Sếp Ở Cạnh Nhà - Chương 5
Tôi như ngồi trên đống lửa, đứng không yên, ngồi chẳng vững, chỉ có thể gượng cười: “Ha ha… ha ha…”
Trong khoảnh khắc đó, hình tượng Thẩm Dịch trong mắt mọi người dường như càng gần gũi hơn bao giờ hết.
Có lẽ vì phát hiện ra rằng, ngay cả ông chủ cũng không phải lúc nào cũng đạt được mọi thứ mình muốn, đồng nghiệp ai cũng thấy dễ đồng cảm, rồi bắt đầu thi nhau rót rượu, cụng ly với anh.
“Ông chủ à, anh là ông chủ ít ra vẻ nhất tôi từng thấy đó, ô ô ô…”
“Ông chủ, em chưa từng được ăn ở nhà hàng Michelin, cảm ơn anh!”
“Cạn ly vì ông chủ tốt nhất thế giới này đi nào!”
…
Tôi chỉ im lặng uống mấy ly, cúi đầu cắm mặt vào ăn để giảm thiểu sự tồn tại.
Chị Lý uống hơi quá, ôm vai tôi hét toáng lên: “Chanh à! Chị hiểu lầm em rồi! Hóa ra em thật sự chưa cưa đổ ông chủ hả!”
Tôi:……
Ai đó làm ơn cứu tôi ra khỏi cái “team building” này đi!!!
Không thể chịu nổi nữa, tôi viện đại cớ rồi lẻn nhanh khỏi nhà hàng.
Chỉ là, ánh mắt Thẩm Dịch nhìn theo tôi lúc đó… hình như có gì đó khó tả.
Tôi đâu còn rảnh mà phân tích ánh mắt nữa, xách váy chạy luôn về nhà.
Về tới nhà, tôi tắm rửa cấp tốc, cố làm bản thân bình tĩnh lại.
Sao lại thế này cơ chứ…
Thẩm Dịch… đúng là thẳng thắn quá mức đi mà!
Tôi nằm dang tay dang chân thành chữ “đại” trên giường, lăn qua lộn lại.
Đầu óc tôi toàn là mấy lời của Thẩm Dịch.
Khó chịu ghê.
Dạo này không hiểu sao cứ nghĩ đến ảnh hoài là sao vậy trời!!!
Đúng lúc đang rối như tơ vò thì—cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi chồm dậy, nhìn qua mắt mèo—Thẩm Dịch đang đứng ngoài cửa, thẳng lưng nghiêm chỉnh.
Chết tôi rồi.
Sao anh lại tới đây nữa?
Tôi chạy vào nhà vệ sinh chỉnh lại tóc, hít sâu mấy hơi mới dám mở cửa.
Vừa mở ra, mùi rượu từ người anh ập vào khiến tôi lùi hẳn một bước.
Thẩm Dịch thấy tôi lùi, mặt lập tức như bị tổn thương sâu sắc, giọng khàn khàn: “Em ghét bỏ tôi sao?”
Tôi vội xua tay tiến lại gần: “Không có không có! Không dám không dám!”
Anh vẫn đứng yên đó, ánh mắt long lanh như chó con bị bỏ rơi.
Tôi thấy lạ, hỏi: “Sếp đến tìm em có việc gì sao?”
Thẩm Dịch nhìn tôi, môi mím lại, vẻ mặt ấm ức: “Không có việc thì không được tìm em sao?”
Hả?
Từ từ đã, câu này nghe quen lắm luôn…
Tôi gãi đầu, cố nhớ xem mình đã nghe ở đâu rồi—sao giống tôi nói hôm nào đó vậy trời?
“Dĩ nhiên được mà, em luôn hoan nghênh!” Tôi ứng phó cho qua.
Thẩm Dịch vẫn nhìn tôi không rời, đột nhiên tiến lại vài bước, ép tôi sát vào cửa.
Tôi lập tức bị bao phủ bởi mùi rượu ấm áp pha lẫn mùi nước hoa nam quen thuộc từ người anh.
