Sinh Con Trong Tuyệt Vọng - Chương 1
1
Trong phòng sinh, mẹ tôi gào lên đau đớn. Mỗi lần bà hét lên, bà nội lại bóc một quả trứng gà đưa cho con chó vàng.
Tôi cuống quýt cầu xin:
“Bà ơi, cho mẹ con ăn chút gì đi, mẹ sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Bà nội trừng mắt nhìn tôi:
“Phụ nữ sinh con, người vất vả nhất chính là đàn ông.”
“Tao không thương con trai tao, chẳng lẽ phải đi thương một đứa đàn bà hèn mọn sao?”
Mà “con trai” bà nội nhắc đến, chính là con chó vàng kia.
Nửa năm trước, bố tôi đột ngột qua đời. Đúng hôm đó, con chó vàng nhà tôi đẻ.
Bà nội lập tức khẳng định rằng con chó con đó chính là bố tôi đầu thai.
Mấy bà cô, bà dì trong nhà quây quanh con chó, người xoa bóp chân, người chải lông, náo nhiệt vô cùng.
Còn mẹ tôi thì nằm co quắp trên lớp tro bếp, đến một ngụm nước nóng cũng không có mà uống.
Cả đêm dài đằng đẵng trôi qua, cuối cùng cũng vang lên tiếng khóc oe oe của đứa trẻ.
Mẹ tôi nghiến răng, tự cắn đứt dây rốn, rồi ngất đi.
Bà nội túm lấy chân đứa bé, vừa nhìn thấy liền cười rạng rỡ:
“Cuối cùng cũng sinh được thằng con trai! Mau hầm một con gà mái già để bồi bổ cho thằng bé.”
Mọi người vội vàng chúc mừng, còn buộc một dải lụa đỏ lên cổ con chó vàng, khen nó có phúc khí.
Chẳng ai để ý đến mẹ tôi, người vẫn đang nằm sõng soài trên mặt đất, máu me đầy người, đói đến nỗi không còn chút sức lực.
Tôi muốn rót cho mẹ cốc nước nóng, nhưng lại bị bà nội tát thẳng vào mặt.
“Nước nóng là để cho ‘sản công’ uống, mẹ mày uống nước vo gạo là được rồi.”
Nói xong, bà liền đặt đứa bé dưới bụng con chó vàng, còn nhét vào miệng nó một nắm táo đỏ.
Còn mẹ tôi thì sao?
Bà nội thô bạo kéo bà đứng dậy:
“Chồng mày vừa sinh con, mày còn nằm đó ngủ được hả?”
2
Mẹ tôi run rẩy bò dậy, cố gắng lê bước để nhìn con mình một cái.
Bà nội lại tỏ vẻ ghê tởm, thẳng chân đạp bà một cú.
“Người đầy mùi máu tanh, ghê tởm chết đi được, chưa rửa sạch thì đừng có vào!”
Mẹ tôi đỏ bừng mặt, nắm chặt tay áo bà nội, khe khẽ cầu xin vài câu.
Nhưng bà nội lập tức nổi cơn thịnh nộ, múc thẳng thau nước lạnh ngoài sân, hất mạnh vào bụng mẹ tôi.
“Bụng đau, máu chảy không ngừng hả? Thử chườm lạnh xem có cầm máu được không!”
“Đàn ông ở cữ, nhà nào mà không có đàn bà hầu hạ? Mau lau sạch sẽ rồi đi nấu cơm cho chồng mày đi!”
Mẹ tôi nhét một xấp báo dày vào trong quần, vừa lau nước mắt vừa hầm một nồi canh gà lớn.
Bà nội cầm roi ngựa, đứng sát bên giám sát chặt chẽ, chỉ sợ mẹ tôi lén ăn một miếng.
Nhân lúc mang canh đến cho con chó vàng, mẹ tôi tranh thủ nhìn con mình một chút.
Chỉ một cái liếc mắt ấy, suýt nữa bà đã hồn xiêu phách lạc.
Con chó vàng lè lưỡi, từng cái từng cái liếm lên người đứa trẻ sơ sinh. Nước dãi chảy ròng ròng, còn ánh mắt thì sáng quắc đầy hung tợn.
Mẹ tôi hét lên kinh hãi, lao tới ôm con vào lòng.
“Con chó này… nó muốn ăn con tôi!”
Ông nội tức giận mắng lớn: “Mày nói ai là chó? Đây là chồng mày đấy!”
Bà nội thấy vậy liền thô bạo giật đứa bé khỏi tay mẹ tôi, tiện tay tát mạnh bà một cái.
“Đồ đàn bà chết tiệt còn dám cãi chồng à? Quỳ xuống xin lỗi ngay!”
Tôi tức giận, muốn xông lên lý luận với bà, nhưng mẹ tôi chỉ khẽ siết tay tôi, lắc đầu.
