Sếp Ở Cạnh Nhà - Chương 4
14
Vì đêm qua hỗn loạn quá mức, tôi hoàn toàn quên béng chuyện Tiểu Lị đứng ngoài cửa nghe lén.
Sáng hôm sau đến công ty, tôi rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của mọi người cứ… dán lên người tôi.
Tôi còn có chút hí hửng.
Là do hôm nay tôi mặc đẹp quá hả?
Hắc hắc, đúng rồi, hôm nay tôi chính là tiểu mỹ nhân.
Hai phút sau, tôi mới biết mình ảo tưởng đến cỡ nào.
Chị Lý kéo tôi qua một góc, mặt mũi đầy tức giận: “Chanh, em chơi không đẹp chút nào nha.”
Tôi ngơ ngác: “Hả, gì vậy chị?”
“Em với sếp đang quen nhau mà không nói cho tụi chị biết à?” Chị Lý nghiến răng.
Tôi quen sếp hồi nào!?
Tôi mờ mịt: “Không có đâu chị, thiệt mà…”
Chị Lý trừng mắt nhìn tôi: “Tiểu Lị hôm qua nghe hết rồi đó. Chính miệng em nói về nhà nấu ‘bò cay’ cho sếp ăn.”
???
Thôi xong…
Tôi hoàn toàn quên mất vụ đó…
Tôi xấu hổ đẩy chị ra: “Chuyện đó… chỉ là hiểu lầm thôi mà!”
Tôi vội giải thích từng chút một: “Em nấu cơm là để cảm ơn sếp vì đã vất vả làm việc thôi, thiệt tình không có ý gì khác hết!”
Nhưng mà… dù tôi có giải thích thế nào, tin đồn trong công ty vẫn như diều gặp gió mà bay xa.
Tuy đồng nghiệp của tôi ai cũng rất chân chất, nhưng mà cái sự hóng hớt thì… ai nấy đều có thừa.
Rất nhanh đã có người bắt đầu gắn kết vụ “hủy chấm công” trước đó với tôi.
“Cái phúc lợi bất ngờ lần trước, chắc là ông chủ thiết kế riêng cho Diệp Chanh nhỉ?”
“Lúc đó tôi cũng thấy kỳ kỳ rồi mà…”
“Trời ơi, cái này cũng quá là hạnh phúc luôn!”
“Chanh Chanh đúng là có phúc khí đó!”
Tôi thật sự chịu không nổi mấy lời bàn tán như vậy, nhưng điều tôi lo hơn lại là… Thẩm Dịch.
Anh ấy là ông chủ lớn, lại là phú nhị đại.
Bây giờ bị dính phải mấy lời đồn thổi như vậy với tôi, chắc trong lòng khó chịu lắm.
Tôi cũng không thể để anh ấy phải tự ra mặt giải thích…
Sau một hồi vật vã và do dự, tôi cuối cùng lấy hết can đảm đi tìm Thẩm Dịch.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn hỏi.
Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình thản: “Sếp à, chuyện hôm qua hình như lan ra ngoài rồi.”
Thẩm Dịch vẫn cắm đầu xem tài liệu, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng phát ra từ trong mũi.
Tôi chẳng hiểu nổi cái “ừ” đó là có ý gì, Nhưng vẫn nhớ mục đích mình tới đây.
Tôi nói tiếp: “Em đã giải thích hết với mọi người rồi, giữa tụi mình trong sáng rõ ràng, chẳng có gì cả.”
Thẩm Dịch vẫn không nhìn tôi, chỉ khẽ “Ừ” thêm lần nữa.
“Nhưng cũng không sao đâu, mình ngay thẳng thì chẳng sợ gì hết, ai muốn nói gì thì kệ họ, đúng không?” Tôi cười gượng.
Đúng lúc tôi vừa dứt lời, Thẩm Dịch mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng cả khuôn mặt tôi.
Tôi cứng đờ, sợ anh ấy bất chợt nổi cáu.
Qua một lúc rất lâu, Thẩm Dịch cuối cùng cũng buông tài liệu xuống, hai tay đan vào nhau đặt trước người.
“Nếu,” hắn nói chậm rãi, “tôi không trong sáng thì sao?”
14
Câu nói đó như tiếng sấm giáng thẳng vào đầu.
Nếu tôi không trong sáng thì sao…
Không trong sáng thì sao…
Không trong sáng…
Trong sáng…
Sao…
Hắn, hắn… HẮN CÓ Ý GÌ VẬY TRỜI?!
