta đưa tay ra lấy kim đan của ta, hệ thống thở dài nói: “Ký chủ, ngươi xem ngươi tu tiên làm gì? Làm sao ngươi có thể phá vỡ số mệnh đã định.”
Không thể phá vỡ sao? Vậy thì cùng tất cả những kẻ đã chà đạp ta, cùng nhau chết đi!
Ta đưa tay ôm chặt lấy tay của tông chủ Huyền Thiên tông.
Viên châu đỏ ấm áp xoay tròn trong đan điền của ta lần cuối cùng lóe sáng.
Một luồng sức mạnh khổng lồ bùng nổ trong đó, ta như một đóa hoa đã tàn úa bị luồng xung kích lớn hất tung lên không trung.
Bên tai là tiếng kêu thảm thiết của tông chủ Huyền Thiên tông, cánh tay ông ta bị ta nổ tung.
Đạo pháp tan rã.
Các tiên nhân của Huyền Thiên tông đều ùa vào ngục tối.
Bọn họ cầm pháp khí trong tay chỉ vào ta: “Yêu nữ, ngươi đáng chết!”
Nhưng nỗi đau mà ta dự đoán đã không đến.
Thẩm Quân Trúc chắn trước mặt ta, ta bị ném lên thanh kiếm pháp của ông.
Ông nghiêng người nhìn ta lần cuối cùng nói: “Đồ nhi, kiếm tâm của vi sư đã mất từ trăm năm trước, đa tạ ngươi hôm nay đã giúp ta tìm lại.”
Nói xong, ông trực tiếp tự bạo thân thể, dùng cách này để ngăn cản các tiên nhân của toàn bộ Huyền Thiên tông.
“Sư tôn! Sư tôn!”
Sư tôn là người phàm đầu tiên tu luyện thành tiên trong thế giới này. Kiếm tiên từng hành hiệp trượng nghĩa, sau này chỉ có thể trơ mắt nhìn hậu duệ của những đại năng trong tiên giới gây họa cho nhân gian.
Ông vẫn luôn liều mạng tu luyện nhưng tốc độ tu luyện mãi mãi không theo kịp những đứa con cưng của thiên đạo.
Hôm đó ông nói ông không phải cứu ta, mà là cứu một người phàm khác từng bị chà đạp dưới chân trước cửa Huyền Thiên tông.
Sư tôn dùng cái chết chỉ ngăn cản được các tiên nhân của Huyền Thiên tông chưa đầy một khắc.
Bọn họ tiếp tục đuổi theo, cho đến khi bản mệnh pháp kiếm của sư tôn đưa ta đến Kiếm Trủng——
Nơi chôn cất của tất cả các danh kiếm từ thời thượng cổ.
“Yêu nữ! Còn không mau thúc thủ chịu trói! Hoặc là bị vạn kiếm xuyên tim mà chết, ngươi tự chọn!” Người nói chuyện chính là đệ nhất phong chủ, Hiểu Bách Thanh.
Ta nhớ hắn, ngày đó chính hắn dẫn đầu hai vị phong chủ còn lại đánh ta ngã xuống đất, dùng ánh mắt nhìn một con kiến nhìn ta nói: “Một phàm nhân hèn hạ cũng dám giết tiên, muốn chết!”
Ta trước mặt bọn họ, không chút do dự nhảy vào Kiếm Trủng, nói: “Khi ta ra ngoài, chính là lúc các ngươi mất mạng.”
Ta vẫn cầm trong tay thanh kiếm sắt gỉ đó.
Kiếm Trủng quả không hổ danh, ta vừa mới tiến vào đã bị kiếm khí quét trúng khắp người.
Sư tôn trước đây đã nói với ta rằng, trong Kiếm trủng có một thanh Tru Tà Kiếm, có được nó có thể giết chết tất cả yêu tà trên thế gian.
Ta đã chuẩn bị đến đây từ rất lâu rồi.
Ta lật từng thanh kiếm, ta không biết làm sao để tìm được Tru Tà Kiếm, chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất này.
Không biết đã tìm bao lâu, tay ta chỉ còn lại một bộ xương khô.
Tiếng hệ thống không ngừng vang lên: “Đều nói là 『truyền thuyết』, sao có thể là thật được? Ngươi tìm Tru Tà Kiếm, còn không bằng đi tu luyện thành bạch cốt tinh báo thù.”
