Sinh Con Trong Tuyệt Vọng - Chương 2
5
Mẹ tôi chỉ vào đáy quần ông nội, cười đến mức run rẩy cả người.
“Ra máu rồi! Ra máu rồi!”
Bà nội vội vàng lao đến kiểm tra, miệng còn lẩm bẩm: “Không phải trĩ vỡ đấy chứ? Đàn ông sao có thể ra máu được?”
Ông nội nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng.
“Chỗ đó của tôi… bị rách một đường!”
Bàn tay đang cởi thắt lưng của bà nội chợt khựng lại, rồi vội vàng đặt lên bụng ông.
Dù cách một lớp áo cũng có thể thấy rõ bụng ông đang phồng lên từng chút một.
Bà nội hoảng sợ hét toáng lên, còn mẹ tôi thì cười hì hì nhào tới.
“Tôi không lừa bà đâu, thật sự có thai rồi, mà còn là song sinh long phượng đấy!”
Ông nội lập tức sợ đến mức ngất xỉu, môi tím tái, miệng sùi bọt trắng.
Mẹ tôi sung sướng đẩy ông vào chăn: “Xem này, vui quá đến mức ngủ luôn rồi!”
Bà nội hoang mang đến mức tay chân luống cuống, vội vàng chạy đi mời thầy cúng.
Trong làng, người có tiếng nhất chính là bà đồng Tống.
Bà ấy không cha không mẹ, không chồng không con, nhưng bẩm sinh đã biết xem quẻ, phán đoán cát hung. Không ai biết bà ấy học từ đâu ra.
Vừa sờ bụng ông nội, bà đồng Tống lập tức khẳng định:
“Trong bụng có âm khí! Có quỷ đến đòi mạng!”
Bà nội sợ đến mức dậm chân: “Sao có thể chọc vào quỷ chứ? Nhà tôi toàn người tốt, chưa từng làm chuyện thất đức bao giờ!”
Bà đồng Tống rít một hơi thuốc lào, cười bí hiểm.
“Tao hỏi mày, mày đã đến hồ cầu tự bao nhiêu lần rồi?”
Bà nội cứng đờ, đếm đếm ngón tay, rồi bỗng quỳ sụp xuống dưới chân bà đồng.
“Đại tiên! Xin hãy cứu chồng tôi!”
Bà đồng không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ xoa xoa đầu ngón tay.
Bà nội lập tức hiểu ý, nghiến răng móc ra một xấp tiền dày từ trong tất lụa.
Cuối cùng bà đồng cũng mở miệng.
“Nói thật đi, tối qua, chồng mày ngủ với ai?”
Bà nội chớp mắt, đưa tay chỉ tôi, rồi lại nhìn sang mẹ tôi, không chắc chắn.
Tôi vội vàng xua tay: “Con chưa ra máu, không phải con!”
Bà nội lập tức chỉ vào mẹ tôi, gào lên: “Nghiệt chướng! Đồ đê tiện, lại dám tằng tịu với bố chồng!”
Mẹ tôi cũng thản nhiên phất tay: “Sáng nay tôi mới về nhà, cũng không phải tôi.”
Bà đồng Tống trợn to mắt, rồi bỗng phá lên cười.
“Vậy thì đúng rồi! Chồng bà bị quỷ để ý rồi!”
Bà nội sợ đến mức dập đầu liên tục, nhưng bà đồng lại nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
Không còn cách nào, bà nội đành vét sạch hòm tiền, ngay cả tiền mua gạo ăn Tết cũng mang ra.
Lúc này bà đồng mới chịu cho một biện pháp.
“Mỗi ngày uống tám thùng nước lạnh. Uống đến khi bụng lạnh ngắt, con quỷ không chịu nổi sẽ tự rời đi.”
Bà nội cung kính tiễn bà đồng ra cửa, sau đó lập tức múc nước cho ông nội uống.
Lúc này, ông nội cũng tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào cái thùng nước to hơn cả vòng eo mình, liền do dự.
“Cách này nghe không đáng tin chút nào… Hay là tìm người khác xem thử đi?”
Bà nội sờ vào túi tiền trống không, bực tức chửi ầm lên.
“Mất mấy ngàn bạc mới mua được cách này, sao có thể không đáng tin? Uống ngay!”
6
Hai thùng nước lạnh trút xuống, bụng ông nội phình to như quả bóng.
Điều kỳ lạ là, dù người ông rét run cầm cập, nhưng bụng lại nóng bỏng như than hồng.
Càng uống nhiều nước lạnh, bụng lại càng nóng hơn.
Thấy tình hình không ổn, bà nội vội vàng chạy đi tìm bà đồng Tống.
Nhưng bà đồng có nguyên tắc, chưa ngủ đến tận trưa thì dù có thần tiên mời cũng không chịu đến.
Ông nội nằm trong chăn, đau đớn quằn quại, sống không bằng chết.
Mẹ tôi thô bạo bẻ miệng ông ra, nhấc thùng nước lên mà đổ thẳng vào:
“Còn sáu thùng nữa chưa uống xong đâu, uống nhanh đi bố!”
“Không chịu uống, tôi lấy phễu đổ vào đấy!”
Mãi đến chiều, bà đồng Tống mới ung dung đến nơi.
Vừa bước vào phòng, bà lập tức la lên:
“Không ổn rồi! Nhà này có phải vừa mới chết một đứa trẻ không?”
Bà nội gật đầu.
Bà đồng lại hỏi tiếp: “Sau khi sinh, ai là người ở cữ?”