Anh chống tay lên cửa, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cầu khẩn: “Em có thể… đừng chỉ coi tôi là sếp được không?”
…?
Gì cơ?
Tôi còn đang mơ hồ thì anh nói tiếp: “Có thể coi tôi… là một người đàn ông bình thường được không?”
Não tôi quay cuồng, gần như sắp chập mạch.
Mà ngay lúc tôi sắp ngất đến nơi, Thẩm Dịch đột ngột mềm nhũn người, ngã hẳn vào tôi.
Đầu anh tựa lên vai tôi, hơi thở nóng hổi phả lên cổ và tai tôi, ngứa đến mức khiến người ta muốn hét lên.
Tôi đang loay hoay định đỡ anh dậy thì nghe anh thì thầm: “Tôi chỉ muốn… chỉ muốn được ở bên em thôi.”
17
Thẩm Dịch say đến tê rần, tôi lay kiểu gì cũng không tỉnh.
Không phải chứ?
Vậy mà còn không nói cho tôi mật mã nhà anh trước khi gục luôn à?
Tôi tát nhẹ vào mặt anh: “Mật khẩu nhà anh là gì hả?”
Anh mơ màng lẩm bẩm: “123456…”
Hay lắm, mật khẩu sai bét.
……
Cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần, cửa nhà anh vẫn không mở ra được vì anh đã khóa từ bên trong.
Tôi thật sự hết cách, đành phải cõng anh về nhà mình.
“Thẩm Dịch, tôi đúng là có lương tâm đó, hy sinh cái giường yêu quý của tôi cho anh ngủ!” Tôi vừa ném anh lên giường, vừa răn dạy, “Về sau phải tốt với tôi một chút đó, nghe chưa?”
Thẩm Dịch chỉ “ưm ưm” vài tiếng, miệng chu lên như con nít.
Tôi trừng mắt nhìn anh, rồi ôm chăn lạnh ra sofa ngủ.
Trong lúc ngủ, hình như tôi mơ thấy Thẩm Dịch.
Còn mơ thấy… anh nói mấy câu gì đó…
Sáng hôm sau.
Có ai đó nói cho tôi biết với—tại sao rõ ràng tôi ngủ trên ghế sofa, mà sáng dậy lại thấy mình đang nằm trên giường?!
Điều khiến tôi muốn gào lên nhất là—Thẩm Dịch còn dậy trước tôi, Thành ra lúc tôi mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt anh và… ánh mắt mỉm cười kia.
“Dậy rồi?”
Tôi sợ đến nỗi khóe miệng giật giật: “Ảo giác, chắc chắn là ảo giác…”
Nói rồi còn tự ép mình nhắm mắt lại.
Một ngón tay lạnh lạnh chọt nhẹ vào má tôi.
“Không phải ảo giác đâu, Chanh Chanh.”
……?
Mí mắt tôi giật lia lịa, nhịn không nổi nữa liền mở to mắt ra.
Ờ, vẫn là cái cảnh tượng y chang như vừa nãy.
Chỉ là ánh mắt Thẩm Dịch lúc này… cười sâu hơn.
Tôi nuốt nước bọt: “Anh đừng hiểu lầm nhé, tôi… tối qua có hỏi anh mật khẩu nhà rồi, mà anh cứ nói sai… Cho nên… nên tôi mới mang anh về nhà tôi… ngủ thì cũng ngủ ở sofa… tôi cũng không biết vì sao…”
Tôi vừa lắp bắp vừa lén lút dịch người về phía mép giường.
Ngay lúc tôi sắp lăn xuống mép, thì cả người bị kéo ngược lại.
Thẩm Dịch ôm chặt tôi vào ngực, dịu dàng hôn lên vành tai tôi.
“Không sao đâu, tôi biết hết rồi.”
Tôi sững người.
Anh ghé sát tai tôi, khẽ thì thầm: “Đêm qua em tự mình bò lên giường, còn ôm tôi không buông, nói tôi thơm…”
???
Chết tôi rồi!?
Tôi… tôi nói mớ bị phát hiện rồi!?
Tôi lỡ mồm nói cái gì không nên nói không đấy!?