Tôi hoảng loạn rút lui khỏi văn phòng, như người mất hồn đi về phía phòng pha trà.
Vừa vào đến nơi đã thấy chị Lý đang cầm điện thoại say mê cày phim.
Chị ấy đang xem bộ phim kinh điển 《Ỷ Thiên Đồ Long Ký》.
Tôi nhìn chị, ánh mắt như tìm kiếm lời giải đáp cho thế sự khó lường trong đầu mình.
15
Lúc tôi đi ngang qua phía sau chị Lý, điện thoại chị đúng lúc đang chiếu tới đoạn trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”, cảnh Trương Vô Kỵ xin giúp Chu Chỉ Nhược ở đại hội võ lâm.
Trương Vô Kỵ nghiêm túc nói: “Chỉ cần ta không thẹn với lòng mình, người ta nói gì, ta chẳng cần quan tâm.”
Chu Chỉ Nhược cười, khẽ đáp: “Nếu bản thân ta thấy thẹn thì sao?”
Chị Lý phấn khích kéo tay áo tôi: “A a a! Chanh, mau xem đi, đoạn này quá kinh điển!”
Nhưng tôi thì ngơ ngẩn, trong đầu toàn vang lại câu nói của Thẩm Dịch.
“Nếu tôi không trong sáng thì sao?”
Hắn… đang ám chỉ điều đó sao?
Nhưng tôi thì có gì mà xứng đáng với một người như anh?
Vì trong lòng cất giấu một mớ suy nghĩ hỗn loạn, tôi không dám đối diện với Thẩm Dịch, cả ngày né tránh.
Ngay cả cái “mối quan hệ hợp tác” vốn duy trì bấy lâu nay, tôi cũng đơn phương chấm dứt.
Đúng vậy, hôm nay tôi không nấu cơm cho anh, cũng không đi nhờ xe nữa.
Về đến nhà, chỉ gọi một phần cơm hộp, vừa ăn vừa thấp thỏm.
Khoảng gần 10 giờ tối, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ Thẩm Dịch.
Chỉ vỏn vẹn ba chữ: “Ngủ rồi sao?”
Tôi nhìn chằm chằm khung tin nhắn nhỏ xíu đó, đầu óc trống rỗng.
Tôi nên ngủ… hay là không ngủ?
Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn thành thật trả lời: “Chưa.”
Ngay sau đó, anh nhắn: “Tâm sự không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì đã nghe bên ngoài ban công có tiếng động.
Mang dép lê chạy ra xem, chỉ thấy Thẩm Dịch đang tựa người vào ban công nhà đối diện, cách khoảng hai, ba mét nhìn sang tôi.
Tôi cũng bắt chước anh, chống tay lên lan can.
Thẩm Dịch lên tiếng trước: “Hôm nay em né tôi phải không?”
Tôi lúng túng: “Đâu có…”
Anh bật cười: “Giờ tôi vẫn còn đói nè.”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.
Chẳng lẽ tôi không nấu cơm là anh không ăn gì luôn?
“Đừng hiểu lầm, tôi không phải đang gây áp lực cho em đâu.” Anh như sợ tôi hiểu nhầm, liền giải thích gấp, “Chỉ là… hơi nhớ tay nghề nấu ăn của em thôi.”
“Những gì tôi nói hôm qua là thật, em… có thể suy nghĩ kỹ lại không?”
Tôi ngây người nhìn anh.
Chưa bao giờ Thẩm Dịch lại dịu dàng với tôi như thế.
Chết tiệt thật!
Đẹp trai thế này, nói chuyện thế này, ai mà chịu nổi chứ!
Nhưng tôi… cũng chỉ là một viên chức bé nhỏ thôi.
Thế là tôi làm điều duy nhất tôi biết làm—chạy trối chết.
Về đến phòng, tôi lăn qua lộn lại, suy nghĩ mãi không thôi.
Cuối cùng, tôi gửi cho Thẩm Dịch một tin nhắn: “Sếp à, anh là sếp, em là nhân viên của anh.”
Tôi đợi rất lâu, Thẩm Dịch không nhắn lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng, không hiểu sao… lại trống trải kỳ lạ.
Chuyện đó chưa qua bao lâu, thì công ty lại thông báo chuẩn bị tổ chức hoạt động team building.