Bà nội không hiểu: “Tất nhiên là con trai tôi ở cữ rồi! Chuyện này còn cần hỏi sao?”
Bà đồng giận đến nghiến răng.
“Con trai bà đã chết từ lâu rồi! Người chết mà ở cữ, tất sẽ dẫn quỷ thai đến!”
“Quỷ thai này không đơn giản đâu, nó đã bám rễ trong bụng rồi, bắt buộc phải sinh ra!”
Bà nội hoảng sợ đến mức không dám nhắc lại chuyện con trai bà đầu thai thành chó vàng nữa, vội vàng lục tung cả nhà, moi hết tiền dành dụm đưa cho bà đồng.
Bà đồng xoa xoa túi tiền, cau mày suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng rút ra bốn lá bùa.
“Bốn lá bùa này, mỗi người một lá, trước khi đi ngủ dán lên mắt. Dù có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối không được mở mắt!”
“Nếu nhìn thấy quỷ thai, ông già kia sẽ mất mạng!”
“Ba ngày nữa, quỷ thai ra đời, mọi người sẽ an toàn.”
Bà nội mừng rỡ cảm tạ, nâng niu bốn lá bùa như báu vật.
Tôi đưa tay lấy một lá, nhưng bị bà nội tát cho một cái thật mạnh.
“Chỉ có bốn lá, nếu mày dùng thì lỡ con trai tao trở về, biết lấy gì bảo vệ nó?”
“Hơn nữa, trẻ con dương khí nặng, không cần mấy thứ này!”
Đến nước này rồi, bà nội vẫn còn lo nghĩ cho con chó vàng đó.
Tối hôm đó, tôi ngủ mơ màng, trong tai văng vẳng tiếng trẻ con khóc thút thít.
Tôi giật mình choàng tỉnh, nhưng tiếng khóc đã biến mất.
Tôi sờ sang bên cạnh, phát hiện mẹ đã không còn ở đó.
Ngó quanh bốn phía, tôi chợt thấy khe cửa phòng ông nội phát ra ánh sáng xanh lập lòe.
Tò mò, tôi rón rén ghé sát vào nhìn.
Dù sao thì bà nội cũng không cho tôi dán bùa, nếu quỷ thai nổi giận thì người chết cũng chẳng phải tôi.
Tôi thấy ông nội đang ngồi khoanh chân đối diện cửa, trên trán dán lá bùa vàng, nhưng khuôn mặt lại tràn đầy vẻ yêu thương trìu mến.
Trên bụng ông in rõ hai hình hài trẻ nhỏ, chúng đang cựa quậy không ngừng.
Ông vừa vỗ vỗ bụng, vừa khe khẽ hát ru, trông quái dị vô cùng.
Tôi đang say sưa nhìn, bỗng cảm giác sau lưng lạnh toát, một bàn tay ẩm ướt nhẹ nhàng che lấy mắt tôi.
“Con gái, đừng nhìn.”
Là giọng của mẹ.
Tôi ngoan ngoãn nằm lại giường, thiếp đi cho đến sáng.
Trời vừa tờ mờ sáng, tiếng gào thét của ông nội vang khắp nhà.
Bà nội không dám tháo bùa trên mắt, liền mò mẫm đến kéo mí tôi lên.
“Con bé, đi xem ông mày bị làm sao đi!”
Tôi mở mắt ra, vừa nhìn liền thấy bụng ông nội nhô cao đến mức gần như sắp nổ tung.
Quỷ thai dường như không thể chờ đợi thêm nữa, đôi tay nhỏ bé, đôi chân tí hon không ngừng đạp vào bụng, làm da bụng ông phồng lên từng cục lớn.
Mẹ tôi nhẹ giọng dỗ dành:
“Sinh con là thế đấy bố ạ, bụng càng to, phúc càng lớn!”
Ông nội khóc rống lên, vừa đau vừa sợ, gào thét đòi phá thai.
Nhưng ngay khi câu nói ấy vừa dứt, bụng ông liền căng phồng thêm một chút.
Sau vài tiếng rắc rắc, da bụng ông bị kéo giãn đến nứt ra, để lại những vết rạn tím đỏ.
Ông lập tức câm bặt, cuộn tròn trong chăn, run rẩy chờ đến lúc sinh.
Bà nội nhát gan, đã trốn ra khỏi nhà từ sớm.
Ông nội đau đớn đến mức lăn lộn khắp giường, miệng mơ màng rên rỉ đòi hút thuốc lào.
Mẹ tôi vội vã ngăn lại:
“Bố à, không được hút thuốc đâu, trẻ con sẽ sinh non đấy!”
Nói xong, mẹ kéo tôi ra khỏi phòng.
Hôm nay trời nắng đẹp hiếm hoi, nhưng bàn tay mẹ vẫn lạnh băng.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, chợt nhận ra đã nhiều ngày liền không thấy mẹ ăn gì.
Tôi lén lấy ra chiếc bánh ngô đã giấu trước đó, đưa cho mẹ.
“Mẹ, mẹ ăn chút đi, có gì trong bụng sẽ ấm hơn.”
Mẹ sững lại, sau đó khẽ cười, nhẹ giọng nói không cần.
Tôi tiến lại gần hơn, bỗng nhận ra khuôn mặt mẹ càng lúc càng trắng bệch, môi lại đỏ đến kỳ dị.
Càng nhìn, tôi càng sợ hãi, bèn cúi đầu xuống.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tôi bỗng phát hiện—
Dưới chân mẹ, không có bóng!