Ta tiếp tục lật kiếm, sau đó trả lời: “Cho dù có biến thành bạch cốt tinh, ta cũng phải giết các ngươi.”
“Cái này… cái này… cái này… liên quan gì đến ta? Không có ta ngươi làm sao trọng sinh?”
Ta không trả lời hắn nữa, hắn muốn giúp vốn dĩ không phải ta, mặc dù ta không biết lý do.
Nhưng trong chốc lát bị gió lốc treo trên trời, vạn kiếm cùng lúc hướng về phía ta.
Ta mới hiểu sâu sắc vạn kiếm xuyên tim, lại đau đớn đến vậy.
“Phàm nhân Tạ Uẩn, bây giờ lui ra còn có thể tha cho ngươi một mạng.” Giọng nói lạnh lùng hờ hững vang lên.
Từng thanh kiếm xuyên qua cơ thể ta nhưng ta không hề lùi bước, tiếp tục tiến về phía trước nói: “Ta muốn diệt trừ tà ma! Lấy được Tru Tà Kiếm ta sẽ đi.”
“Ngông cuồng, một phàm nhân như ngươi cũng dám mơ ước Tru Tà Kiếm, bây giờ ngươi chịu thua, còn có thể giữ được thần hồn không tan.”
Ta dùng thân phàm nhân duy nhất của mình, tiếp tục tiến về phía trước.
Ta có lẽ thực sự sẽ trở thành bạch cốt tinh.
Trên người ta chỉ còn lại xương trắng.
“Ta không nhận thua! Ta không nhân thua!”
“Chỉ cần ta còn biết mình là ai, chỉ cần ta còn một tia linh đài tỉnh táo, chỉ cần ta còn biết mình là ai, ta tuyệt đối không chịu thua.”
Trong nháy mắt, hàng vạn bóng rắn bay ra khỏi thân thể ta.
Một con rắn ngậm một thanh kiếm.
Ta giơ thanh kiếm sắt của mình ngang không trung.
Vạn Kiếm Quy Nhất, thanh kiếm sắt lột bỏ lớp gỉ loang lổ, trên đó hiện ra ba chữ đỏ như máu: ” Tru Tà kiếm.”
Hóa ra kiếm ở trong lòng ta, ta vẫn luôn có thể diệt trừ tà ma.
Sau đó ta tỉnh dậy từ nỗi thống khổ tận cùng và bóng tối vô tận, những sức mạnh theo kim đan vỡ vụn từng chút một trở về cơ thể ta.
Một bóng người giống hệt ta xuất hiện trong linh đài của ta.
Thân ngoại thân, nguyên anh đại thành.
Ta cảm nhận được sức mạnh dồi dào từ cơ thể mình tràn vào, cầm lên Tru tà bay đến Huyền Thiên tông.
Tông chủ Huyền Thiên tông cụt một tay đứng trên tông môn, giận dữ quát ta: “Yêu nữ! Ngươi còn dám đến!”
“Đến lấy mạng chó của các ngươi thôi!”
Tru tà trong tay, giết sạch tà tu thiên hạ.
Ngày đó, biển máu cuồn cuộn, toàn bộ Huyền Thiên tông, trừ những phàm nhân và yêu tinh mà bọn họ bắt cóc, cùng với những đệ tử nhất tâm hướng đạo.
Những tiên nhân còn lại đều bị ta giết sạch.
Tru tà cũng biến thành một thanh kiếm đỏ như máu, ba chữ trên kiếm biến thành màu vàng.
Ta cầm Tru Tà trở về thành Cẩm Châu, hệ thống không ngừng nói với ta, dù thế nào ta cũng không giết được con trai của thiên đạo và nữ chính.
Ví dụ như lần này nữ chính được thiên đạo che chở, vì hoàn toàn yêu Ma quân, trở về bên Ma quân mà thoát khỏi một kiếp nạn.
Không sao, ta sẽ truyền bá tất cả các pháp quyết tu luyện mà ta tìm được khắp Cửu Châu.
Ta không giết được bọn họ, ngàn năm vạn năm, sẽ luôn có nhân tộc có thể giết bọn họ.
Thiên thu vạn đại, nhân tộc rồi sẽ có một ngày đứng lên.
Đời đời kiếp kiếp, sẽ luôn có người giết bọn họ xuất hiện.
Có thể chiến bại nhưng không thể chịu thua, xương sống của nhân tộc sẽ không bao giờ gục ngã.
Ma quân đã tỉnh lại, trở về Ma vực tu luyện.