Thấy mẹ tôi ngoan ngoãn quỳ xuống trước con chó vàng, bà nội vô cùng đắc ý, tiếp tục nói:
“Người ta bảo nhà nào sinh con trai, nếu đàn bà chịu ngâm mình một đêm dưới hồ cầu tự, thì lần sau lại sinh được quý tử!”
“Nhìn mày cũng chẳng có gì làm, đi ngâm một đêm đi!”
Tôi kinh hãi, nước hồ cầu tự quanh năm đóng băng, mùa đông thế này, chẳng khác nào muốn lấy mạng mẹ tôi!
Tôi lao lên ôm chặt mẹ, hét lên:
“Bà ơi! Bố con đã thành thế này rồi, bà còn bắt mẹ sinh con với ai nữa?”
Bà nội không hiểu, chỉ tiện tay lau mép cho con chó vàng rồi thản nhiên nói:
“Sao thế? Con tao dù có đầu thai thành chó thì vẫn là chó đực, có gì mà không sinh được con?”
“Nếu mày không ngoan ngoãn đi ngâm mình, tao gả con bé này đi!”
“Gã trai ế đầu thôn ra giá ba vạn bạc làm sính lễ, mày bảo tao có nên gả hay không?”
Đối mặt với sự đe dọa của bà nội, mẹ tôi quay mặt đi, từng bước nặng nề tiến về phía hồ cầu tự.
Tôi hoảng hốt chạy theo, nhưng bà nội thô bạo kéo tôi lại.
“Chẳng làm được tích sự gì, suốt ngày chỉ lo rong chơi! Cút về mà hầu hạ bố mày đi!”
3
Suốt một ngày trời, mẹ tôi vẫn không quay về.
Em trai tôi khát sữa, khóc lóc đến xé ruột gan.
Con chó vàng bị làm phiền, bực bội ngoạm lấy em tôi rồi vung mạnh.
Cơ thể bé nhỏ của đứa trẻ đập thẳng vào tường, sau đó rơi xuống đất, tiếng khóc thét chấn động cả căn nhà.
Sợ bà nội mắng, tôi vội vã nhặt em lên, nhét lại dưới bụng con chó vàng.
Nhưng nó gầm gừ điên cuồng, sống chết không chịu chạm vào em tôi nữa, giãy lên rồi nhảy thẳng xuống giường.
Nghe thấy tiếng ồn, bà nội hớt hải chạy vào, lập tức dùng chăn dày cuốn lấy con chó vàng.
“Con trai của mẹ, ở cữ nhất định không được nhiễm lạnh! Nằm yên đó đi, mẹ đi nấu nước đường đỏ cho con uống!”
Nhưng con chó vàng đã quen sống tự do, đâu chịu để bị trói buộc? Nó vùng lên, mạnh mẽ đạp thẳng xuống bụng em trai tôi.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu đỏ tươi trào ra từ giữa hai chân em tôi. Đứa bé vùng vẫy vài cái rồi bất động.
Bà nội kinh hoàng kêu lên một tiếng, nhưng chưa kịp phản ứng thì con chó vàng đã hoảng loạn húc mạnh vào bà, lao thẳng ra cửa.
Bà nội vội vàng hét theo: “Con ơi, bên ngoài lạnh lắm! Mặc áo bông vào rồi hẵng đi!”
Nói xong, bà xoay người nhìn em trai tôi, người đang nằm trong vũng máu, chậc lưỡi khó chịu.
“Chuyện này không thể trách con tao, phải trách mẹ nó mới đúng!”
“Khó khăn lắm mới sinh được một đứa, lại là thằng bé chết yểu, xui xẻo quá! Gọi nó về mà đẻ tiếp!”
“Nhìn cũng chẳng sống được nữa, con bé! Mau mang em mày đến hồ cầu tự đi!”
Bà nội lấy một chiếc áo bông dày bọc em trai tôi lại, thì thầm vào tai đứa trẻ đã tắt thở:
“Cháu ngoan, kiếp sau nhớ đầu thai vào bụng ba con nhé!”
Tôi ôm chặt chiếc áo bông thấm đầy máu, chạy như bay về phía hồ cầu tự.
Dòng nước không lớn, nhưng tôi đã tìm quanh ba vòng mà chẳng thấy mẹ đâu.
Dòng nước xiết cuốn lấy em trai tôi, kéo nó chìm xuống đáy. Tôi vội xắn quần, bước xuống làn nước lạnh buốt.
Một sợi dây đỏ quấn lấy mắt cá chân tôi. Nhìn kỹ lại, đó chính là mặt dây chuyền mẹ vẫn đeo trên cổ để trừ tà.
Trời đất như đảo lộn, tôi không dám tin. Hôm qua mẹ còn buộc tóc cho tôi, vậy mà hôm nay… bà đã chết chìm dưới hồ cầu tự.