Nghe nói là do chính Thẩm Dịch đề xuất, mời toàn bộ nhân viên đến một nhà hàng Michelin bốn sao ăn tối.
Và đặc biệt là—không được phép xin nghỉ, trừ khi có lý do đặc biệt.
Người này… đúng là nhiều tiền đến mức không biết tiêu vào đâu rồi.
Tôi ngập ngừng mãi, cuối cùng cũng đành phải mặt dày đi tham gia.
16
Vừa đến nơi tổ chức buổi liên hoan, tôi đã phát hiện—ngoại trừ chỗ bên cạnh Thẩm Dịch, thì… hết sạch chỗ.
!?
Biết thế này, tôi đã đến sớm từ đầu rồi, khỏi phải chọn giữa mất mặt và ngồi cạnh sếp.
Chị Lý thì nhiệt tình lôi kéo: “Chanh! Mau, mau ngồi xuống đi, chờ mỗi em đó!”
Thẩm Dịch đang thản nhiên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt ấy khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Tôi chỉ có thể căng mặt, giả vờ bình tĩnh mà ngồi xuống bên cạnh anh.
Thẩm Dịch cũng chẳng nói gì thêm, chỉ tiếp đãi tôi y như những đồng nghiệp khác.
Tại sao tôi phải nhấn mạnh điều này?
Vì anh ấy như một đại sư gắp đồ ăn, không ngừng chia đồ cho mọi người xung quanh—dĩ nhiên, bao gồm cả tôi.
Đám đồng nghiệp thì ai nấy đều cảm thấy Thẩm Dịch đúng là ông chủ biết quan tâm nhân viên, một người vui vẻ gấp mười lần bình thường.
Không biết ai gợi ý chơi trò chơi, thế là không khí bị đẩy lên đến cao trào.
Chơi “Thật hay Thách”, càng chơi càng táo bạo, càng ngày càng không kiêng dè.
Thẩm Dịch cũng hòa vào trò chơi cùng mọi người, thoải mái vui vẻ chưa từng thấy.
Từng vòng qua đi, cuối cùng cũng đến lượt Thẩm Dịch bị phạt.
Tiểu Lị xoa tay cười như kẻ có âm mưu, ánh mắt liên tục đảo qua lại giữa tôi với Thẩm Dịch.
“Ông chủ chọn gì đây?” cô ta hỏi.
Thẩm Dịch trầm ngâm một lát, rồi đáp: “Thật lòng.”
Tôi lập tức có linh cảm xấu—cô Tiểu Lị này tuyệt đối không phải người tốt lành gì!
May là Thẩm Dịch chọn “thật lòng”, nếu là “thách”, chắc tôi không biết phải mất mặt kiểu gì.
Tiểu Lị nhướng mày nhìn tôi: “Được rồi, câu hỏi tới đây!”
“Ông chủ với Chanh Chanh, có phải đang lén quen nhau không?”
Câu hỏi vừa buông ra, lập tức khiến cả bàn ồ lên.
Từ lâu rồi, chuyện tôi với Thẩm Dịch đã trở thành đề tài hot trong công ty, ai cũng muốn biết thật giả thế nào.
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều dồn về phía Thẩm Dịch.
Còn tôi thì… thở phào.
Thẩm Dịch cười nhẹ: “Tôi với cô ấy không quen nhau.”
Vừa dứt lời, cả đám lại đồng loạt “Í~” một tiếng tiếc nuối.
Rõ ràng Tiểu Lị cũng không vừa lòng với câu trả lời này.
Chỉ có tôi là cười vui vẻ.
Ông chủ tự mình phủ nhận tin đồn rồi, như thế thì đủ rõ ràng nhỉ?
Nhưng.
Chỉ một giây sau đó—câu nói kế tiếp của Thẩm Dịch khiến tôi như bị hóa đá ngay tại chỗ.
Anh từ tốn nâng ly, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lướt qua từng người đang ngồi, cuối cùng dừng lại trên người tôi: “Chỉ là, tôi đang theo đuổi cô ấy đơn phương thôi.”
Câu nói “tôi đang theo đuổi cô ấy đơn phương” vừa rơi khỏi miệng Thẩm Dịch, cả bàn bùng nổ như vừa xem xong một trận siêu kinh điển.
Mọi ánh mắt lập tức chuyển hướng… về phía tôi.
“Trời ơi trời ơi, tại sao Chanh Chanh còn chưa đồng ý hả?”