Ta triệu tập tất cả những người có chí hướng của nhân tộc tạo thành một tuyến phòng thủ, luôn bảo vệ những thường dân còn lại.
Không ngờ, người đầu tiên đợi được lại là Thủy Nguyệt.
Hóa ra sau khi biết tông môn bị diệt, nàng đã lấy thân làm tế, tu luyện cấm thuật thượng cổ, hút hết tà tu yêu ma thiên hạ, trở thành quỷ vương số một thiên hạ.
Tru tà của ta cũng bị yêu khí này làm ô uế, lại biến thành một thanh kiếm sắt.
Thủy Nguyệt điên cuồng nhìn ta: “Ngươi đáng chết! Phàm nhân ti tiện.”
Tất cả oán khí thiên hạ tập hợp lại, pháp môn tu luyện của ta không thể chống đỡ trước mặt nàng.
Nhưng các chiến sĩ của nhân tộc lại liều chết chắn trước mặt ta.
Ta bay lên không trung, nhìn thế gian này lần cuối.
“Ký chủ, ký chủ, đừng làm bậy!” Giọng nói hoảng loạn của hệ thống vang lên.
“Sống là do ta chọn, chết là do ta định, sợ gì?”
Ta cầm kiếm, gằn giọng: “Ngươi còn sống đánh không lại ta, chẳng lẽ chết thì có thể sao?”
“Ngươi có tà tu thiên hạ cấu kết với nhau làm việc xấu, vậy ta cược, cược rằng ngày hôm nay, mỗi một linh hồn bất khuất của nhân tộc Cửu Châu đều sẽ đứng sau ta, cho dù cùng ngươi đồng Quy Vu Tận, cũng tuyệt đối không để loại tà hồn như ngươi làm hại một thường dân Cửu Châu nào.”
“Hôm nay Tạ Uẩn vô năng, chỉ có thể lấy cái chết để tỏ rõ chí hướng, lấy máu ngăn chặn tà ma, cho dù hồn phi phách tán, cũng không oán không hối.”
Dưới ánh kiếm, máu ở cổ ta phun ra.
Máu nhuộm đỏ, Tru tà biến thành một thanh kiếm màu vàng.
Sấm sét cuồn cuộn, toàn bộ anh linh Cửu Châu từ khắp mọi nơi kéo đến chỗ ta.
Ánh sáng màu vàng ở sau ta, cùng ta giơ cao Tru Tà kiếm.
Tru tà xuất hiện, tà ma đều tan biến.
Kiếp trước kiếp này, hai kiếp trôi nổi, cuối cùng ta cũng giết chết được đứa con cưng của thiên đạo này, nhân vật nữ chính định mệnh.
Nàng ta dưới ánh kiếm của ta, từng chút một tan biến.
11.
Giết chết nữ chính xong, suy nghĩ của ta càng thông suốt, thần niệm lóe lên, dường như có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách của Cửu Châu.
Ta còn nhìn thấy một cuốn sách trong không gian đầy sao mênh mông——《Ma quân khó dỗ》.
Ta đại khái đã hiểu, tại sao Ma quân và Thánh nữ lại ngang ngược như vậy, thiên đạo của thế giới này không hoàn chỉnh, chỉ thiên vị bọn họ.
Còn ta, chúng sinh muôn loài, chỉ là đồ chơi của nhân vật chính trong sách.
Nhưng tại sao chứ?
Hệ thông lần đầu tiên vang lên âm thanh cầu xin: “Chủ nhân, bây giờ người mang theo vận khí của cả thế giới, người có thể dùng vận khí để hồn về thể xác, đến lúc đó người muốn làm gì cũng được.” Giọng điệu của nó mang theo sự nịnh nọt.
Ta đã nhìn thấy nó ở đâu rồi, nó hòa làm một với máu thịt ta.
Nó đến từ thế giới khác, tiêu hao hết toàn bộ năng lượng.
Vì để tồn tại nên đã tìm thấy ta.
Bởi vì cho dù thiên đạo không hoàn chỉnh nhưng ta ở thành Cẩm Châu, ngồi một mình ngàn năm, đã độ cho bốn mươi vạn oan hồn.
Nó mượn cơ hội ta trọng sinh, nhập vào thân xác này, gặm nhấm âm đức của ta mà sống sót.
Nhưng bản chất xuất hiện của nó là, vô số người ở thế giới khác cảm động trước tình yêu của Ma quân và Thánh nữ, thậm chí có rất nhiều người trở thành fan trung thành của Ma quân.