Và câu trả lời đến ngay lập tức.
Thẩm Dịch dụi mặt vào hõm vai tôi, cười nói: “Em còn nói em thấy ông chủ rất đẹp trai, tính tình tốt, em rất thích. Chỉ là sợ mình và ông chủ khác biệt quá lớn, không xứng với nhau.”
Anh bắt đầu cọ cọ lên người tôi.
“Thật ra, em có thể nói thẳng với tôi mà.”
A a a a a!!!
Thẩm Dịch hôn nhẹ từ sau gáy tôi lên tận khóe mắt.
“Thích thì ở bên nhau.”
Dứt lời, anh nâng cằm tôi lên, hôn lên môi tôi.
Nụ hôn ấy dịu dàng đến mức khiến người ta mê say.
Này thì… ai chịu cho nổi chứ.
18
Tâm tư đã bị vạch trần, tôi cũng chẳng thèm giấu nữa.
Tôi úp bài.
Tôi ôm lấy cổ Thẩm Dịch, bắt đầu đáp lại anh: “Vậy… thì ở bên nhau đi.”
Cho đến tận gần trưa, 11 giờ.
Tôi nằm bẹp, yếu ớt vươn tay đẩy anh: “Trễ rồi, thật sự trễ rồi…”
Thẩm Dịch siết eo tôi, giọng ỷ lại vô cùng: “Anh là sếp, anh có quyền quyết định.”
Kể từ sau khi chính thức ở bên nhau, tôi cảm thấy sức sống mỗi ngày giảm sút rõ rệt.
Nhưng Thẩm Dịch thì mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng, sáng bừng như mặt trời tháng sáu.
Thật là tức chết tôi mà!
Hôm nọ tôi nằm trong lòng anh, đang nghe nhạc, bỗng nhớ tới chuyện cũ.
Tôi chất vấn anh: “Trước đây có phải anh thường xuyên nghe lén tôi nghe nhạc đúng không?”
Thẩm Dịch nằm lười ra, đáp tỉnh bơ: “Nghe công khai mà.”
“Lúc đầu âm thanh tự nhiên phát ra, anh cũng hơi sợ. Nhưng sau đó nghe mãi thành quen.” – Anh hồi tưởng –
“Thậm chí, còn nghĩ cô gái bên cạnh có vẻ thú vị thật.”
Tôi trừng mắt nhìn anh: “Vậy tức là… anh có ý đồ với tôi từ trước rồi?”
Thẩm Dịch ôm tôi, mặt rất chi là bình thản: “Cũng gần gần đúng vậy.”
Dưới áp lực thẩm vấn của tôi, anh thành thật khai: ban đầu cố tỏ ra lạnh lùng, khó gần, chỉ để thu hút sự chú ý của tôi.
Với lại vì anh nhỏ tuổi hơn tôi, cũng chẳng giỏi trong việc tiếp xúc với con gái.
Sau khi thấy tôi thật sự tức, anh mới không dám tiếp tục nữa.
Tôi đưa tay chọc vào trán anh: “Nếu sau này anh còn hung dữ với tôi thì sao?”
“Không bao giờ!” – Anh trả lời chắc nịch, đầy khí thế.
Và đúng thật, anh làm được.
Từ lúc con chào đời, rồi đến khi đi học… Thẩm Dịch chưa từng nặng lời với tôi lần nào.
Có lần chúng tôi cãi nhau, không khí căng như dây đàn.
Đứa con trai lén lén chạy đến, thần bí nói nhỏ: “Mommy, lúc nãy con nghe thấy ba trong phòng ngủ cứ lẩm bẩm đó.”
Tôi hỏi: “Ba nói gì?”
Thằng bé nhớ lại: “Ba cứ lặp đi lặp lại ‘Không được giận, không được giận, cãi nhau đều là lỗi của ba, mẹ mãi mãi không sai.’”
Tôi bật cười phì.
Thẩm tiên sinh à, về sau nếu có buồn bực gì… cũng chia cho em một ít đi.
Đừng giữ một mình nữa.
— HẾT —