Tôi đặt chiếc áo bông sau một tảng đá lớn, phòng khi mẹ tôi có đầu thai cũng không đến nỗi không có quần áo để mặc.
Về đến nhà, bà nội đảo mắt nhìn quanh không thấy mẹ tôi đâu, liền nắm lấy tai tôi quát lên.
Tôi vội vàng giải thích: “Bà ơi, con đã tìm khắp nơi rồi, thật sự không thấy mẹ!”
Bà nội buông tay, quét mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, cười lạnh.
“Hương khói nhà họ Vương không thể dứt, con cái chui ra từ ai không quan trọng, quan trọng là mang dòng máu này!”
Ông nội nghe vậy, bước đến gần tôi, ánh mắt sáng quắc.
“Con bé, nhìn mày cũng dễ sinh đẻ lắm đấy.”
Tôi hét lên kinh hãi, vùng khỏi tay ông nội, lao về phía cửa chính. Nhưng cánh cửa đã bị bà nội khóa chặt từ lâu.
Tôi điên cuồng đập cửa, cố gắng kêu cứu.
Hàng xóm láng giềng túa ra xem náo nhiệt, bà nội sợ mất mặt, đành phải buông tha cho tôi.
Đêm khuya, tôi ôm chặt mặt dây chuyền của mẹ, trốn trong chăn mà rơi nước mắt.
Mẹ ra đi mà chưa ăn nổi một bữa cơm, không biết bây giờ có đói hay không.
Trong lòng tôi thầm tính, không biết khi nào mới có thể lén đi đốt ít vàng mã cho mẹ.
Nhưng đúng lúc ấy, tôi chợt cảm thấy một vật nặng đè lên người.
Hoảng sợ, tôi vội vàng kéo chăn ra.
4
Trước mặt tôi là nụ cười ghê rợn của ông nội.
Tôi hoảng loạn giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể lại cứng đờ, không tài nào động đậy được.
Cơn giận xộc thẳng lên đầu, tôi gấp gáp đến mức ngất đi.
Lần nữa tỉnh dậy, tôi thấy bà nội đang vén chăn của mình lên.
“Ra máu chưa?”
Tôi há miệng, còn chưa kịp trả lời, bà nội đã giật mình ngã ngồi xuống đất.
Tôi cúi xuống nhìn, sững sờ khi thấy mẹ đang nằm ngay trong chăn, chớp chớp mắt nhìn tôi.
Mẹ đã quay về!
Niềm vui trào dâng, nhưng tôi lại càng sợ hãi hơn.
Tôi ôm chầm lấy mẹ, nhưng ngay lập tức phát hiện ra cơ thể bà cứng ngắc, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Bà nội cũng hoàn hồn, lập tức chỉ tay vào mặt mẹ tôi, giận dữ chửi bới.
“Mày đi lêu lổng ở đâu thế hả? Mặt trắng bệch, môi đỏ như máu, nhìn phát khiếp!”
Nước bọt của bà nội văng đầy mặt mẹ tôi, nhưng bà chẳng hề quan tâm, chỉ bám lấy bà nội, nghiêm túc hỏi:
“Ra máu gì cơ?”
Bà nội không dám nói thật, ấp úng định tìm cách lấp liếm cho qua chuyện.
Nhưng mẹ tôi không buông tha, đột nhiên siết chặt tay bà.
Bà nội run lên bần bật, có thể thấy rõ sự sợ hãi hiện trên mặt.
Mẹ tôi nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lẽo đến rợn người:
“Bà không nói, tôi cũng biết.”
“Không phải là ra máu sao? Sớm đã thấy rồi!”
Bà nội nghe vậy liền vui mừng khôn xiết, vội vã kiểm tra.
Nhưng tìm mãi, tìm đến phát điên, vẫn chẳng thấy lấy một giọt máu nào.
Bà tức điên, vớ lấy cây chổi, điên cuồng quất thẳng vào tôi.
“Mày đã làm chuyện đó với ai? Mày mới tí tuổi đầu mà đã chạy ra ngoài ngủ với đàn ông hả?”
Mẹ tôi liền chắn trước mặt tôi, còn bí hiểm chớp mắt với bà nội.
“Mẹ, đừng làm khó con bé nữa.”
“Bà biết không, không chỉ thấy máu đâu… mà còn có thai rồi!”
Mẹ tôi nói, bà đang mang thai một đôi long phượng.
Bà nội sửng sốt: “Mày có thai? Hay là con bé có thai?”
“Một đêm đã có thai sao? Đúng là dòng giống nhà họ Vương, giỏi lắm!”
Nhưng bà nội còn chưa kịp vui mừng bao lâu, đã bị tiếng gào thảm thiết của ông nội cắt ngang.
Ông lê lết chạy ra từ nhà xí, hai chân kẹp chặt lại, quần còn rỉ máu.