Thần minh là sự kết hợp của tinh thần, nó xuất hiện đại diện cho tất cả tín đồ trung thành của Ma quân, đối với nguyện vọng cứu rỗi của hắn.
Ta không hiểu tình yêu như vậy, cũng sẽ không vì thế mà cảm động, ta chỉ thương xót cho chúng sinh muôn loài bị đùa giỡn như ta.
Ta lấy vận khí trên người làm ấn, mượn một tia lửa từ bếp lò của một gia đình bình thường ở thành Cẩm Châu.
Hương khói nhân gian, an ủi lòng người nhất.
Sau đó đốt cháy thân xác phàm nhân này.
Hệ thống bị thiêu đốt mà phát ra tiếng đau đớn: “Á á! Chủ nhân, tôi sai rồi, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ người.”
“Để người làm nữ hoàng, để người…”
Ta không để ý đến nó, giọng nói tức giận của nó tiếp tục vang lên: ” A a a! Nữ nhân điên, ngươi sẽ không bao giờ đánh bại được con trai của thiên đạo, ta chờ ngày ngươi bị Ma quân xé xác thành từng mảnh.”
Ngọn lửa càng cháy càng lớn, nương vội vàng chạy đến.
“Uẩn Nhi! Con của ta!”
Ta cười với bà, vừa cười vừa khóc.
Nương yếu đuối, cũng mạnh mẽ.
Vì ta, tiểu thiếp không ai biết đến trong Tạ phủ, chạy đến thành Cẩm Châu, cùng với khuê trung hảo hữu của ta, cùng nhau quản lý cả thành Cẩm Châu ngày càng phồn vinh, bách tính an cư lạc nghiệp.
Cẩm Châu trở thành thiên đường của Cửu Châu.
Chỉ vì ta nói trong mơ của bà, âm đức có thể giúp ta.
“Nương, hài nhi bất hiếu, nương, kiếp sau con làm nương của nương, nương làm con của con, để con tới bảo vệ nương!”
Khi thân thể sắp tan biến hết, Ma quân cuối cùng cũng xuất hiện.
“A Uẩn! Không được!” Hắn tuyệt vọng đưa tay ra.
Ta biết hắn đã nhớ lại chuyện kiếp trước.
Hắn nhớ ra ta từng là thê tử của hắn, hắn đa nghi, tàn nhẫn, tham lam nhưng cũng khao khát có người có thể chân thành đối đãi với hắn.
Thật buồn cười. ==Bản dịch chính chủ tại web metruyen.net.vn==
“A Uẩn! Rốt cuộc nàng muốn cái gì?” Ma quân cũng có thể rơi lệ.
“Ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi từ nay về sau không còn xuất hiện trên cõi đời này nữa.
“Ta muốn trên đời này có nhân quả báo ứng, ta muốn thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo.
“Ta muốn một sự công bằng, ta muốn bất kỳ sinh linh bình thường nào trên đời này cũng có thể sống một cách có tôn nghiêm, chứ không phải là công cụ để kẻ bề trên mua vui.”
Hắn lùi lại mấy bước, hoang mang nói: “Cho nên nàng muốn giết ta.”
Ta giơ Tru tà lên, hét lớn: “Đúng vậy! Đồng quy vu tận, ta không tiếc!”
Tru tà kiếm đâm tới nhưng hắn không né không tránh.
Chỉ đưa tay muốn chạm vào nốt ruồi đỏ giữa mày ta, nói: “Vài vạn năm, ta cũng sắp được giải thoát rồi.”
“A Uẩn! Bây giờ nàng có thể tha thứ cho ta không?”
Ta khẽ mỉm cười nói: “Ta sẽ lập ra Lục đạo luân hồi, sau khi ngươi chết thì đi hỏi Diêm Vương, hỏi xem ông ta có tha thứ cho ngươi không!”
Ma thể vỡ vụn, ta thoáng thấy trong dải ngân hà vô tận, cuốn sách 《Ma quân khó dỗ》lơ lửng kia, bị một ngọn lửa giống như bếp lò của phàm gian đốt cháy.
Khi tro tàn tắt hẳn.
Thiên đạo cuối cùng cũng hoàn chỉnh.
Trong dãy núi sâu vạn dặm, mấy con rắn tu luyện vạn năm, khi gặp gió mây, hóa thành Kim Long trấn giữ một góc trời đất.
-HẾT-